Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 153 : Cầu cứu

Tiếng vang sắc nhọn khác thường đột nhiên tràn ngập cả tòa Tiểu Lâu. Trương Mẫn Hân đang ngồi trước màn hình, cười xem kỳ duyên đời này của A Hán ngẩn ra, còn chưa kịp kiểm tra xem xảy ra chuyện gì, màn hình không bị khống chế lập tức đổi hình ảnh. Máu tươi khắp trời đất kia, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên kia, khiến Trương Mẫn Hân bỗng kinh hoàng. “Kính Tiết!” Giáo sư Trang đang nghiên cứu luận văn học sinh Ngô Vũ mới lịch kiếp trở về nộp lên, đang suy ngẫm nên cho điểm mấy, chợt nghe tiếng vang kỳ lạ, thoáng sửng sốt, những dòng chữ trên màn hình trước mắt chợt hóa thành trời xanh mây trắng, giáo trường rộng lớn, cùng với người sắp chết đang kêu gào trên giáo trường kia. Giáo sư Trang đứng bật dậy, thất thanh nói: “Kính Tiết!” Ngô Vũ vừa về đến Tiểu Lâu, nộp luận văn xong là lập tức đến phòng ngủ đông. Tuy nói *** thần lực đủ cường đại, nhưng ở nhân thế luân chuyển một hồi, đổi thân thể một lần, vẫn phải nghỉ ngơi hai hôm, khôi phục đôi chút mới được. Nào ngờ, cách mấy chục năm, trải một đời, *** thần chẳng dễ dàng gì có thể một lần nữa tiến vào giấc ngủ sâu, liền bị tiếng vang sắc bén kỳ lạ đánh thức, cô nàng phẫn nộ một tay đẩy nắp cách ly, đứng bật dậy, còn chưa kịp chất vấn máy tính trung ương xảy ra chuyện gì, đã bị cảnh tượng trước mắt chấn lại. Trên những bức tường năng lượng bốn phía phòng ngủ đông, hiện ra hình ảnh cực thê lương, người nọ đau đớn cùng cực ngã xuống đất, mười ngón cắm sâu vào đá, màu máu tươi đập vào mắt kinh tâm. Ngô Vũ khẽ run lên: “Kính Tiết!” Đáng thương nhất là Triệu Thần đang chém giết quỷ quái trong game, một kiếm chém tới, người trước mắt bỗng nhiên biến thành Phong Kính Tiết, đại kiếm trong tay đang chém lên chỗ xương cổ y, trơ mắt nhìn cậu bạn mình đầy máu tươi đau đớn gào lên. Triệu Thần kêu thảm một tiếng, ra sức kéo máy cảm ứng từ trên đầu xuống, chửi ầm lên: “Lại là thế nào đây…” Đầy những lời nói tục, nhưng khi đưa mắt nhìn đến cảnh tượng bốn phía, toàn bộ nuốt xuống: “Kính Tiết!” Mọi người đều lao như bay tụ tập trong phòng khống chế, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch. Mỗi một màn hình, mỗi một máy biểu hiện, mỗi một bức tường năng lượng, đều hiện ra một hình ảnh như nhau. Ngẩng đầu, trên đỉnh đầu có vô số Phong Kính Tiết máu chảy khắp đất, cúi đầu, dưới sàn nhà có vô số Phong Kính Tiết khốn khổ giãy giụa, bốn phương tám hướng nơi nơi đều là Phong Kính Tiết, là máu của y, là sự đau đớn của y. Vô số máy khuếch âm, đồng thời phát tiếng kêu thảm thiết của y, tiếng hô đau đớn của y. “Chuyện gì xảy ra đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc Trương Mẫn Hân hỏi, thanh âm cũng run rẩy. Kỳ thật không cần bất kỳ ai trả lời, họ cũng đều biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có khi căn nguyên sinh mệnh của họ bị thương tổn, máy tính trung ương mới cưỡng chế cắt đứt hết thảy, điều động tất cả tài nguyên, truyền đến mọi người tin tức này. Tinh thần thể làm căn nguyên sinh mệnh, đại biểu cho sinh mệnh chân chính của họ. Mà dưới bất cứ tình huống