Lần đầu tiên Chu Chính gặp Tưởng Tiệp là vào sinh nhật hai mươi tám tuổi của mình. Cậu nhóc xinh đẹp này chính là một trong những món quà vô giá, độc nhất vô nhị mà anh nhận được. Ngồi tại gian phòng chữ Chính trên lầu cao nhất của tòa nhà Phần Dạ, Chu Chính hơi híp mắt. Xuyên qua khe hở của tấm bình phong, có thể trông thấy Tưởng Tiệp đang đứng ở cửa, lúng túng dang rộng hai cánh tay mảnh mai để vệ sĩ lục soát, trong khoảnh khắc đũng quần bị chạm phải, cậu ta còn sợ sệt khe khẽ run lên. Tưởng Tiệp rụt rè đưa mắt nhìn người mặc đồ đen mặt lạnh như tiền, vẻ bình tĩnh cậu cố ngụy tạo khi mới vào phòng vừa chạm phải cái nhíu mày nhẹ của người kia lập tức sụp đổ. Chu Chính cười thầm, cặp lông mày đen rậm khí khái từ từ giãn ra. Anh nghiêng đầu, nhìn sang Giang Sơn ngồi bên cạnh, hỏi: “Đã kiểm nghiệm chưa?” “Cậu ta tên Tưởng Tiệp, thiếu niên mới lớn đó anh! Dậy thì muộn, thân thể vẫn còn hơi non nớt, không chỉ đẹp thôi đâu, còn là một thằng nhóc rất thú vị. Đây quả là một bất ngờ lớn đó nghen! Đến cả Thẩm Binh còn không tin vào mắt mình cơ mà!” Giang Sơn vân vê chén rượu ngát mùi uất kim hương trong tay, từng lớp rượu vang xô nhau nghiêng ngả dưới ánh đèn mờ nhạt, rọi lên đường nét khuôn mặt nhã nhặn của hắn. Hắn nhìn Thẩm Binh đứng phía sau Chu Chính nãy giờ, bĩu môi bảo: “Có thể khiến tên đầu gỗ Thẩm Binh này chào cờ, trên đời chẳng có mấy ai đâu!” Nói xong Giang Sơn cười giễu, để lộ hàm răng trắng sáng đều đặn. “Ồ! Thật hả?” Chu Chính quay đầu nhìn Thẩm Binh, “Vậy nên làm thế nào bây giờ? Ngay cả Thẩm Binh nhà chúng ta mà cũng mất kiềm chế ư? Này Thẩm Binh, nếu như cậu thích thật, anh tặng lại cậu luôn đó.” Thanh niên dong dỏng cao tên Thẩm Binh đang khoanh tay đứng sau Chu Chính thoáng đỏ mặt, độp lại: “Sao anh lại nghe Giang Sơn nói bậy? Cái đồ miệng chó không phun nổi ngà voi, chỉ thích giả nhân giả nghĩa, làm gì thốt ra được lời nào tử tế?” Chu Chính nghe xong bật cười: “Nói hay lắm Thẩm Binh! Nhưng nếu Giang Sơn không như vậy, sao nó đảm đương nổi chức vị ông chủ Phần Dạ đây?” “Khụ,” Giang Sơn cố tình ho khan cắt ngang trò móc mỉa của hai kẻ nọ, “Tôi mà không điều hành cái Phần Dạ này, lấy đâu chỗ cho các người ăn chơi trác táng hả?” Giang Sơn vừa dứt lời thì một vệ sĩ áo đen tiến đến, dẫn theo Tưởng Tiệp đi đằng sau. “Chính ca, người tới rồi.” Nói xong, vệ sĩ lui xuống. Tưởng Tiệp mặc sơ mi trắng mới toanh, ngay cả nếp gấp trên áo cũng chưa là phẳng, bên dưới diện quần bò xanh, vóc người không cao không thấp, nhưng chân thì rất dài. Hai tay cậu buông thõng bên mình, bàn tay mảnh dẻ mềm mại. Chu Chính ngẩng đầu nhìn Tưởng Tiệp, tầm mắt giữ nguyên một lúc rồi hạ xuống, sau đó liếc sang Giang Sơn nhướng nhướng mày tỏ ý đã hiểu. Khó trách Thẩm Binh lại… Ha ha ha! Chu Chính nghĩ bụng giây lát, lại nhìn Tưởng Tiệp, phát hiện ra cậu ta đang nghiêng đầu nhìn Giang Sơn, mãi đến khi Giang Sơn lên tiếng: “Lại đây, gặp Chính ca đi.” Tưởng Tiệp dời tầm mắt sang Chu Chính, hòa nhã nói: “Chào Chính ca, tôi là Tưởng Tiệp, mong được giúp đỡ.” Khi nói chuyện mắt nhìn thẳng, ngôn từ đúng mực, nhất định là được giáo dục tốt. Chu Chính vừa ngầm đánh giá vừa ra hiệu cho Tưởng Tiệp ngồi xuống bên cạnh mình. Tưởng Tiệp do dự một lát mới ngồi, nhưng lưng lại cứng ngắc