Edit: Quỳnh Julia
Mặt trời thật là lớn, chiếu xuống làn da khiến người ta nóng rát.
Thành cổ sau giờ trưa, người ít như vậy. Đồng Sinh dùng tay cản ánh nắng, hơi buồn bực mà đứng ở đầu đường.
Ách… Cô lạc đường rồi. Thân là người mù đường mà cô còn bị mất ví tiền và bản đồ, đúng là xui tám đời.
Cô định chờ một chút nhìn người qua đường nào quen mặt sẽ mượn di động dùng nhờ, để bạn chuẩn bị đủ tiền qua đây cấp cứu.
Cô không chú ý tới, một chiếc xe có rèm che màu đen đang dừng ở ven đường cách đó không xa, rất lâu rồi.
Sau đó người trên đường càng ít hơn, ngay cả con chó cũng cuộn tròn ngủ thiếp đi ở trong góc.
Khi chiếc xe kia dừng ở trước mặt, cô rất kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy người lái xe, cô ngẩn ra, nở nụ cười: “Là anh à.”
Ở trong thành phố, bèo nước gặp gỡ một người.
Người đó cũng cười nói: “Sao vậy em yêu? Thấy em vẫn đứng ở đây, đang chờ ai sao?”
Đồng Sinh le lưỡi: “Em bị mất ví tiền, còn bị lạc đường.”
Người đó thay cô mở cửa xe ra: “Lên xe, muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
Đồng Sinh hơi bất ngờ: “Sao không biết xấu hổ như vậy được.”
Cuối cùng cô cũng lên xe, suốt dọc đường, hai người trò chuyện thật vui.
Gió nhẹ khe khẽ thổi qua ngọn cây, chiếu xuống tạo thành những bóng loang lổ, cửa sổ xe phản chiếu nụ cười của đôi bên. Máy lạnh mở đầy đủ khiến mỗi tế bào trên người Đồng Sinh đều thoải mái và lười nhác vô cùng.
Người đó lấy một bình nước suối từ tủ lạnh trong xe đưa cho cô, Đồng Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống.
Sau đó, mí mắt trở nên nặng nề. Đồng Sinh cảm thấy không đúng, nhưng làm sao còn mở mắt ra được chứ. Cô nghĩ phải nắm lấy tay người lái xe đó, nhưng bị tránh thoát. Trong lúc mơ hồ, xe dường như lái vào một chỗ rất yên tĩnh. Cô nhắm hai mắt lại.
…
Cô vẫn bò ở trên mặt đất, khóc nói: “Thả tôi…Cầu xin anh thả tôi…Tôi sẽ đưa tất cả tiền bạc cho anh…” Đúng lúc, người phía sau đâu có làm theo, anh ta nắm lấy eo của cô, vuốt ve làn da mềm mại trên mông, tiếp đó mãnh liệt xuyên qua cô lần nữa.
Hắn dùng dây xích khóa cổ Đồng Sinh lại giống như chó. Không có quần áo, từ nay về sau còn mặc quần áo làm gì? Hắn thích nhìn hình dạng các cô gái sống không giống người như thế này.
Hắn chính là đế vương lâm hạnh, chủ nhân chí cao vô thượng.
Mà cô, sau này chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa sổ thu hẹp ở trên đỉnh đầu, ở trong tầng hầm bí mật này.
“Mẹ, mẹ…” Có một ngày ban đêm, cô thấp giọng khóc nức nở.
Mà sau khi hắn nghe thấy, vuốt ve thân thể cô, chỉ im lặng không nói.
Đồng Sinh, đừng khóc.
Mẹ em, sẽ không tìm được em.
….
Phân cục thành cổ rất lớn nhưng đội cảnh sát lại rất nhỏ. Bởi vì ở đây là dạng thành phố du lịch giản dị, rất ít khi xảy ra những vụ án hình sự. Nếu như có vụ án, nhất định là án lớn.
Thời tiết rất nóng, trong phòng làm việc yên tĩnh giống như
<img src="http://sstruyen.com/images/data/12703/chuong-1-chuong-1-1481470403.4324.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=1547894221 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
3 chương
54 chương
65 chương
14 chương
62 chương
11 chương