Edit: susublue Để Thiên Phượng xuất hiện tạm thời? Phong Thần đã đứng ở đây rồi thì tất nhiên Thiên Phượng đã gặp bất trắc, xuất hiện bằng cách nào? Phong Thần có ý gì, thăm dò hay là... Chưa được bao lâu Dạ Nhược Ly liền giải quyết nghi ngờ trong lòng Duẫn Lạc Kỳ. Ánh sáng đen lóe lên, trong phút chốc bốn bóng người đang trong tình trạng hấp hối hiện ra ngay dưới chân núi Liễu Phong. Chỉ thấy thân thể bốn người này đều trong veo, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, trên mặt không che giấu được vẻ suy yếu, mà ba tên trưởng lão có thực lực Thần Tôn nay đã thoái hóa thành Thần Tướng. Nhìn thấy rõ ràng mấy ngày nay bọn họ chịu sự đày đọa không dành cho người trong Tỏa Hồn Châu. Nếu như bọn họ không phải cường giả Thần Tôn thì sợ rằng đã sớm hồn phi phách tán, biến mất khỏi thế gian. Ngay cả Thiên Phượng chỉ ở trong Tỏa Hồn Châu một thời gian ngắn, sự thoái hóa cũng chưa thể hiện rõ ràng, nhưng cũng đã lùi xuống Thần Tôn cấp thấp. "Phượng Nhi, ngươi còn sống sao?" Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, Duẫn Lạc Kỳ ngạc nhiên nhìn Thiên Phượng, trong lòng có cảm giác kinh hoảng chưa bao giờ có. "Ngươi rất hy vọng ta chết phải không?" Thiên Phượng nở nụ cười châm chọc, khuôn mặt tái nhợt đầy ác độc, "Nếu ta chết ngươi muốn làm gì thì làm đúng không? Ha ha, tuy rằng thân thể ta đã chết nhưng không có hồn phi phách tán!" Thiên Phượng ngưng cười, hung ác trừng mắt nhìn Duẫn Lạc Kỳ: "Duẫn Lạc Kỳ, ngươi là tên khốn, ta sẽ không để ngươi thực hiện được âm mưu, đây rõ ràng là ngươi ép ta, nếu không sao ta có thể làm ra việc khiến tỷ tỷ bị thương?" Nói xong, Thiên Phượng nhìn về phía Phong Thần, hai mắt đẫm lệ nói: "Tỷ tỷ, chuyện này đều do hắn ép ta, không liên quan tới ta, ta không muốn trở lại quả cầu đen đó nữa, cầu xin ngươi buông tha cho ta một lần đi." Nói đến đây trong mắt Thiên Phượng dần xuất hiện vẻ hoảng sợ. Cuộc đời này nơi nàng không muốn vào nhất chính là Tỏa Hồn Châu, ở nơi đó quả thật là sống không bằng chết! "Sư phụ." Dạ Nhược Ly vỗ tay Thiên Phượng, liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai người, "Như vậy đi, dù là ai ép ai cũng được, ta sẽ chỉ giữ lại một người, các ngươi đánh một trận đi, ai thắng thì ta sẽ xem xét giữ tính mạng cho người đó." Nghe thấy vậy hai người đều sáng mắt, ánh mắt nhìn đối phương đầy sát ý. "Phượng Nhi, nể mặt tình cảm nhiều năm qua của chúng ta, ngươi tự mình kết liễu đi, yên tâm, nếu ngươi chết ta sẽ đốt nhang hàng năm cho ngươi, sẽ không bạc đãi ngươi." "Ha ha, Duẫn Lạc Kỳ, ngươi cho rằng ta không biết mấy năm nay tình cảm của ngươi là giả sao? Với tính cách của ngươi sao có thể thật lòng với nữ tử nào? Phong Thần như thế, hiện tại ta cũng như thế, giờ phút này ngươi lại còn không biết ngượng nói như vậy sao? Nếu chỉ có một người sống thì người đó tất nhiên là ta, cho nên ngươi đi chết đi!" Thiên Phượng ngửa đầu điên cuồng cười hai tiếng, ánh mắt đầy tàn nhẫn nói. "Hừ, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn là đối thủ của ta sao? Đúng là tức cười, ta đã nể mặt ngươi mà ngươi còn không chịu nhận thì