không tự nhiên. Hai tay cậu đặt trên đùi, ngón tay dài, có thể thấy rõ mạch máu trên mu bàn tay, tuy đẹp nhưng không hề nữ tính, vẫn toát lên nét dẻo dai chắc khỏe của đàn ông. Chu Chính âm thầm quan sát từng chi tiết, nhận ra Tưởng Tiệp rất chú tâm tới không gian xung quanh. Thị giác của cậu ta có vẻ rất nhạy bén, đến camera được cài bí mật ở góc khuất sáng cũng thu hút sự chú ý của Tưởng Tiệp. Nếu đây không phải là khả năng trời phú, thì nhất định do huấn luyện chuyên nghiệp mà thành. “Muốn uống gì không?” Chu Chính hỏi. “Tôi không khát.” Tưởng Tiệp lắc đầu đáp. “Bao tuổi rồi?” “Mười tám.” “Thật sao? Trông cậu chỉ mười sáu là cùng.” “Tháng trước vừa mới sang mười tám xong, Chính ca có thể xem chứng minh thư của tôi.” “Thôi khỏi, tôi tin cậu. Tốt nghiệp trung học chưa?” Tưởng Tiệp im lặng gật đầu, nhưng không lên tiếng. Chu Chính nghĩ, thằng nhóc này thật kiệm lời, chỉ trả lời những gì anh hỏi, không nói bất kì câu dư thừa nào. Thái độ tự nhiên không giả tạo, lại không có vẻ gì là người từng trải, hoàn toàn khác những thằng bé từng được đưa tới trước đây. Khi Tưởng Tiệp ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu đen láy, lẳng lặng thuần khiết, nét mặt chăm chú thật động lòng người. Chu Chính vuốt cằm, nhân lúc tay che miệng, trộm nở nụ cười. “Ăn gì chưa?” “Tôi chưa.” “Giang Sơn, chuẩn bị chút đồ ăn cho cậu ta trước đi! Anh đợi cậu dưới lầu.” Nói xong Chu Chính bước đến thang máy cá nhân nơi góc phòng, Thẩm Binh giữ khoảng cách vài bước theo sau, mấy tên đàn em mặc đồ đen cũng vội vã theo cùng, nháy mắt đã không thấy bóng. “Nhà cậu mở quán cơm, chắc cậu cũng thuộc loại sành ăn nhỉ, thích món gì nào?” Giang Sơn hỏi Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp hơi giật mình nhìn Giang Sơn, ánh mắt càng thêm lo lắng, nhưng Giang Sơn lại cười cười: “Có vấn đề gì sao? Những gì tôi biết không chỉ có thế thôi đâu! Không điều tra kĩ càng sao có thể để cậu lại gần Chính ca như vậy? Nhanh, tối nay cậu muốn ăn gì?” “Gì cũng được.” “Chậc, biết ngay là sẽ nói vậy mà. Tôi gọi cho cậu bát canh với mấy món xào, muốn ăn gì thêm thì tẹo cứ bảo với cái người đưa đồ ăn lên nhé!” Tưởng Tiệp thấy Giang Sơn định đi, hơi do dự, rốt cuộc vẫn lên tiếng: “Các anh, các anh sẽ không làm gì bất lợi đối với người nhà của tôi chứ?” Giang Sơn ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tiệp, rồi quay trở lại ngồi xuống đối diện với cậu: “Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?” “Theo thỏa thuận nếu tôi đến đây, năm trăm nghìn đô kia coi như xí xóa, các anh sẽ không làm phiền gia đình tôi nữa. Thế nhưng tôi vẫn chưa nghe được lời cam đoan nào từ anh.” “Tôi cam đoan thì cậu sẽ tin sao?” “Vì sao lại không tin?” Giang Sơn bị Tưởng Tiệp hỏi đơ cả người, suy nghĩ lúc lâu mới nói: “Cậu ngây thơ thật, hay là giả vờ thế?” Hỏi xong hắn lại thấy hơi chán nản, “Xem ra tôi vẫn nên nói rõ ràng, người ép ba cậu trả tiền là Phùng lão tam. Lão ta muốn xin xỏ vài thứ nên dâng cậu lên lấy lòng Chính ca. Rất có thể vì thấy cậu vừa mắt, lão mới giăng bẫy dụ ba cậu cắn câu. Chuyện lần này thực sự không liên quan gì đến Chính ca hết, từ trước đến nay anh ấy còn chẳng biết đến sự tồn tại của cậu. Vậy nên ân oán thù hận gì cũng đừng đổ lên đầu Chính ca, hiểu