Băng Nữ Sủng Phu
Chương 1 : Nguyện vọng của Tử Uyên
Uyên Nhi, ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi đã 25 tuổi rồi, cho dù là trong hay ngoài nhà, người bằng tuổi ngươi cũng đã muốn làm cha của vài đứa trẻ rồi, nhưng là ngươi lại còn không được gả ra ngoài, hiện tại khó lắm mới có được người môn đăng hộ đối đến cầu hôn với ngươi, lại là chính thất, ngươi còn có cái gì không hài lòng, cha đẻ ngươi chết sớm, ta là nhị cha (PP: vợ hai =)))) còn có thể giúp ngươi như vậy, cái dạng người như ngươi, Vương thượng thư nguyện ý cưới ngươi, ngươi còn do dự cái gì a, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn ở mãi trong nhà, nhà chúng ta rất rộng, cũng không phải không có người rảnh rỗi như ngươi, nhưng là nói như thế nào chúng ta đều là quan lại thế gia (con nhà quan), nếu thực sự có một người con không gả đi được, ta và mẫu thân ngươi còn có mặt mũi nào nhìn ai nữa, còn có người cha mất sớm của ngươi, ở dưới có biết, cũng là sẽ không an tâm……”
Một cái nam nhân hơn 30 tuổi cầm khăn tay la lối dông dài đứng ở trước mặt một thanh niên cao lớn nói, thanh niên kia chính là cúi đầu một lời cũng không nói.
“Uyên Nhi, không phải vì ta là cha dượng nên mới nói, nhưng là, ngươi soi gương nhìn chính ngươi đi, dáng người ngươi như vậy,tướng mạo như vậy, muốn tìm một cái người trong sạch còn có thể sao, hiện tại Thượng Thư đại nhân muốn kết hôn ngươi, thì chính là cái phúc của ngươi, ngươi còn muốn cái gì hơn nữa, nàng tuy rằng có hơi già, nhưng là người biết chiều chuộng a, hơn nữa, nàng có quyền thế, ngươi gả qua đó lại là chính thất, không lo ăn mặc, muốn cái gì có cái đó, ngươi có cái gì không hài lòng, chẳng lẽ thật sự muốn ở nhà ngốc cả đời sao?”
Nam nhân càng nói càng tức, hắn chính là nghĩ không hiểu được con riêng xấu xí này rốt cục nghĩ như thế nào, một việc tốt như vậy vì sao lại không đáp ứng, dường như hắn muốn làm cho bố dượng này phải ngồi trên đống lửa mới chịu thôi.
Hắn là có điểm chanh chua, nhưng cũng là thương hại tiểu tử này cha mất sớm, không hề ghét bỏ vì hắn là con riêng xấu xí, tuy rằng lời nói của hắn khó nghe, nhưng tất cả đều là lời nói thật, hắn coi như là thật sự vì tốt cho hắn.
“Nhị cha, con biết ngài là muốn tốt cho con, con cũng biết lấy thân hình bên ngoài này của con là rất khó gả đi ra ngoài, nhưng là, con là thật sự không muốn gả, con đã quyết định muốn xuất gia, còn thỉnh nhị cha thành toàn.”
Hắn không muốn lập gia đình, ít nhất không muốn mình bị gả ra ngoài bằng cách như vậy.
Hắn biết chính mình lớn lên khó coi, lông mi quá ngắn, ánh mắt quá mức lợi hại, cái mũi rất kiên đĩnh, môi có chút bạc, thân hình lại quá mức cao lớn, tất cả gộp lại một chỗ, hắn một chút cũng không có sự mềm mại nên có của nam tử, ngược lại giống một nữ nhân, vậy nên không ai thích con người này của hắn.
Nhưng là hắn vẫn là không muốn gả đi như vậy, hắn có một suy nghĩ, cho dù là không ai thích hắn, nhưng là hắn ít nhất phải gả một cái người mình thích!