nào, an nguy sinh mệnh của họ, đều là mục ưu tiên nhất trong trình tự của máy tính. Nhưng việc này tuyệt đối không có khả năng phát sinh? Tinh thần lực của họ, vô hình vô tượng, không dấu tích để tìm, mọi lực lượng trong phàm thế này đều không thể thương tổn họ. Cho dù là trong thế giới của chính họ, *** thần lực cũng vĩnh viễn giấu trong thân thể đã vô cùng cường hãn căn bản chẳng cách nào phá hủy, tuyệt không có khả năng tổn thương. Trong ký ức cực dài dòng của mỗi người họ, chưa bao giờ biết rằng *** thần lực cũng có thể bị thương, cũng sẽ bị thương, loại kinh hoàng và khiếp sợ này, khiến tất cả học trò đều chỉ có thể kinh ngạc trợn to mắt, thoáng bất lực nhìn về phía giáo sư của họ. Giáo sư Trang trầm mặt nhìn màn hình: “Tinh thần lực của chúng ta đương nhiên là vô hình vô tượng, không thể bị thương. Nhưng khi *** thần kia bám vào vết thương, đem năng lượng thấm vào mỗi một tế bào của vết thương, mượn đây chữa trị thần kinh tổn thương, chẳng khác nào thay thế thân thể kia chịu đựng thương tổn. Tổn thương thân thể kia chịu nặng bao nhiêu, tổn thương *** thần lực chịu sẽ nặng bấy nhiêu. Ví dụ đơn giản nhất, khi nguyên thần rời khỏi thân thể, thân thể chịu thương tổn lớn hơn, nguyên thần cũng không có cảm giác, nhưng vì để thân thể mắt thấy sẽ chết giữ lại sức sống, nguyên thần trở về thân thể, vậy thì, bất kể vết thương thân thể nặng nhường nào, nguyên thần đều có thể cảm thấy đau như thế.” “Ai cũng biết sử dụng *** thần lực ở thế giới này là phạm quy, bản thân tụi em cũng từng bị thương, nhưng chưa từng để *** thần lực đi tu bổ vết thương.” Ngô Vũ kinh ngạc nói. “Kính Tiết đương nhiên không phải cố ý, khả năng trò ấy cho là mình sẽ bị một đao chém đầu, hoàn thành lịch trình một đời này, chẳng ngờ lại không bị chém chết. Đau đớn quá độ ngoài ý liệu khiến *** thần lực của trò ấy dưới tình huống không qua khống chế, tự động di hợp miệng vết thương.” Giáo sư Trang đưa ra phỏng đoán hợp lý nhất. “Nhưng việc này vẫn không đúng.” Triệu Thần phản bác, “A Hán đời đầu tiên phải chịu hình phạt sơ tẩy? Không phải còn khổ hơn chịu một đao này sao? Cũng chẳng thấy *** thần lực của cậu ta đi hợp vết thương lại.” “Tinh thần lực của A Hán cường đại hơn xa chúng ta, lực nhẫn nại với thống khổ cũng càng cường đại hơn. Cho dù trò ấy không thể nhẫn nại cũng không phải là quá quan trọng, bởi vì chỉ cần có ý thức, trò ấy sẽ nhớ, không thể sử dụng *** thần lực. Hình phạt sơ tẩy cũng không phải chịu bất ngờ, mà là lúc trò ấy biết phải phát sinh, mới gia tăng trên người. Việc này tựa như một cao thủ võ lâm, bởi vì nguyên nhân nào đó mà không dám sử dụng võ công, cho dù phải bị thương hay thậm chí bị giết, y cũng bắt buộc mình không dùng võ công chống cự. Nhưng nếu vào lúc y hoàn toàn không chú ý, hoàn toàn không chuẩn bị, bỗng nhiên tập kích y, cho dù bản thân y biết mình không thể sử dụng võ công, bản năng cũng sẽ khiến y tự nhiên dùng võ công để né tránh hoặc đánh trả, chờ y phục hồi *** thần, phát hiện mình ra tay thì đã muộn.” Giáo sư Trang nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Tinh thần lực cũng như võ công, là lực