đừng trách ta không khách sáo!" Duẫn Lạc Kỳ rút trường kiếm ra, phi thân lên, trường kiếm tỏa ra ánh sáng sắc lạnh thấu xương. Khóe miệng hắn thoáng xuất hiện một nụ cười lạnh, không để Thiên Phượng kịp phản ứng, thân thể đột nhiên xoay tròn trong không trung rồi nhào về phía Thiên Phượng giống như một cơn lốc, diexxndafnlêquysdonn khí thế mạnh mẽ nhanh như chớp vậy. Tro bụi mạbay lên, vô số phiến lá rụng xuống bị cuốn vào không trung, giống như cả người đều hóa thành gió lốc. Thiên Phượng biến sắc, thần khí của nàng ta đã thành chiến lợi phẩm của Dạ Nhược Ly rồi, vì vậy lúc này không có vũ khí, chỉ có thể dùng tay không đánh trả. Nhìn hai bên chiến đấu đầy sát ý, khuôn mặt ba trưởng lão bị Dạ Nhược Ly giam giữ cũng đầy hối hận và thất vọng. Đây là người mà lúc trước bọn họ nguyện trung thành để rồi phản bội Phong Thần sao? Tại sao lại có đức hạnh như vậy, nếu sớm biết như thế thì nhất định sẽ không làm như vậy. Nguyên nhân là vì Phong Thần không coi trọng bọn họ, vì đạt được quyền lợi và địa vị nên bọn họ mới giúp Thiên Phượng một tay. Nếu như bọn họ không phản bội, như vậy... Nghĩ đến trường hợp đó ba người đều tỏ vẻ hối hận, đáng tiếc đã muộn rồi. "Thấy sao?" Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, nhẹ ngẩng đầu, nhìn màn trình diễn dưới chân núi, nói: "Ta đã từng nói rồi, giữ linh hồn các ngươi lại là vì muốn để các ngươi chính mắt nhìn Lưu Phong Tông bị diệt, bây giờ các ngươi đã thấy rõ chưa? Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nếu không cho các ngươi cảm nhận sự đau đớn đến tan nát linh hồn thì những thương tổn lúc trước các ngươi gây ra cho sư phụ sao có thể dễ dàng tan biến được?" Nàng mãi mĩa không quên được bóng lưng quyết liệt của Phong Thần khi đứng trước Thiên Lạc Vương phủ. Cho nên đừng cho rằng có thể dễ dàng hồn phi phách tán, linh hồn bọn họ nhất định sẽ từ từ hao mòn trong Tỏa Hồn Châu. Ba người họ nghe vậy thì đều rùng mình một cái, đáy lòng đầy sự tuyệt vọng... Đám người Ngân Tuyết nhìn nhau, lại bất giác hiểu rõ về đệ tử của Tông chủ thêm một chút. Chỉ dựa vào hai câu nói đã có thể khiến đôi cẩu nam nữ này tự giết lẫn nhau, ha ha, loại trừng phạt này cũng thật không tệ... "Phụt!" Trường kiếm đâm vào ngực Thiên Phượng, thân thể mềm mại của Thiên Phượng run mạnh lên, nắm chặt trường kiếm trước ngực mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Duẫn Lạc Kỳ, ngươi đúng là con chó vong ân bội nghĩa, ngươi sẽ gặp báo ứng!" "Báo ứng? Ha ha, người nên gặp báo ứng là ngươi, tiện nhân, ngươi đi chết đi!" "Phịch!" Duẫn Lạc Kỳ rút trường kiếm ra, đá một cước vào ngực Thiên Phượng, sau đó nàng ta văng ra xa vài mét. Thấy hành động của Duẫn Lạc Kỳ, những người khác đều nhìn hắn với ánh mắt châm chọc. "Ha ha, ta thắng rồi, rốt cuộc thì ta không cần phải chết nữa!" Một cảm giác mừng rỡ dâng ngập tràn trong lòng, Duẫn Lạc Kỳ không khỏi ngửa đầu cười lớn, thật lâu sau mới ngừng tiếng cười lại, hưng phấn nhìn Dạ Nhược Ly: "Ngươi đã nói nếu ta thắng thì sẽ buông tha ta, như vậy bây giờ..." Dạ Nhược Ly vuốt cằm, môi nở nụ cười âm hiểm: "Ta chỉ nói là xem xét cân