chứ?” Tưởng Tiệp giật mình nhìn Giang Sơn, lo lắng trong mắt càng thêm chồng chất, Giang Sơn tiếp tục: “Cậu cũng không cần phải sợ, Chính ca vốn là người đã thích ai thì sẽ càng tỏ ra xa cách với người đó. Nếu cậu và anh ấy có duyên, nhất định sau này cậu sẽ hiểu. Cho nên mới nói, nếu Chính ca thích cậu thật, anh ấy sẽ hết lòng bảo vệ cậu, và cả người nhà của cậu nữa.” “Thôi khỏi, chỉ cần không làm phiền đến gia đình tôi là tốt rồi.” “Ầy!” Giang Sơn chậm rãi đứng lên, “Bị chính người nhà bán đi mà còn lo nghĩ cho bọn họ như vậy ư? Anyway, ông trời quả là hào phóng, ban cho cậu diện mạo đẹp đẽ như thế này, tôi thấy cậu cũng là người thông minh, tự biết cư xử sao cho phải nhé!” Trước khi đi, hắn còn bồi thêm một câu, “Mà sau này đừng thấy ai cũng nhìn, ánh mắt cậu rất mê người biết không.” Hai má Tưởng Tiệp nóng phừng lên, cậu nhìn Giang Sơn cười ranh mãnh đi khỏi, hít một hơi thật sâu. Khi trong phòng lớn chỉ còn lại một mình, Tưởng Tiệp mới bớt căng thẳng đi đôi chút. Hai tay đan vào nhau, cậu khẽ ngả mình về phía sau. Vốn đang nghĩ ngợi những lời Giang Sơn nói, chẳng hiểu sao tâm trí lại dần chuyển sang người đàn ông tên Chu Chính kia, nhớ đến cặp mắt sắc bén của anh ta, uy quyền nhưng không hề dữ tợn, ngay cả khi cởi mở dễ gần chúng vẫn khiến người ta có cảm giác bị áp bách! Rồi sau đó Tưởng Tiệp nghĩ về gia đình mình cùng bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong mấy tháng qua. Tâm trạng cậu bắt đầu rối bời, đầu cũng đau nhức. Hoàng hôn dần buông xuống, khoảng trời trên mặt hồ Michigan gió nổi mây vần. Phần Dạ nằm ngay bên hồ lớn, trang hoàng bằng những ánh đèn nê ông đỏ rực, bừng lên như đuốc cháy trong bóng đêm, chẳng sợ hãi bất kì điều gì. Đây là địa điểm ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố, được thiết kế xây dựng lại từ một tòa nhà thế kỉ 19, trang bị những thiết bị tối tân nhất, hình thức giải trí, dịch vụ nào cũng có. Thế nhưng Phần Dạ có thể sừng sững tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ vào bí mật cất giấu ở tầng cao nhất của nó, tầng 12. Mỗi gian phòng đều có thang máy riêng nối thẳng với hầm để xe dưới lòng đất, bên trong bố trí thiết bị chống nghe trộm và theo dõi, dù đón tiếp ai, bàn chuyện gì, người ngoài tuyệt đối không thể biết được. Thẻ VIP của Phần Dạ cũng không được bán công khai, nơi đây chỉ tiếp những vị khách đặc biệt, từ chính khách quan trọng, thương nhân tai to mặt lớn, đến đại ca xã hội đen của các quốc gia. Ông chủ Giang Sơn của Phần Dạ trông bề ngoài thì có vẻ là người thoải mái, nhưng thực ra lòng dạ thâm sâu khó lường, là một nhân vật cực khó đối phó. Người ngoài ai cũng rõ, Phần Dạ chính là tai mắt của Chu Chính. Có vô vàn giai thoại về con người này, nghe đâu anh ta nửa chính nửa tà, không hẳn là tốt nhưng cũng không thực sự xấu xa, nổi tiếng giàu có, có máu mặt và được hậu thuẫn vững chắc. Với tư cách con nuôi của Hồng thúc, đại ca xã hội đen ở phố Tàu, Chu Chính tiếp quản cơ ngơi của cha sau khi Hồng thúc mất, anh ta làm việc rất kín tiếng, hiếm khi xuất đầu lộ diện. Bởi vậy không ai rõ thực hư thế nào, chỉ biết rằng Chu Chính, Giang Sơn, và Thẩm Binh – người chuyên phụ trách việc bảo đảm an toàn cho Chu Chính, một khi ba người họ phối hợp, làm ăn vụ nào là thành