lượng trong cơ thể các trò, vô luận kiềm chế thế nào, bảo hộ bản thân lúc bị thương là một loại bản năng.” Trương Mẫn Hân lẩm bẩm: “Em chưa từng biết là sẽ có chuyện này, em chưa gặp chuyện thế này bao giờ.” Giáo sư Trang chau mày: “Xác suất phát sinh chuyện này quá nhỏ, các trò không biết cũng là bình thường. Thông thường mà nói, muốn cho *** thần lực của các trò dưới tình huống không bị bản thân khống chế, tự nhiên di hợp tu bổ vết thương, cần đạt được mấy điều kiện. Thứ nhất, phải bị thương ở chỗ yếu hại cần tu bổ. Nói cách khác, nếu là tay hoặc chân bị chém một đao, chỉ cần không ảnh hưởng những vị trí khác trên thân thể, *** thần lực chưa hẳn sẽ bộc phát ra. Thứ hai, phải bị thương cực nặng cực đau, đau đến mức đủ để làm lực lượng mất khống chế. Thứ ba, phải phát sinh dưới tình huống hoàn toàn không phòng bị, chỉ có khi tư tưởng không có bất cứ chuẩn bị gì, lý trí của các trò mới không kịp khống chế *** thần lực dựa vào bản năng đi tu bổ vết thương kia.” Bốn phía đều là Phong Kính Tiết đang kêu thảm, bốn phía đều là thảm trạng của Phong Kính Tiết, mà ông, làm một người hướng dẫn, trán đã vã mồ hôi: “Trừ A Hán, các trò ai vào đời không phải là nhân vật đứng đầu, nếu muốn dưới tình huống các trò hoàn toàn không có phòng bị, không có cảm giác, gây cho các trò thương tổn không thể bù lại và tuyệt đối đau đớn, đây hầu như là chuyện không có khả năng. Cho dù trong các trò, có vài người, có vài đời, từng có tình cảnh khá thảm, nhưng bất kể thảm thế nào, trước đó tâm lý đều đã có chuẩn bị, tựa như cao thủ võ lâm, dưới tình huống vô ý thức thế này, *** thần lực cũng không thể bùng nổ. Thế nhưng rất rõ ràng, Kính Tiết khi gặp phải thương tổn quá lớn này, đã không hề chuẩn bị. Sự thật xương cổ bị thương tổn chém đứt ngoài dự kiến, đau đớn kịch liệt và ngưng trệ kiểu này, khiến *** thần lực của trò ấy rất tự nhiên mà muốn bảo hộ thân thể này, muốn trùng kiến thần kinh, khôi phục năng lực khống chế của thân thể. Bản thân *** thần lực không thể phân biệt thân thể nào là nguyên thân, thân thể nào chỉ là cái xác tạm thời, khi cảm giác được đau đớn và nguy hiểm, tự mình bảo hộ thân thể là một loại bản năng. Bởi vì chỉ có nhờ vào sự bảo hộ của thân thể, *** thần mới có thể tồn tại lâu dài. Cũng như trong truyền thuyết, những tiên nhân mất đi thân thể đó, nhất định sẽ mau chóng tìm thân thể mới cho nguyên thần của mình. Nguyên thần không còn thân thể bảo hộ, dù cường đại thế nào, cũng khó mà tồn tại vĩnh viễn.” Trương Mẫn Hân thoáng run rẩy, hỏi khẽ: “Như vậy, hiện tại *** thần của cậu ấy bị thương rốt cuộc nặng cỡ nào?” Sắc mặt giáo sư Trang cũng trắng bệch, thanh âm cực cực nhẹ: “Khi *** thần vô hình tan vào vết thương thực chất, thân thể bị thương tổn nặng chừng nào thì *** thần sẽ bị thương tổn nặng chừng ấy.” Một câu này đáp ra, mấy học sinh ở đây cơ hồ lảo đảo chực ngã. Trong phàm trần thế tục, họ đều là sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ, có thể coi thường hết thảy khổ hình, giết chóc, tử vong, chỉ bởi vì đó là một trò chơi một giấc mộng, căn nguyên sinh mệnh của họ vô cùng an toàn. Tinh thần thể, dấu