Edit: susublue Ánh mặt trời chiếu xuống chân núi Liễu Phong đầy vẻ tiêu điều xơ xác, mọi người mang theo sát ý cất bước tiến lên, dần dần thu hẹp vòng vây lại, nhìn đám đồng minh ngày xưa, bàn tay nắm chuôi kiếm của Ngân Tuyết căng thẳng, khí lạnh tràng khắp toàn thân. Chỉ bạc như tuyết bay nhẹ trong gió, nàng bước nhanh về phía trước, ngân kiếm lạnh lẽo đâm vào một người trong số đó... Vào lúc này có một nữ tử đứng trong gió trên một con đường nhõ cách chân núi Liễu Phong không xa, mở mắt nhìn về phía ngọn núi: "Sắp tới Lưu Phong Tông rồi, sư phụ, những người năm đó hại người hôm nay đều sẽ nhận trừng phạt!" Nói xong bạch y giống như cùng như sao băng, nhanh chóng vọt lên không trung, rồi biến mất trong tích tắc... "Đáng chết!" Lạc Ưng lui về phía sau hai bước, dựa lưng vào hai người còn lại, cắn răng nói: "Thăng Lăng, Ngân Tuyết, sau khi ta tự bạo thì các ngươi tranh thủ thời gian vào Lưu Phong Tông cứu hết đệ tử ra." "Cái gì?" Hai người đều kinh sợ nhìn nhau, rồi Ngân Tuyết mở miệng: "Sao có thể được? Sao chúng ta có thể để một mình ngươi hy sinh? Chuyện như vậy Ngân Tuyết ta làm không được." "Đừng nói nhảm !" Lạc Ưng quát lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ kiên nghị, "Nếu không chúng ta sẽ chết hết ở chỗ này, nếu chỉ một mình ta chết thì các ngươi có thể chạy trốn, nếu như chúng ta cùng chết thì làm gì còn mặt mũi xuống Hoàng Tuyền gặp Phong Thần đại nhân nữa? Cho nên các ngươi nhất định phải cứu đám đệ tử bị nhốt ra, nghe rõ chưa?" Thân thể mềm mại run mạnh lên, Ngân Tuyết nhìn gương mặt kiên định của Lạc Ưng, trong mắt đầy vẻ đau khổ. "Ngân Tuyết!" Bàn tay già nua đặt lên vài Ngân Tuyết, Thăng Lăng lắc đầu, "Lần này chúng ta nghe hắn đi." "Nhưng mà..." Ngân Tuyết hơi quay đầu, lúc nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Thăng Lăng thì đáy lòng cũng run lên. Đúng, bọn họ phải lấy đại cục làm trọng, không thể băn khoăn vì tình cảm cá nhân, nếu không cứu những người đó ra thì dù xuống chín tầng địa ngục hay là Hoàng Tuyền cũng đều thấy thẹn với Phong Thần đại nhân... "Ta hiểu rồi, Lạc Ưng, chúng ta quyết sẽ không để ngươi chết một mình, sau khi cứu người ra thì ta và Thăng Lăng đều sẽ đi tìm Phong Thần đại nhân, cho dù là đến Hoàng Tuyền chúng ta cũng phải tiếp tục trung thành với Phong Thần đại nhân." Lạc Ưng nhếch khóe miệng lên, trên mặt thoáng có chút vui mừng... "Nhanh, tránh ra mau, hắn muốn tự bạo!" Nhìn thấy thân thể Lạc Ưng phồng lên thì mọi người đều biến sắc, đồng loạt lui về phía sau. Cũng trong chớp mắt này, Ngân Tuyết và Thăng Lăng đều hóa thành hai luồng sáng vọt thẳng lên ngọn núi cao vút, lúc mọi người hoàn thần thì hai người đã đến giữa sườn núi. Thấy hai người rời đi, Duẫn Lạc Kỳ cười lạnh một tiếng nhưng vẫn không ngăn cản, bởi vì trên đó tự nhiên sẽ có người ngăn cản bọn họ. Ngân Tuyết và Thăng Lăng cùng dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Ưng lần cuối cùng, trong mắt bất giác ngân ngấn nước, diễn*daffn≉llequydoon lúc bọn hắn quyết định tiếp tục đi tiếp thì đột nhiên phát hiện thân thể đang phồng lên của Lạc Ưng đột ngột xẹp xuống. Khôi phục lại như bình thường. Hai người đều trừng lớn mắt, Lạc Ưng tự bạo thất bại, điều