công vụ đó, còn nội tình phức tạp bên trong thì khó ai nắm rõ được. “Lần này Phùng lão tam bỏ ra không ít tâm huyết nhỉ, tìm được một thằng nhóc ngon nghẻ như vậy!” Chu Chính nhìn Giang Sơn mở cửa bước vào, hỏi: “Không biết lão ta có mục đích gì đây?” “Lão biết quyền kinh doanh du thuyền casino đã về tay chúng ta, muốn xin tham gia cùng.” Chu Chính nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ một lát, “Cậu trả lời như thế nào?” “Em nói chuyện này em không tự quyết định được. Em cũng cân nhắc lại tình hình du thuyền, vẫn thấy kinh doanh độc lập là tốt nhất. Chúng ta cũng đã độc quyền khu vực, cần gì phải hợp tác với ai khác, tránh rước lấy phiền phức. Nhưng Phùng lão tam quả thực cao tay, Tưởng Tiệp kia nhìn có hơi giống Hiểu Thanh.” “Ừ,” Chu Chính vân vê điếu xì gà trong kẽ tay, nghĩ về cặp mắt đen láy của Tưởng Tiệp, “Điều tra về thân thế cậu ta chưa?” “Hơi bị hay ho luôn!” Giang Sơn ngồi đối diện Chu Chính nói, “Anh có biết Lâm Nguyên không? Ông hắn ta là thượng sĩ người Hoa đầu tiên của Chicago, còn cha hắn đứng đầu đám cảnh sát ở phố Tàu. Lâm Nguyên năm nay tuy chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã được thăng lên đồng cấp với cha hắn, trở thành cảnh sát trưởng trẻ tuổi nhất Chicago, tiếng tăm lừng lẫy! Mà cái tên Lâm Nguyên xuất thân từ giới cảnh sát tinh anh này lại chính là anh rể tương lai của Tưởng Tiệp. Khó hiểu ở chỗ, cha Tưởng Tiệp vay nặng lãi đánh bạc, không xoay sở nổi nên mới phải gán con mình trả nợ, vậy mà Lâm Nguyên vẫn làm như không biết gì, thú vị ha? Em bảo này, Tưởng Tiệp không phải hạng xoàng đâu, anh phải cẩn thận đối phó đấy. Ha ha!” “Thế thôi hả?” Chu Chính nhìn Giang Sơn, “Với khả năng của cậu, chỉ có thể tra ra vài chuyện cỏn con như vậy thôi sao?” “Tất nhiên là không rồi, nhưng nếu em nói hết với anh thì đâu còn gì vui nữa? Cũng nên để cho hai người từ từ tìm hiểu nhau chứ!” “Cậu nghĩ anh để mắt đến cậu ta?” “Giờ có lẽ không, nhưng tương lai thì chưa chắc. Em đã duyệt qua vô số người, thằng nhóc Tưởng Tiệp này về sau nhất định sẽ là một báu vật, nếu anh không muốn thì hãy vì Phần Dạ tặng lại cho em, đôn đốc dạy dỗ hai năm, thể nào cũng trở thành MB hạng nhất.” “Ba lăng nhăng, cái gì cũng nghĩ ra được.” Sắc mặt Chu Chính hơi trầm xuống, dường như anh biến thành một con người khác, Giang Sơn vội vàng giải thích: “Giỡn vậy thôi mà anh cũng tin hả? Anh muốn chơi đùa với thằng nhóc đó thì nhất định phải đề phòng. Chỉ tội nhân viên an ninh Thẩm Binh của chúng ta trách nhiệm càng thêm nặng nề, chứ gì thì gì vẫn phải cẩn thận một chút.” Thẩm Binh im lặng nãy giờ lúc này mới mở miệng: “Nếu biết không có gì tốt lành thì đừng để ở bên cạnh, như vậy không phải tự rước họa vào người ư?” “Rồi rồi,” Chu Chính đứng lên, phủi phủi quần áo, “Nếu cậu ta thật sự là nằm vùng thì cũng đâu dễ dàng thăm dò được ngọn ngành tình hình nội bộ của chúng ta. Anh xuống lầu đánh mạt chược với mấy lão già đây. Giang Sơn, cậu đưa Tưởng Tiệp đến căn hộ ven hồ, tạm thời để cậu ta ở đó, đừng có nói cho ai biết. Những việc còn lại khi nào về thì bàn sau!” Lúc này Tưởng Tiệp đang ngồi ngay ngắn trong gian phòng chữ Chính nọ, ánh mắt trẻ măng đơn thuần, hoàn toàn không đoán định được tương lai nào đang chờ đợi mình ở phía trước.