vết linh hồn, căn nguyên sinh mệnh, đây mới là sinh mệnh chân chính của họ. Vô luận ở phàm trần trải bao nhiêu đời, nếm bao nhiêu khổ, *** thần lực của họ sẽ không chịu mảy may thương tổn. Từ khi họ tồn tại, từ khi họ có ký ức đến nay, khoa học hoàn thiện nhất, thể xác cường đại nhất, làm cho *** thần thể của họ vĩnh viễn không bị uy hiếp, vĩnh viễn không cần vất vả. Thuần từ *** thần thể mà ví dụ, họ cũng như công chúa được chiều chuộng nhất, cả đời chưa từng chịu một chút tổn thương, chưa từng mảy may trải vất vả. Cho dù là bị kim đâm lủng ngón tay, đi đường đụng đau chân, đó đều là những chuyện tày trời, đáng để tái nhợt mặt, đau thương kêu thảm một phen. Thế mà lần này là một thanh đao, sinh sinh chém đứt một nửa xương cổ. Một người mà ngay cả bị kim đâm trúng tay cũng có khả năng khóc lóc kêu đau, nếu bị dùng đao chém đứt quá nửa xương cốt, mà còn là xương cổ chết người nhất, với y mà nói, rốt cuộc là đau đớn cỡ nào. Ngô Vũ hét lên một tiếng, bổ về phía đài khống chế, ấn lung tung: “Sao lại thế này, sao lại thế này, máy tính tại sao không can thiệp…” “Máy tính sẽ không can thiệp, chuyện kiểu này tuy rằng cực ít có, trước kia vẫn có học trò ngẫu nhiên gặp phải. Chuyện kiểu này không cần máy tính can thiệp, *** thần của bất cứ ai một khi hợp làm một với vết thương, sau khi cảm thụ sự đau nhức của vết thương, sẽ rất tự nhiên mà mất khống chế, bùng nổ, hoàn toàn phá hủy thân thể kia, hết thảy đều sẽ kết thúc. Bởi vậy máy tính hiện tại chiếu theo thường quy chờ kết cục sau khi năng lượng bùng nổ, trước đó, máy tính sẽ không có bất cứ động tác gì, chúng ta cũng chẳng cách nào thao tác.” Một người bị kim đâm một cái cũng có thể kêu thảm, chưa bao giờ chịu khổ, nếu bị một đao chém đứt một nửa xương cổ, hoàn toàn sụp đổ là chuyện đương nhiên. Nhưng vấn đề là, Phong Kính Tiết hiện tại cố tình chưa sụp đổ. Y có một ngàn một vạn lý do để phóng túng *** thần cường đại kia sau khi bị thương, đột nhiên bộc phát ra lực lượng hủy diệt cực độ, từ đó mượn hủy diệt thân thể mà kết thúc đau đớn. Nhưng y lại không… Rõ ràng đã đau đến sống không bằng chết, rõ ràng đã đau đến hồn bay phách tán, rõ ràng đã đau đến chân khí tràn lan, gào thét kêu rên, nhưng y cứ cắn chặt răng, ra sức cầm cự, không chịu từ bỏ, không chịu để hết thảy kết thúc. Triệu Thần kinh hoàng la lên: “Cậu ta điên rồi, cậu ta tại sao lại thế này?” “Chắc trò ấy là vì sợ năng lượng bùng nổ, khiến mọi người nơi đó đều bị giết.” Giáo sư Trang lẩm nhẩm phỏng đoán, dù rằng trước kia, chưa từng có học sinh nào, khi chịu thương tổn lớn như vậy, còn bận tâm việc những người trong phàm thế kia sống hay chết. “Vậy cứ dẫn dắt *** thần lực ra, đừng bám lên vết thương nữa, đừng nỗ lực thay thế thân thể gánh vác đau đớn nữa.” Ngô Vũ liều mạng đập máy thông thoại, máy tính chết tiệt, tại sao phải cắt đứt hết thảy thao tác của họ ngay vào lúc nguy hiểm thế này. “Tinh thần lực của trò ấy hiện tại đã gần kề bên bờ sụp đổ, hoàn toàn dựa vào ý chí liều mạng cầm cự, không phải trò ấy không muốn dẫn dắt *** thần lực ra, nhưng hiện tại, chỉ cần một tia dao động, một chút lực lượng tràn