nhắc, vẫn chưa hoàn toàn đồng ý buông tha cho ngươi." Khuôn mặt tuấn tú lập tức biến sắc, Duẫn Lạc Kỳ nắm chặt hai đấm, sắc mặt xanh mét nói: "Ngươi muốn nuốt lời sao?" "Yên tâm, ngươi đã thắng thì đương nhiên sẽ không để ngươi đau khổ như bọn họ, ngược lại sẽ cho ngươi chết thật thoải mái..." Nhìn nụ cười âm hiểm ở khóe miệng Dạ Nhược Ly, Duẫn Lạc Kỳ sợ run cả người. "Ta nghe nói có một chủng loại huyền thú diện mạo cực kỳ xấu xí, không thích nữ nhân mà lại thích nam nhân, nhất là loại nam nhân da thịt mềm mại như ngươi." Nụ cười trên môi Dạ Nhược Ly càng đậm hơn, giọng nói âm u lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng vậy. "Không phải ngươi rất thích làm chuyện này sao? Cho nên ngươi phải cảm ơn ta cho ngươi cơ hội đi, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết loại huyền thú đó sống theo bầy đàn, hơn nữa cũng thích quan hệ với cùng một nam nhân." Duẫn Lạc Kỳ hoảng sợ trừng lớn mắt, nhanh chóng lui về phía sau: "Không, ngươi không thể làm như vậy, Phong Thần, cầu xin ngươi nói giúp ta một câu, dù thế nào thì lúc trước ta cũng một lòng say mê ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị như thế sao?" Ánh mắt khẩn cầu nhìn Phong Thần, giờ phút này hắn hi vọng nàng có thể mềm lòng một chút. Nhưng mà Phong Thần là người sẽ mềm lòng với kẻ địch sao? Bên môi nàng nở nụ cười châm, từ đầu tới cuối hai tròng mắt đều chưa hề nhìn Duẫn Lạc Kỳ. Thấy nàng như vậy thì Duẫn Lạc Kỳ rất tuyệt vọng ... "Kim thần, đã tới rồi thì đi ra đi." Cảm nhận được cái gì đó, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu, nhìn lên trời xanh rồi thản nhiên nói. Kim thần sao? Duẫn Lạc Kỳ ngẩn ra, trên mặt đầy khủng hoảng, không phải Kim thần đã mất tích rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Với tình nghĩa của Kim thần đối với Phong Thần thì bản thân hắn sẽ... Duẫn Lạc Kỳ giật thót mình, toàn thân run rẩy không thôi. "Ha ha, trận đánh vừa rồi đúng là đặc sắc." Khi giọng nói vang lên thì một nam tử tuấn mỹ như thần tiên cũng xuất hiện, kim bào bay lên, hai tròng mắt uy phong ngang tàn nhìn Duẫn Lạc Kỳ, trong mắt cũng thoáng xuất hiện sát ý. "Kim thần, chuyện của hắn giao cho ngươi." Dạ Nhược Ly chắp tay sau lưng, nét mặt rét lạnh. "Tìm loại huyền thú cực kỳ xấu xí sao?" Kim thần ngửa mặt lên trời cười lớn hai tiếng, tiếng cười đầy vẻ ngang ngạnh "Ha ha, ngươi không xấu hổ là đệ tử của Phong Thần, lòng dạ độc ác giống y như nhau, yên tâm đi, ta nhất định sẽ giao hắn vào tay đám huyền thú đó." Phong Thần hơi ngẩn ra, chợt trừng mắt nhìn Kim thần, trong mắt có hàm chứa ý oán trách khiến tâm Kim thần lập tức mềm xuống, trong mắt đầy tình ý dịu dàng. Thấy hành vi của hai người, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng mỉm cười, bất giác nghĩ đến yêu nghiệt tuấn mỹ, tâm trạng nàng cũng dập dờn như sóng nước. Yêu nghiệt, khi nào thì chúng ta mới có thể gặp lại nhau? Ta tin tưởng chàng nhất định sẽ trở về... Kim thần vung tay lên, nắm lấy Duẫn Lạc Kỳ đang kinh hoảng, mỉm cười nhìn Phong Thần rồi thả người bay về phương xa, biến mất giữa trời xanh chỉ trong chớp