này sao có khả năng? Nhưng bọn họ lại bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quá tốt rồi, Lạc Ưng sẽ không chết ... Cùng lúc đó mọi người của Lưu Phong Tông cũng ngây người, chợt cảm nhận được một luồng khí trên bầu trời thì đều đồng loạt ngửa đầu nhìn lên, lập tức liền nhìn thấy một bóng người mặc bạch y trắng như tuyết. Bạch y như tuyết, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, mọi người liền lập tức bị thu hút ánh nhìn. "Ngươi là ai?" Duẫn Lạc Kỳ hơi nhíu mi, ngay cả khi dung mạo tuyệt mỹ của nữ tử này khiến hắn rung động nhưng không biết vì sao nàng lại mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm. Chẳng lẽ vừa rồi là nàng ngăn cản Lạc Ưng tự bạo? Xem ra nữ tử này cũng không hẳn là kẻ địch... Nghĩ đến đây Duẫn Lạc Kỳ hơi thở phào, hắn quá cảnh giác rồi, nếu nàng là địch thì sao lại giúp Lưu Phong Tông giải trừ nguy hiểm? Đương nhiên Duẫn Lạc Kỳ không biết Dạ Nhược Ly ngăn cản Lạc Ưng tự bạo không phải vì bọn họ mà chỉ vì không muốn để kẻ địch của Lưu Phong Tông chết trước mặt nàng, không hơn. Lạc Ưng cảm nhận được nguồn lực tự bạo trong cơ thể biến mất, toàn thân run mạnh lên, chẳng lẽ hắn muốn đám người này chôn cùng cũng không được sao? Nàng là ai, vì sao lại quản nhiều chuyện như vậy? Nữ tử áo trắng đáp xuống đất, Dạ Nhược Ly nở nụ cười yếu ớt, nhưng mà trong đáy mắt lại không hề có ý cười, trong đôi mắt lại là vẻ rét lạnh thấu xương. "Ngươi không quen ta, nhưng có một người ngươi sẽ không quên được, sư phụ, ra đi!" Nàng vừa dứt lời đã thấy một luồng sáng xanh lóe lên, bên cạnh Dạ Nhược Ly xuất hiện một nữ nhân mặc áo xanh, diện mạo nàng thanh lệ động lòng người, nhưng vẻ mặt sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Duẫn Lạc Kỳ. "Phong... Phong Thần..." Duẫn Lạc Kỳ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hoảng sợ run rẩy thân thể. "Không, không thể! Ngươi phải hồn phi phách tán rồi mới đúng, Phượng Nhi đã đến Đan thành, sao ngươi có thể còn sống? Chẳng lẽ lời đồn ngươi hôn mê là giả sao?" Không sai, chỉ có khả năng này thì nàng ta mới còn sống được... "Lời đồn đó không giả, nhưng linh hồn ta đã khôi phục." Phong Thần hơi nhếch môi, cười cực kỳ dịu dàng nhưng đáy mắt lại đầy sát ý: "Duẫn Lạc Kỳ, bây giờ Thiên Phượng đã chết, tiếp theo đến lượt ngươi, lúc trước các ngươi làm ta bị thương, bây giờ là lúc ta đòi lại mọi thứ." Duẫn Lạc Kỳ gian nan nuốt nước miếng, không khỏi lui về sau, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ. "Phong Thần đại nhân?" Lạc Ưng ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc phía trước, người mà lúc nãy không hề e ngại đối mặt với cái chết giờ phút này lại ngân ngấn nước mắt, kích động nói không nên lời... Lúc này Ngân Tuyết và Thăng Lăng đều đã trở lại, cả hai cũng kích động nhìn chăm chú dung nhan thanh lệ này. "Phong Thần đại nhân, không... Tông chủ, cẩu tặc Duẫn Lạc Kỳ này nói Thiên Phượng đến Đan thành, chúng ta còn cho rằng..." Nói tới đây Ngân Tuyết nói không được nữa, nàng vươn tay che môi của mình lại, để nước mắt chảy tùy ý theo gò má xinh đẹp. Nghĩ đến cái gì đó Ngân Tuyết lại rũ mắt xuống nói: "Nhưng mà chúng ta không còn mặt mũi gặp người, những năm nay chúng ta đã phát