ra, là có thể dẫn đến bùng nổ kinh đào hãi lãng, phá hủy con đê lý trí.” Giáo sư Trang thở dài. “Chỉ là khả năng, đâu phải nhất định mất khống chế, chỉ là khả năng thôi…” Ngô Vũ biết rõ vô dụng, vẫn cao giọng kêu gào với máy thông thoại, “Kính Tiết, cậu đừng đần ra, mau để *** thần lực tản ra từ vết thương…” “Vô dụng thôi. Cho dù có chín mươi chín phần trăm cơ hội an toàn tản *** thần lực ra, nhưng chỉ cần có một phần trăm nguy hiểm, cậu ta cũng sẽ không làm đâu.” Trương Mẫn Hân nói như mớ, ánh mắt chỉ nhìn màn hình, bóng dáng đang bổ về phía Phong Kính Tiết kia, “Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội sẽ làm y bị ảnh hưởng, tên ngốc Phong Kính Tiết đó, cũng tình nguyện dùng căn nguyên sinh mệnh của bản thân, đi chịu nỗi đau đớn một đao chém đứt cổ kia.” Cho dù chỉ nói một câu, cho dù chỉ là tưởng tượng một chút, cô cũng đã không thể chịu đựng dùng tay che mặt, không nỡ nhìn nữa. Người trong màn hình kia, ôm lấy Phong Kính Tiết, những tiếng kêu thảm thiết điên cuồng đó, nháy mắt chấm dứt. Nhưng mà, cả thế giới, cũng chỉ còn lại một thanh âm. “Đông Ly, Đông Ly…” Trên mỗi một màn hình, đều có hình ảnh y đang kêu gọi người kia. “Đông Ly, Đông Ly…” Mỗi một máy khuếch âm, đều truyền đến tiếng y hô hoán lúc sắp chết. “Đông Ly, Đông Ly…” Cả Tiểu Lâu, đều là tiếng hô hoán này, cả thiên địa, đều là tiếng hô hoán này. Đó là người mà y thà rằng dùng căn nguyên sinh mệnh chưa từng chịu dù chỉ là tổn thương nhỏ nhặt nhất đi nghênh đón đau đớn cực đại, cũng không chịu mạo hiểm một phần trăm đi thương tổn. Ngô Vũ cơ hồ sắp khóc thành tiếng: “Giáo sư, chúng ta làm sao đây? Chúng ta chung quy cũng nên làm gì đó chứ!” Giáo sư Trang đứng ngẩn ra không nói, họ không thể làm gì cả. Máy tính chỉ biết chờ đợi, mà nếu muốn thay đổi trình tự máy tính, để trung tâm trí năng mọi việc đều nói quy luật, tiếp nhận loại hành vi hoàn toàn không hợp quy luật này của Phong Kính Tiết, sửa dùng thủ đoạn cưỡng chế kết thúc hết thảy, việc này cần một khoảng thời gian rất dài. Cho dù ông cắn răng vi quy vận dụng thiết bị di chuyển trong nháy mắt, đưa người đi giúp, dưới tình huống không có máy tính trợ giúp, thuần dùng thủ công điều khiển khởi động, cũng cần thời gian như thế. Mà hiện tại, thứ họ thiếu nhất chính là thời gian. Họ có được sinh mệnh dài lâu vô tận, thế nhưng cũng sẽ bởi vì không có thời gian, mà hoảng sợ kinh hoàng như vậy. Cho đến khi người trong màn hình kia đột nhiên giơ kiếm đâm xuống, họ mới đột nhiên tỉnh lại, không ai thèm nhìn kết quả trong màn hình nữa, đồng loạt quay đầu, chạy đến phòng luân hồi. Trong phòng luân hồi, thân thể chuẩn bị cho Phong Kính Tiết trở về vẫn đang ngủ say trên máy tiếp dẫn, theo đầu máy tiếp dẫn lóe lên một trận hào quang, thân thể trên chỗ này bỗng rung động kịch liệt. Đúng lúc cửa mở ra, đoàn người giáo sư Trang xông thẳng vào. Trương Mẫn Hân nhìn thấy động tác của y đầu tiên, hét to một tiếng: “Cậu ấy tỉnh rồi.” “Vẫn chưa, chỉ bởi vì đau đớn mà khiến thân thể tự nhiên có động tác.” Giáo sư Trang sắc mặt nặng nề. Ngô Vũ và Triệu Thần bổ đến, một trái một phải đè lại thân thể Phong Kính Tiết