mắt. "Nha đầu này thật ác độc, ha ha, lần này Duẫn Lạc Kỳ xong đời rồi, nhất định hắn sẽ bị nhục nhã đến chết, may mắn chúng ta không có đắc tội với người biến thái như nàng ta." Đám người Ngân Tuyết nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ vui mừng. Dạ Nhược Ly khôi phục lại tâm trạng, nhìn Phong Thần đang đứng bên cạnh, nói: "Đi đi, tuy rằng hai tên đầu sỏ đã chết nhưng vẫn còn sót lại vài người, mà hôm nay Lưu Phong Tông nhất định phải được thanh lọc." Khóe môi Dạ Nhược Ly nở nụ cười lạnh, quanh thân đầy khí lạnh thấu xương. Người phản bội Phong Thần, lựa chọn trung thành với Thiên Phượng đều không thể buông tha, Lưu Phong Tông không cần những kẻ gian dối như thế. Bây giờ Lưu Phong Tông vẫn còn chưa biết có đại nạn sắp tới nên vẫn yên bình như trước. "Ầm!" Đột nhiên một tiếng nổ vang dội truyền tới, phá vỡ vẻ yên bình lúc này. Nghe thấy âm thanh này, đám người trong Lưu Phong Tông lập tức chạy ra, kinh ngạc nhìn mấy người đứng giữa không trung: "Ngân Tuyết trưởng lão, Thăng Lăng trưởng lão, Lạc Ưng trưởng lão, còn có..." Lúc nhìn thấy nữ tử mặc áo xanh đứng ở giữa thì có rất nhiều người trừng lớn hai mắt. "Phong Thần? Không, không thể..." Không phải Phong Thần đang hôn mê sao? Tông chủ đã đi đến Đan thành để chặn giết, đám người Ngân Tuyết cũng bị Lạc Kỳ công tử bao vây, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Tông chủ và Lạc Kỳ công tử đâu? Nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, mọi người đều run rẩy, vẻ mặt đầy khủng hoảng. "Đùng!" "Rầm rầm rầm!" Dạ Nhược Ly chậm rãi nâng tay, trước mặt nàng xuất hiện mấy ngàn thanh kiếm, mà thanh kiếm màu tím bắt mắt nhất trong đó là Lôi Điện kiếm. Theo sự chỉ huy của nàng, trường kiếm xẹt qua đường chân trời, mạnh mẽ vọt vào trong đám người. "Phụt!" "Phụt phụt phụt!" Trường kiếm xuyên thẳng qua thân thể, vài người dần dần ngã xuống mặt đất lạnh lẽo. Đám người Ngân Tuyết thấy vậy cũng nhào vào giữa bọn họ, mà cùng lúc đó, môn chủ Huyết Sát môn và Tuyết Dạ cũng dẫn người đến Lưu Phong Tông. Thế là một cảnh tượng giết chóc được bắt đầu như vậy... Máu tươi nhuộm đỏ cả Tông môn, thi thể chất đầy sân, khi mọi người ra tay thì người của Lưu Phong Tông đều không có cách nào để phản kháng, bị mọi người chặt đầu như cắt rau vậy. Cuộc chiến không kéo dài được bao lâu, trong lúc này Ngân Tuyết thừa dịp rời đi, thả hết những người bị nhốt ra... "Qua lần giết chóc này chỉ còn lại những người đáng tin tưởng." Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng mỉm cười, liếc nhìn Phong Thần "Cho nên về sau người quản lý Lưu Phong Tông cũng tương đối nhẹ nhàng." Phong Thần nghe vậy không hề mở miệng, nhưng trong lòng cũng đã có quyết định... Bây giờ Lưu Phong Tông đã lọt vào tầm ngắm của rất nhiều thế lực ở Trung Châu, bởi vậy trận chiến này sẽ nhanh chóc được lan truyền khắp Trung Châu, các thế lực lớn nghe tin chắc chắn sẽ tranh thủ đến dò la thật giả. Lúc biết được Phong Thần thật sự trở về, cũng đã trở thành Tông chủ Lưu Phong Tông thì đều phái người đến ân cần thăm hỏi, diên#dafnllê;quýdoon dù cho bây giờ thực lực Phong Thần