Editor: Mã Beta-er: Triêu Nguyên “Cái gì!? Lại quay về học cấp ba một lần nữa á?” Tống Cửu Cửu kinh ngạc run tay, chị gái ngồi đối diện đang chăm chú sơn móng tay cho cô không cẩn thận một cái, làm sơn móng tay bị tràn ra ngoài. Nhìn cô ấy hoảng loạn muốn lau vết sơn thừa, Tống Cửu Cửu cười trấn an cô, trên gò má trắng noãn để lộ ra má lúm đồng tiền. Tống Cửu bảo cô ấy đi ra ngoài một chút, cầm điện thoại đi ra ngoài phòng VIP, lặng lẽ tìm một góc nhỏ không người. “Bây giờ quanh đây không có ai cả. Hồng tỷ, chị đừng làm em sợ nha? Không phải em vẫn luôn mời gia sư về nhà dạy học sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Cửu Cửu khổ sở nói. “Còn không phải là chuyện do đối thủ cũ của chúng ta làm sao, bọn họ mua một loạt account marketing, cùng nhau bôi đen em. Làm một cái bảng xếp hạng cái gì mà ‘idol có trình độ học vấn thấp nhất’, để cô ở vị trí đầu tiên. Âm dương quái khí nói cô vì tiền mà bỏ thi đại học, không cần giả làm em gái ngoan ngoãn. Không chỉ như vậy, những antifan kia còn dùng cái nhược điểm này mà công kích cô. Bảng xếp hạng kia lên hot search rồi, nháo đến xôn xao luôn.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói có vẻ hơi bất đắc dĩ của Nghê Hồng. “Việc này có thể làm nonfan cảm thấy khó chịu, hơn nữa cũng có rất nhiều fan của cô ở để lại tin nhắn dưới Weibo của công ty, hy vọng rằng cô đừng nghỉ học nữa, mau thi đậu đại học.” “Tuy rằng công ty đã xử lý việc này nhưng vì để giữ hình tượng của cô, công ty đã quyết định tìm một trường cho cô nhập học, để cho mọi người thấy được thái độ của cô.” Nghê Hồng nói tiếp. “Oan uổng quá mà! Em vẫn luôn làm bài tập, tuần trước giáo viên nói em có tiến bộ đấy, chắc hẳn có thể đỗ vào một trường đại học tốt đó!” Tống Cửu Cửu cảm thấy tấm lòng ham học của mình đang bị giẫm đạp. Hơn nữa trường học. . . . Ngoại trừ công việc, cô đối với tất cả những người xung quanh đều kính nhi viễn chi (*). Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ ra cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách – cre: nhà búp Mặc dù là một idol nhưng cô thực sự. . . là một trạch nữ, nếu không cần phải ra ngoài thì tuyệt đối không ra ngoài. Dù sao thì duy trì mối quan hệ với mọi người thật sự là quá mệt mỏi. Từ đó tới giờ, lòng cô vẫn luôn tràn ngập nghi vấn đối với hình tượng mà công ty xây dựng cho cô. Cái gì mà bề ngoài sáng lạn, nội tâm yếu đuối hiền hòa, còn rất hiểu chuyện, nghe lời, luôn là một bộ dạng tiểu bạch thỏ đơn thuần vô hại. Mỗi lúc làm việc ở bên ngoài mà phải giao lưu với fan, những hành động của cô đều được kiểm tra kỹ lưỡng. “Cô là người như thế nào chị còn không biết sao?” Nghê Hồng cười cười. “Nhưng không phải ai cũng biết tình hình thực tế, cô làm dáng một chút đi, chặn miệng bọn anti lại.” Cô nhẹ giọng trấn an nói: “Chị biết cô không thích đi tới những nơi xa lạ. Yên tâm đi, sẽ không lâu đâu, ba tháng thôi. Đợi chuyện này lắng xuống một chút thì đi là được rồi.” Nghê Hồng ôn nhu kiên quyết nói. . . . . . “Được rồi, em biết rồi.” Công ty đã tỏ thái độ kiên quyết như thế thì Tống Cửu Cửu cũng không phản kháng