Nhị cha nói về thượng thư này, hắn đã gặp qua, tướng mạo bình thường hắn cũng không ghét bỏ, nhưng là người kia bản tính phong lưu, ăn uống phiêu đổ mọi thứ đều làm, toàn kinh thành đều biết đến ác danh của hắn, nàng sở dĩ định cưới hắn, cũng là bởi vì những thiếu gia trong sạch không ai nguyện ý gả cho nàng, mà nàng lại tự giữ thân phận muốn kết hôn với người môn đăng hộ đối, cho nên mới nghĩ tới người không có thân hình, không có tướng mạo, con của tướng quân là hắn.
Nhưng là, hắn làm sao có thể để chính mình gả cho người như vậy, hắn không có thân hình, không có tướng mạo, nhưng là hắn có kiêu ngạo, hắn không cần chấp nhận, nếu không phải người mình thích, hắn liền tuyệt đối sẽ không gả, mẫu thân cũng là đáp ứng hắn, để cho hắn tự quyết định, đây là nguyện vọng trước khi chết của phụ thân hắn.
“Xuất gia? Làm sao có thể, ngươi là con của tướng quân a, làm sao có thể xuất gia?” Nam nhân thanh âm càng thêm bén nhọn đứng lên, bất khả tư nghị (vô cùng ngạc nhiên) nhìn đứa con riêng này.
“Nhị cha, chuyện của con con sẽ tự mình xử lý, sẽ không làm ngài phải lo lắng, con sẽ không gả cho thượng thư đại nhân, nhị cha ngài cũng mệt mỏi, vẫn là đi nghỉ ngơi đi.”
Rõ ràng là lời nói tiễn khách, nam nhân sẽ không thể không hiểu, hắn oán hận nhìn đứa con riêng này từ nhỏ vẫn làm cho người ta chán ghét như vậy, xoay người cất bước rời đi, hắn muốn thế nào được cái đó đi, dù sao cũng không phải do mình sinh ra, muốn sống muốn chết cũng không liên quan tới hắn.
……
Ai, phụ thân, nếu không phải nguyện vọng của ngài, để cho con tự mình quyết định chuyện tương lai, con nhất định sẽ không kiên trì đến bây giờ đi, con đã 25 tuổi rồi, bỏ lỡ lúc này cơ hội này sẽ không thể gả đi được nữa, trong toàn bộ Hoàng thành này không có thiếu gia nào quá 18 tuổi mà không xuất giá, con hiện tại nhất định đã trở thành đối tượng chê cười của Hoàng thành rồi…..
Còn nhớ rõ khi con còn bé, mẫu thân có nói với con về ngài, nói ngài là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành hảo phu lang, nói có thể lấy được ngài là cái phúc của nàng, lúc đó, con có suy nghĩ, con nhất định phải học tập giống ngài, phải làm một nam nhân khiến cho thê chủ (thê tử +chủ nhân) thỏa mãn kiêu ngạo.
Cho nên, con cố gắng học tập cầm kỳ thư họa, học tập trù nghệ, học tập châm chức, học tập tất cả những gì ngài có, thậm chí còn vụng trộm học tập võ công, hy vọng thân thể của chính mình có thể khỏe mạnh chút, không để cho thê chủ tương lai lo lắng.
Nhưng là nhiều tài nghệ thì cũng có ích gì, đầy ngập ôn nhu cũng có ý nghĩa gì đâu, tướng mạo con như vậy chung quy sẽ không có ai yêu thích, nhất là con so với nữ nhân còn cao hơn một cái đầu, so với nữ nhân còn có dáng người to lớn hơn, sẽ không ai nguyện ý thích con như vậy……
Phụ thân…… Ngài ở trên trời có khỏe không? Có thể hay không tưởng niệm con, con thật sự rất nhớ ngài, nghĩ là có thể nghe một chút tâm tư của con.
Con sẽ không yêu cầu cái gì quá cao, con thầm nghĩ muốn một người có thể thật sự chấp nhận con người con, cho dù người kia không thương con, nhưng là chỉ cần nguyện ý chấp nhận con, mà con chỉ cần nàng vui thì tốt rồi……
Phụ thân……
Ngài có thể thỏa mãn nguyện vọng này của con sao?
Đây là nguyện vọng duy nhất của cả đời con……
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
119 chương
10 chương
131 chương
11 chương
193 chương