không bằng lúc trước nhưng uy danh của nàng vẫn vang vọng khắp Phong Vực. Khác với sự ồn ào bên ngoài, lúc này Lưu Phong Tông lại yên tĩnh dị thường, cũng không có quá nhiều người thảo luận về trận chiến này. "Người thật sự đã quyết định rồi sao?" Ở giữa đại đường, Dạ Nhược Ly nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào khuôn mặt kiên quyết của Phong Thần, hỏi. Ở phía dưới Phong Thần còn có đệ tử và trưởng lão trung thành với Lưu Phong Tông đang quỳ, lúc này mọi người đều kinh ngạc nhìn Phong Thần, giống như chưa từng đoán được nàng sẽ quyết định như vậy. "Nhược Ly nha đầu, ngươi là đệ tử ta, thừa kế sự nghiệp của ta là chuyện bình thường, hơn nữa ta quản lý Lưu Phong Tông nhiều năm cũng mệt mỏi rồi cho nên gánh nặng này giao lại cho ngươi." Khóe miệng Phong Thần nở nụ cười, biếng nhác dựa vào ghế: "Huống chi ta là linh hồn thì có thể làm cái gì?" Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, thở dài một tiếng, xem ra sau khi vào Thần Chi đại lục phải nghĩ được cách khôi phục thân thể cho Phong Thần, nếu như không muốn có quá nhiều biến đổi. "Được, ta chỉ tạm thời quản lý thay người thôi." Phong Thần nhẹ nhàng nhếch môi cười âm hiểm, đã tình nguyện tiếp nhận Lưu Phong Tông thì đừng mơ buông bỏ dễ dàng, Nhược Ly nha đầu, cuộc đời còn lại của ngươi cứ ở đây chịu khổ cực thay ta đi. Phong Thần hơi híp mắt, nhìn đám người đang đứng ngây ra đó: "Chậc chậc, Tông chủ do ta chỉ định, các ngươi tuyệt đối không được đối xử tệ với nàng, hiện tại các ngươi còn không bái kiếnT chủ sao?" Ba người Ngân Tuyết nhìn nhau, nghĩ đến đan dược Dạ Nhược Ly đưa thì đều nhẹ gật đầu với nhau, cao giọng nói: "Tham gia Tông chủ đại nhân." Có ba người này mở miệng thì dù mọi người không hiểu rõ Dạ Nhược Ly cũng vẫn tạm thời chấp nhận Tông chủ này. Huống chi nàng là truyền nhân của Phong Thần, tiếp nhận Lưu Phong Tông cũng là đương nhiên. Dạ Nhược Ly vuốt cằm, liếc nhìn mọi người: "Qua biến cố lần này Lưu Phong Tông còn lại ít người, các ngươi rất không tệ, ít nhất khi bị uy hiếp đến tính mạng sẽ chọn trung thành với Phong Thần, có lẽ Lưu Phong Tông chúng ta không nhiều người nhưng lại có người có thể trở thành tinh anh, các ngươi có lòng tin hay không?" Âm thanh hào hùng vang vọng khắp đại đường, dễ dàng làm cảm xúc của mọi người dâng lên. "Có!" "Được, các ngươi đã có thì ta cũng sẽ bồi dưỡng các ngươi, sau này tất cả các ngươi đều có thể đến báo danh với ta, nhận đan dược thích hợp với bản thân để tu luyện, đan dược có tác dụng hỗ trợ, giúp các ngươi tăng tốc độ hấp thụ, có thể trực tiếp đột phá, nhưng mỗi người chỉ có thể nhận với số lượng có hạn." Mọi người nghe vậy thì hơi thở căng thẳng, đỏ mặt nhìn Dạ Nhược Ly. Phong Thần nhẹ nhàng mỉm cười, nàng còn cho rằng muốn đám người này chấp nhận Nhược Ly nha đầu thì phải cần một khoảng thời gian, không ngờ nha đầu này lại biết cách mê hoặc lòng người như thế, xem ra nàng đã nghĩ nhiều rồi ... "Được, mấy ngày nay các ngươi chịu khổ rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, chuyện tu luyện ngày mai lại nói." Dạ Nhược Ly phất tay, thản nhiên