nữa. Nghĩ tới việc phải sống gian nan trong trường học là lại cảm thấy đau đầu. Nếu không cẩn thận làm hình tượng sụp đổ thì chắc công ty cũng sẽ không phái người tới đánh cô đâu nhỉ. . . . . . Tống Cửu Cửu trở về kí túc xá vừa thu dọn hành lý vừa thở dài. Không sai, cô lại phải quay về trường học một lần nữa, để cho tiện thì chỉ có thể chuyển tới căn hộ gần trường. Liên tục nhận được cuộc gọi của ba người chị đang tham gia hoạt động bên ngoài, ba người họ ngọt ngào an ủi cô. Thật ra thì cô không phải là người của thế giới này, mà khi cô chết thì xuyên vào đây. Tống Cửu Cửu xuyên qua một lúc thì biết được mình xuyên vào một cuốn truyện. Nhưng cô lại không phải là nữ chính, cũng không phải là nữ phụ thâm thù đại hận gì, cô chỉ là một người bình thường, không có liên quan gì tới cốt truyền, nhiều nhất thì chỉ là người qua đường thôi, nữ chính chính là trưởng nhóm của cô. Cô xuyên qua lúc cả nhóm sắp debut, thật ra thì cô lúc đó cô đã cân nhắc xem có nên rời khỏi nhóm hay không, thế nhưng có người nói, nếu cô rời nhóm thì kế hoạch ra mắt không biết sẽ bị hoãn lại tới lúc nào. Thấy ba người chị mỗi ngày đều luyện tập liều mạng thì Tống Cửu Cửu cảm thấy có chút áy náy, liển bỏ qua ý định này. Cô chỉ có thể kiên trì tập hát, kiên trì tập vũ đạo, kiên trì luyện tập trước gương để có thể mang thần thái hoàn hảo nhất trên sân khấu. May mắn là những thứ đã tồn tại sẵn trong cơ thể này, Tống Cửu Cửu không biết chủ nhân trước kia của cơ thể này đã nỗ lực bao nhiêu vì giấc mơ trở thành idol, mới có thể giúp cô từ một người tứ chi không cân đối, ngũ âm không đầy đủ, không có chút tiềm năng làm idol nào trở thành một người ca hát hay vũ đạo đều thuần thục, không hề kéo chân mọi người. Có thể là do kịch bản của tiểu thuyết, nhóm của cô vừa debut liền nổi tiếng, sau đó càng vi diệu hơn, mỗi tác phẩm bọn họ tham gia đều trở nên cực kì nổi tiếng, chỉ trong hai năm trở thành một trong hai girlgroup nổi tiếng nhất cả nước. Thế nhưng, bọn họ càng hot, càng nhiều người chú ý đến cô, Tống Cửu Cửu lại sa vào tình trạng bối rối. Bởi vì cô biết mọi người thích là “cô” được công ti tỉ mỉ, dụng tâm rèn dũa ra mà thôi. Cô giống như là một diễn viên trong một bộ phim truyền hình lôi cuốn thôi. Nghĩ tới đây, Tống Cửu Cửu lại nhụt chí vùi đầu vào trong gối. “Aaa, kiếm được tiền là tốt rồi, ra vẻ cái gì, mình thật ngớ ngẩn mà.” Cô nói như vậy rồi tự thuyết phục mình, giống như nói như vậy có thể giúp mình cảm thấy khá hơn. . . . . . . . . . . . . . “Cốc Cốc Cốc” Cửa văn phòng truyền đến âm thanh gõ cửa có tiết tấu. “Mời vào.” Chủ nhiệm lớp 12A1, Trương Cẩn Ngôn, vừa chấm bài thi vừa nói, cũng không ngẩng đầu lên. Ánh mắt liếc qua người vừa bước vào phòng, đang đứng trước bàn làm việc của mình, Trương Cẩn Ngôn mới buông bút, ngẩng đầu. Trước mặt là một thiếu nữ mặc đồng phục màu xanh trắng của trường Thất Trung, mặc dù mặc một bộ đồng rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người cao gầy mảnh mai, thân hình cực đẹp và đôi chân dài. Chỉ là thiếu nữ này hơi cúi đầu, lại đội một chiếc mũ rộng vành, che khuất toàn bộ đầu và