đang liều mạng giãy giụa giống như muốn trốn tránh đau đớn kia. Thế nhưng thân thể Phong Kính Tiết tuy không thể có động tác mở rộng nữa, lại vẫn không ngừng run rẩy, vẻ mặt càng vô cùng đau đớn, chỉ là mắt thủy chung chưa hề mở ra. “Tại sao cậu ấy còn chưa tỉnh?” Trương Mẫn Hân lo lắng kêu lên. “Mặc dù *** thần thể là vô hình, sẽ không thật sự bởi vì bị một đao chém đầu mà hủy diệt, nhưng đau đớn phải chịu lại vẫn là thật, như bị chém đứt đầu. Thương nặng như thế, trò ấy làm sao có thể lập tức tỉnh lại?” Giáo sư Trang quả quyết nói, “Lập tức đưa trò ấy vào buồng năng lượng, giúp trò ấy bổ sung năng lượng, để *** thần có thể ở sâu trong thân thể mới yên giấc nghỉ ngơi, chậm rãi hồi phục.” Mệnh lệnh này được nhanh chóng chấp hành. Sau khi đặt thân thể Phong Kính Tiết vì đau đớn mà run rẩy không ngừng vào buồng năng lượng, Triệu Thần hỏi: “Phải bao lâu cậu ta mới có thể khôi phục?” “Không biết, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tình hình thế này. Bất quá, các trò cũng có thể tính thử xem, tục ngữ nói, thương cân động cốt một trăm ngày, vậy thì vết thương chém đứt cổ, muốn khôi phục như ban đầu, các trò cho là phải mất bao lâu.” Giáo sư Trang thở dài thườn thượt. Những vẻ mặt khác cũng đều không thấy dễ coi. Họ có thể xem tất cả tai nạn khổ ách trong trần thế như trò chơi, trêu đùa lẫn nhau, thậm chí lấy làm đạo cụ giải trừ cuộc sống nhàm chán. Nhưng đối với thương tổn chân chính khiến căn nguyên sinh mệnh của họ phải chịu, họ sẽ thấy cực nghiêm trọng. Sinh mệnh họ dài lâu như thế, lực lượng của họ cường đại như thế, cũng bởi vậy, điều này khiến họ càng thêm quý trùng sinh mệnh, sẽ không có cách nghĩ con người chung quy phải chết, lão tử sá gì, hai mươi năm sau lại là một hảo hán đó. Sinh mệnh quá sức trân quý, sinh mệnh chí cao vô thượng, căn nguyên *** thần được sự bảo hộ cao nhất, đây đều là những phép tắc tuyệt đối không thể lay động trong lòng họ. Mắt thấy một sinh mệnh đồng loại bị thương tổn lớn đến thế, mắt thấy đồng bạn giống hệt như họ, gần như thần thánh, vì sự tồn tại của một đám như sâu kiến mà chịu tra tấn lớn như thế, điều này khiến họ bị chấn động và rung động cực đại. Giáo sư Trang nhìn biểu tình của các học sinh, đau đầu thở dài vì phụ đạo tâm lý mình phải lập tức tiến hành: “Được rồi, các trò để lại một người trông nom trò ấy, những người khác đi theo tôi.” Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Trương Mẫn Hân ngồi xuống trước buồng năng lượng, những người khác thì theo giáo sư Trang rời khỏi. Trương Mẫn Hân cúi đầu, nhìn Phong Kính Tiết dưới chiếc ***g trong suốt. Chân mày y đã nhíu chặt như vậy, khuôn mặt y vẫn tràn ngập vẻ đau đớn, thân thể y vẫn hơi run rẩy giãy giụa. Kính Tiết, Kính Tiết, cậu đau nhường nào, tại sao trong khoang ngần ấy năng lượng và thuốc trấn định tự nhiên đưa vào, cũng không cách nào làm cậu an tĩnh lại. Trong mê man, Phong Kính Tiết hơi mấp máy môi, giống như đang nói gì đó. Trương Mẫn Hân đưa tay nhấn thiết bị truyền âm thanh trên ***g, lập tức nghe thấy người cho dù đang trong hôn mê, cũng đau không thể chịu, dùng thanh âm cực yếu ớt kia, vô