nói. Không tới một phút mọi người đã tản đi, cả đại đường chỉ còn lại Dạ Nhược Ly và Phong Thần. "Nhược Ly nha đầu, ngươi có biết vì sao lúc trước ta muốn xây dựng Lưu Phong Tông ở trên núi Lưu Phong không?" Phong Thần chậm rãi đứng dậy, cười nhẹ nói. Dạ Nhược Ly ngây người một chút, không biết nguyên nhân nên nhìn chăm chú Phong Thần. "Bởi vì năm đó ta phát hiện trong Lưu Phong Tông có một trận pháp, mà thời gian trong trận pháp này trôi qua cực kỳ chậm, ba tháng trong trận pháp này tương đương với mười năm ở ngoài." Phong Thần nhìn về phía Dạ Nhược Ly, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên. Ba tháng trong trận pháp bằng mười năm ở bên ngoài sao? Thời gian trôi qua còn nhanh hơn đại lục Thần Chi, diexndafnnllequysdoon dù sao một năm ở Phong Vực tương đương với năm năm ở đại lục Thần Chi. "Chuyện này ngay cả Thiên Phượng và Duẫn Lạc Kỳ cũng không biết, nếu không những năm nay cũng không chỉ có được thành tựu như vậy, mà trừ ta ra thì ngươi là người duy nhất." "Ngươi nói với ta những điều này là vì ..." "Ta muốn ngươi vào trận pháp tu luyện, sắp phải đến đại lục Thần Chi rồi, trước khi tiến vào đại lục Thần Chi ngươi cần phải đột phá, dù sao thực lực hôm nay của ngươi vẫn quá thấp, nếu vào trận pháp thì có chút nguy hiểm." "Ta hiểu rồi." Dạ Nhược Ly hơi hé miệng, sắc mạnh nghiêm trọng nói "Ta tình nguyện vào trận pháp, ngươi dẫn ta vào đi." Nhìn đệ tử của mình, Phong Thần nở nụ cười vui mừng... Lúc Dạ Nhược Ly vào trận pháp tu luyện thì cùng lúc đó ở đại lục Thần Chi cách Phong Vực khá xa. Trong một cái sân yên tĩnh, nữ tử đứng yên bên cạnh dòng suối nhỏ, đôi mắt nhìn mặt hồ yên tĩnh, khuôn mặt yêu mị thoáng có chút ưu sầu. "Đại ca, vết thương của phụ thân thế nào rồi?" Nam tử ngừng bước chân lại, đứng ở phía sau nàng, khuôn mặt tuấn mỹ không thay đổi: " Những người đó vốn không cho chúng ta gặp hắn, nhưng mà lão già kia từng đi tìm luyện đan sư, hắn ta đã từng khẳng định lão ta sống không được bao lâu." "Ha ha." Hoả Vũ Sa cười nhẹ hai tiếng, khóe miệng xuất hiện nụ cười khổ, "Đại ca, trước giờ ta không hề nghĩ đến, Hoả gia ở đại lục Huyền Vũ không phải là gia tộc của chúng ta, hai chúng ta chỉ là con riêng bị vứt bỏ ở đại lục Huyền Vũ, tuy rằng ngay từ đầu ta cũng hận phụ thân, ông ta sống sung sướng vô lo, dù sao mẫu thân là nữ tử duy nhất ông ta yêu, chúng ta bị vứt bỏ ông ta cũng không biết, huống chi ông ta vì cứu ta mới..." Vào lúc đó nàng chỉ vừa mới ra đời, đại ca lại mới bi bô tập nói, sao biết được thân thế của chính mình? Bây giờ biết được điều này cũng đều là ngoài ý muốn. "Vậy nữ nhân đó có cái gì giỏi? Không phải trong nhà mình cứ có một luyện đan sư là muốn làm gì thì làm, giết mẫu thân chúng ta, hơn nữa..." Trong mắt Hoả Vũ Sa xuất hiện sát ý, khóe miệng nở nụ cười chế giễu: "Chỉ dựa vào luyện đan thuật như vậy mà lại muốn thành đối thủ của Nhược Ly sao? Chỉ bằng chút củi mục như bọn họ làm sao có thể? Nếu Nhược Ly ở đây thì tất nhiên sẽ có khả năng cứu chữa cho phụ thân." Hoả Vũ Sa than thở, ngẩng đầu nhìn trời xanh, không biết bây giờ nàng ở Phong Vực có tốt hay không?