nửa trên khuôn mặt. Từ góc độ của ông chỉ có thể nhìn thấy cái cằm thon thon và đôi môi có vẻ đỏ thắm hơn người khác. Ông đại khái có thể đoán được thiếu nữ này là ai. Phát hiện được ánh mắt của ông, thiếu nữ quy quy củ củ cúi chào ông: “Em chào thầy! Em là Tống Cửu Cửu, học sinh mới chuyển tới ạ.” Giọng nói của thiếu nữ linh hoạt, lại có chút khàn khàn, là kiểu giọng nói nhẹ nhàng mà tràn đầy cảm xúc. “Ở trường học không cần trang bị cẩn thận như vậy, sợ người khác nhận ra sao? Hơn nữa, trong giờ học không được đội mũ, bạn học Tống.” Trương Cẩn Ngôn có chút buồn cười nhìn cái mũ trên đầu Tống Cửu Cử. Tống Cửu Cửu trầm mặc một chút, cô đưa tay lên khẩn trương cầm vành mũ. “Cũng không phải là vì lý do đó.” Cô dừng một chút. “Thưa thầy, mong thầy chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Giọng nói của thiếu nữ có chút cảm giác bất lực, vò mẻ không sợ nứt. Đang lúc Trương Cẩn Ngôn chưa hiểu ý cô, muốn hỏi lại cho rõ ràng thì thấy thiếu nữ trước mặt lấy cái mũ trên đầu xuống. Tống Cửu Cửu không hổ là thành viên của girlgroup nổi tiếng có hàng vạn fan hâm mộ, thần tượng đỉnh cao. Cái khác không nói, chỉ nhìn gương mặt cũng có thể thấy được sự nổi tiếng của cô. Khuôn mặt nhỏ, trắng nõn, cằm thon, lông mày xinh đẹp, đôi mắt hình hoa đào. Khác với tên của mình, cô không phải kiểu mềm mại dễ thương, mà là một thiếu nữ xinh đẹp có chút diễm lệ. Nhưng làm Trương Cẩn Ngôn không nói nên lời không phải là khuôn mặt của thiếu nữ, mà là sau khi cô lấy mũ xuống, ngay lập tức nhìn thấy mái tóc dài màu xám bắt mắt được buộc kiểu đuôi ngựa, theo động tác của cô mà lay động. . . . . . “Không hổ là thần tượng, lần đầu tiên tôi được nhìn tận mắt màu tóc như thế này đấy.” Trương Cẩn Ngôn đẩy mắt kính, nhịn không được cười thành tiếng. Thấy thầy giáo cũng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng, lòng Tống Cửu Cửu mới nới lỏng một chút, ngay lập tức giải thích: “Thật sự rất xin lỗi. Hai hôm nay quá bận nên em quên nhuộm lại tóc. Hôm nay tan học em sẽ nhuộm lại thành màu đen.” Trời mới biết buổi sáng cô ra khỏi cửa mới nhớ ra mái tóc màu xám của mình, hận không thể ngay lập tức cạo trọc đầu thành quả trứng luộc. “Được rồi, không cần khẩn trương như vậy. Thầy cũng không quá cổ hủ đâu, nếu không phải trường học có quy định cứng nhắc, thật ra màu tóc này rất hợp với em.” Trương Cẩn Ngôn an ủi nói với thiếu nữ đang khẩn trương trước mặt. “Bây giờ đang là tiết tự học, thầy đưa em về lớp trước, sách giáo khoa và đồ dùng học tập đã chuẩn bị đầy đủ rồi, đặt ở trong bàn học của em. Lát nữa em vào lớp làm quen với mọi người là được.” . . . . . Một đường đi theo Trương Cẩn Ngôn vào phòng học, Tống Cửu Cửu luôn đi phía sau ông ấy, không nói một lời. Lúc đứng trên bục giảng cũng chỉ im lặng chờ Trương Cẩn Ngôn giới thiệu. Dù ánh mắt dò xét từ bốn phía bao quanh cô, Tống Cửu Cửu vẫn một mực duy trì nụ cười không có gì thay đổi, mắt cũng chỉ nhìn Trương Cẩn Ngôn nói chuyện, không nhìn ai khác. “Tống Cửu Cửu, tự giới thiệu một chút đi.” Cô không nhanh không chậm bước đến bên cạnh Trương Cẩn Ngôn, ánh mắt chậm rãi lướt qua các bạn học dưới lớp. Không giống cô tưởng tượng, mọi người hình như không mấy quan tâm tới cô, ngược lại lại tương đối hứng thú với màu tóc của cô. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người đảo quanh đầu cô. Trừ cái đó ra mọi người đều không có quá nhiều để tâm, một tia hưng phấn khi thấy thần tượng đang hot cũng không có. Tình huống như vậy làm cô có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền tìm được lý do giải thích. Dù sao đây cũng là lớp chọn của một trong ba trường cấp ba đứng đầu cả nước, các bạn học vội vàng học tập, vội vàng cân nhắc con đường sau này, làm gì có thời gian để ý tới thần tượng các thứ chứ, không cẩn thận họ còn cảm thấy cô tới làm ảnh hưởng đến không khí học tập của bọn họ nữa. So với cạnh bị mọi người theo dõi, loại không khí lãnh đạm này lại càng giúp cô cảm thấy thoải mái. Lời giới thiệu đã sớm chuẩn bị từ trước cũng nói ra nhẹ nhàng hơn. “Tớ là Tống Cửu Cửu, là học sinh mới chuyển tới, hy vọng sau này có thể học tập vui vẻ cùng mọi người, cùng nhau tiến bộ.” Tống Cửu Cửu nụ cười đã luyện tập vô số lần, lúm đồng tiền nho nhỏ hơi trũng xuống. “Hôm nay bạn học Tống mới tới trường, còn nhiều thứ chưa quen, lớp trưởng hãy quan tâm, giúp đỡ bạn.” Trương Cẩn Ngôn nhịn cười, nhìn lướt qua những khuôn mặt đang cố gắng giả bộ của học sinh mình, sau đó nói với một nữ sinh khuôn mặt tròn trịa. “Vâng ạ.” Nữ sinh mặt tròn đó nhẹ nhàng trả lời. Sau đó cô vẫy tay, nở một nụ cười đáng yêu với Tống Cửu Cửu, nói: “Bạn học Tống, nhìn tớ này, tớ tên Trần Giai Nhạc, sau này có chuyện gì thì tìm tớ nhé.” Tống Cửu Cửu không hề có sức chống cự đối với nữ sinh dễ thương như thế này, cô cười nhìn Trần Giai Vui: “Làm phiền cậu rồi.” Trương Cẩn Ngôn thấy bọn họ đã giao lưu qua với nhau, nhắc nhở Tống Cửu Cửu: “Em ngồi ở bàn thứ hai từ cuối lên bên cạnh cửa sổ nhé. Đằng sau em chính là học sinh giỏi nhất lớp ta, sau này trong lúc học tập có gì khó khăn thì có thể hỏi em ấy. Giờ em về chỗ đi.” “Vâng, thưa thầy.” Tống Cửu Cửu nhìn phòng học một chút, tìm vị trí của mình rồi nhanh chóng ngồi xuống. Chỗ của cô vừa vặn nằm ngay cạnh cửa sổ, ánh sáng chiếu vào, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy hàng cây đại thụ xanh um tươi tốt bên ngoài cửa sổ. Bạn học bên phải cách một lối đi nhỏ, không liên quan gì đến nhau, ngồi ở đây có chút cảm giác mình là bá chủ một phương. Trải nghiệm hoàn toàn mới thế này làm cô quên đi lo lắng trước đó, ngược lại lại cảm thấy mới mẻ. Trí nhớ trước khi xuyên qua không biết tại sao lại trở nên mơ hồ, ký ức liên quan đến trường học lại càng mờ nhạt. Mà bây giờ, hồi ức liền quan đến trường học của cơ thể này cũng không có mấy, trước đó cô bé này hầu như đều luyện tập tại công ty. Cho nên, khi cô ngồi xuống đến liền mở sách giáo khoa, sờ sờ bàn học, vụng trộm nhìn các bạn học bên trên xem bọn họ đang làm gì, thật sự nghĩ mình là một học sinh lớp 12 bình thường. Nhưng mà . . . Tống Cửu Cửu hơi nghiêng đầu, liếc qua bàn đằng sau không ai ngồi. Lão đại trong truyền thuyết đi đâu rồi? Học quá giỏi nên cũng không cần phải tự học sao?