ý thức cầu khẩn: “Đông Ly… Ta đau quá, ta đau quá… Cứu ta với, cứu cứu… Đông Ly… Ta đau quá.” Trương Mẫn Hân ngơ ngác nhìn y, ngơ ngác nghe. Sau đó, đột nhiên ấn nút khống chế bên cạnh, rất nhanh, trên bức tường năng lượng phía trước, tái hiện tình hình vừa rồi Phong Kính Tiết lúc sắp chết được Lư Đông Ly ôm trong lòng. Cô cắn răng, một lần nữa nghe từng tiếng hô hoán của Phong Kính Tiết: “Đông Ly… Đông Ly…”, một lần nữa nhìn đoản kiếm kia giơ lên, đột nhiên tuyệt quyết đâm xuống. Sau đó, ngón tay ấn xuống, cả hình ảnh dừng lại ở cảnh y nhắm mắt chết trong lòng Lư Đông Ly kia, khoảnh khắc cuối cùng, trên mặt y, rõ ràng đang mỉm cười. Trương Mẫn Hân đột nhiên cúi đầu, bưng mặt khóc nức nở. Kính Tiết, Kính Tiết, hóa ra, cậu mới là người khờ dại nhất, cũng nghiêm túc nhất trong chúng ta. Hóa ra, cậu còn si hơn A Hán, còn ngốc hơn Tiểu Dung, còn điên cuồng hơn tên khốn Phương Khinh Trần kia. Chúng ta có được sinh mệnh vô tận, chúng ta có được nền khoa học cao nhất. Không có bất cứ chuyện gì đáng để chúng ta lưu tâm, không có bất cứ thứ gì, đáng cho chúng ta truy tìm. Gọi là đến trường, chẳng qua là xua bớt nhân sinh đằng đẵng, gọi là đầu đề, chẳng qua là một trò chơi mô phỏng chân thật khác. Chỉ có cậu, vẫn ấp ủ sự hiếu kỳ và hướng về đối với hết thảy tình thao tốt đẹp nhân loại từng có. Chỉ có cậu, khi bọn tôi dùng thái độ đùa bỡn để nghiên cứu một luận đề thú vị, cậu lại nghiêm túc coi nghiên cứu lòng trung thành của nhân loại là lý tưởng. Hóa ra trong lòng cậu vẫn cứ tin tưởng những tình cảm tốt đẹp, những vĩ đại đó, những tình cảm trong truyền thuyết nhân loại từng có, rất chân thành nhưng cũng rất ngu rất xuẩn đó. Thế giới của chúng ta, đã chẳng còn chuyện ai không có ai thì không thể sống, ai nhất định cần ai nữa. Những tiến bộ của khoa học kỹ thuật, làm cho nhân loại không cần dựa vào quần cư, dựa vào tình cảm huyết thống các loại ràng buộc để liên hệ lẫn nhau. Thế nhưng, cậu lại vẫn cứ hy vọng, có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì một người, và có người có thể cũng toàn tâm toàn ý trả giá cho cậu sao? Khi cậu lặng lẽ trông bên cạnh người tên Lư Đông Ly kia, chứng kiến tất cả kiên trì của y, phải chăng cậu cũng từng hy vọng, khi y một lòng chạy về phía trước, cũng có thể quay đầu nhìn cậu. Khi cậu lần lượt bị y vứt bỏ, khi cậu lần lượt bảo với tôi, y rất đương nhiên mà vứt bỏ cậu trong các loại lựa chọn, có phải cậu cũng từng khát vọng, một khắc nào đó, có thể đặt cậu lên cân, bên đầu nặng kia. Có phải ở nơi sâu nhất sâu nhất dưới đáy lòng cậu, trong tiềm thức mà bản thân cũng không biết, cậu vẫn luôn hy vọng, có thể có một người, chí ít trên đời này có thể có một người, có thể một lần, cho dù chỉ một lần, chịu toàn tâm toàn ý bảo vệ cậu, chịu đặt cậu ở vị trí thứ nhất. Nhưng mà, cậu vẫn không đợi được. Khi y vứt bỏ cậu, cậu bình tĩnh giải thích cho y, khi y ném văng cậu, cậu đáp bằng vẻ tươi cười lý giải, khi y đưa ra lựa chọn, cậu thông qua tâm linh, cho tôi biết, lựa chọn như thế là đúng. Nhưng mà, cậu không cam đúng không? Cho dù bản thân cậu cũng chẳng hề biết, cậu kỳ thật là không cam. Cho dù bản thân cậu cũng chẳng hề biết, trong tiềm thức, cậu cứ một mực kêu đau, cứ một mực cầu cứu. Trên chiến trường, khi y bỏ cậu mà đi, tâm cậu có phải đang kêu, Đông Ly, đừng đi. Nhưng mà cậu không nói, cậu chỉ dẫn theo hai trăm người, nghênh hướng năm ngàn nhân mã. Trên hình trường, khi côn đánh lên người cậu, tâm cậu có phải đang kêu, Đông Ly, đừng đối xử với ta như vậy. Nhưng mà cậu không nói, cậu chỉ cười, giải thích tất cả đạo lý lớn với những thân binh đang phẫn nộ. Trên giáo trường, khi y đích thân hạ lệnh giết cậu, có phải cậu vẫn hy vọng, Đông Ly, cứu ta với… Thế nhưng… Y đã để cậu chịu đựng sự đau đớn thảm thiết nhất trên đời này. Kính Tiết, Kính Tiết, cậu cứ một mực kêu đau, cậu cứ một mực cầu cứu, chỉ là, ngay cả bản thân cậu cũng không biết. Kính Tiết, Kính Tiết, cậu đau, là bởi vì thương, hay là bởi vì lòng? Kính Tiết, Kính Tiết, từ lần đầu tiên phụ nhau, mãi đến hôm nay, cậu từng ở nơi sâu nhất tối tăm nhất trong tâm linh, tại nơi không có bất kỳ ai bao quát bản thân cậu có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy, kêu bao nhiêu tiếng “Cứu ta!” Thế nhưng, vẫn chẳng có ai cứu cậu. Ba vạn tướng sĩ, cậu đã cứu bao nhiêu người trong đó, cậu đã dạy bao nhiêu người trong đó, đã cho họ bao nhiêu vinh quang, bao nhiêu tiền đồ, còn cả Lư Đông Ly, cậu đã cứu y bao nhiêu lần, trợ y bao nhiêu bận, thay y xuất bao nhiêu lực, tốn bao nhiêu tâm tư, thế nhưng chẳng ai cứu cậu cả, cậu cứ một mực kêu, họ không nghe thấy, mọi người trơ mắt nhìn cậu chịu sự đau đớn tột cùng đó, căn bản không biết, vì bảo hộ họ, cậu đã bỏ ra bao nhiêu… Trương Mẫn Hân nằm trên ***g kính, lệ rơi không ngừng. Thiết bị truyền âm trung thực truyền thanh âm vô ý thức kia của Phong Kính Tiết, không ngừng truyền vào tai cô. “Đau quá, Đông Ly, ta đau quá, cứu ta với…” Trương Mẫn Hân lẳng lặng nghe, cho đến khi rốt cuộc chẳng khóc ra nước mắt nữa, lúc này mới chầm chậm đứng dậy, lại ấn nút khống chế, nối đài khống chế chủ, mở cảnh tượng trên giáo trường giờ này khắc này. Trên tường năng lượng, Lư Đông Ly ôm Phong Kính Tiết ngửa mặt lên trời kêu thảm. Y đã gọi bao lâu, vậy mà thanh âm vỡ vụn, thất khiếu chảy máu. Nhưng Trương Mẫn Hân chỉ hờ hững nhìn cảnh này, tuyệt không mảy may động dung. Không không không, Lư Đông Ly, ta sẽ không đồng tình với ngươi. Lư Đông Ly, ngươi có biết, ngươi đã khiến Phong Kính Tiết chịu bao nhiêu đau khổ, cậu ấy vì bảo vệ ngươi, rốt cuộc đã phải chịu đựng đau đớn như thế nào. Lư Đông Ly, lúc này đau khổ lại ích gì? Tại sao ngươi không cứu cậu ấy, lúc đó, tại sao ngươi không cứu cậu ấy. Ngươi có biết không, cậu ấy cứ một mực gọi ngươi, một mực cầu ngươi. Thế nhưng, cậu ấy chưa từng nói với ngươi một lời, cho dù là hiện tại, trong hôn mê, vẫn phải kêu đau, thế nhưng, ngay vừa rồi, ngay lúc ngươi ôm lấy cậu ấy, cậu ấy lại chỉ gọi tên ngươi, cậu ấy thậm chí không cho ngươi biết mình rất đau! Cậu ấy thậm chí không muốn mở miệng yêu cầu ngươi, cứu mình! Lư Đông Ly, Lư Đông Ly, ngươi có biết, Kính Tiết, Kính Tiết cậu ấy rất đau, cậu ấy vẫn luôn cầu ngươi cứu mình… Lư Đông Ly, tại sao ngươi không cứu cậu ấy?