hiện nhưng lại vẫn trung thành với Thiên Phượng một thời gian rất lâu, thậm chí dù chúng ta ở đây vẫn để những đệ tử ủng hộ Tông chủ bị nhốt lại." "Không, các ngươi đã làm rất tốt." Phong Thần lắc đầu, cười dịu dàng, giọng nói trong trẻo như ngọc, thanh thúy động lòng người. "Dù đã qua nhiều năm nhưng các ngươi vẫn trung thành như trước cho nên ta rất vui mừng, chuyện kế tiếp để chúng ta giải quyết là được." "Dạ, Tông chủ." Ba người nhìn nhau, lui về phía sau mấy bước, trận chiến vừa rồi bọn họ cũng bị thương không nhẹ. "Đan dược này các ngươi cầm dùng đi." Dạ Nhược Ly vung tay lên, ném một cái bình ngọc cho Lạc Ưng. Lạc Ưng cầm lấy bình ngọc, kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly. "Chậc chậc, ba lão già các ngươi thật may mắn." Phong Thần liếc nhìn Lạc Ưng đang mù mịt, lắc đầu cười khẽ hai tiếng, "Muốn lấy được đan dược từ trong tay đồ nhi ta không dễ đâu, dù là ta thì cũng chỉ được dùng có một viên, bây giờ nàng lại cho cả một lọ, ta thật hâm mộ ba người các ngươi." Có khả năng trị liệu được vết thương của Thần Tôn thì chính là đan dược Siêu Thần Phẩm, nếu công bố cái này ra Trung Châu thì các thế lực cao cấp sẽ đều muốn tranh đoạt, vậy mà mấy người này lại còn tỏ vẻ nghi ngờ. Đệ tử Tông chủ sao? Ba người đều ngẩn ra, dù Tông chủ có rất nhiều đệ tử ký danh nhưng từ trước đến giờ nàng lại không hề gọi họ là đồ nhi, có thể được nàng gọi như thế thì chỉ có truyền nhân của nàng. Nữ tử này là truyền nhân của Tông chủ? Nhưng câu cuối cùng của Tông chủ là có ý gì? "Khụ khụ." Lạc Ưng ho khan hai tiếng, lấy một viên đan dược từ trong bình ngọc ra đưa cho Ngân Tuyết và Thăng Lăng rồi nói, "Tông chủ đã nói như vậy thì các ngươi ăn đi." Vừa dứt lời hai người liền vội vã nuốt đan dược vào. Đan dược vừa vào bụng thì một dòng nước ấm liền truyền đi khắp kinh mạch trên toàn cơ thể, dienxdaffnleequysdonn những nơi bị thương lập tức phục hồi trong nháy mắt, hơn nữa huyền khí cũng khôi phục theo. Cảm nhận được sự khác thường trong thân thể, Ngân Tuyết và Thăng Lăng nhìn nhau, trong mắt đầy sự rung động. Có thể giúp Thần Tôn khôi phục trong chớp mắt như thế, một đan dược Thần Phẩm sao có thể làm được? Chẳng lẽ đây là đan dược Siêu Thần Phẩm được truyền tụng sao? Điều này sao có thể? Rốt cục đồ nhi của Tông chủ là người phương nào, vì sao vung tay một cái đã có được đan dược công hiệu như thế? Chợt hai ánh mắt đều nhìn về phía bình ngọc trên tay Lạc Ưng, bọn họ hận không thể nhào lên cướp lấy nó. Thấy hai ánh mắt như lang như hổ nhìn mình thì Lạc Ưng vội vàng đổ một viên đan dược ra rồi ném số còn lại vào trong nhẫn không gian, cuối cùng còn không quên liếm láp khóe miệng, khiến cho người khác rất muốn đập lão già này một trận. " Đan dược khôi phục được vết thương của Thần Tôn..." Duẫn Lạc Kỳ hung hăng giật thót mình, ngạc nhiên nhìn về phía Phong Thần. "Ngươi đã đột phá đến Siêu Thần Phẩm rồi sao?" "Không." Phong Thần nhún vai cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng bây giờ ta ở trạng thái linh hồn thì có thể luyện chế đan dược được sao? Đây đều là kiệt tác của đồ nhi ta, thực lực của ta quả thật mạnh hơn nàng nhưng thiên phú và luyện đan thuật lại không bằng nàng." Phong Thần thừa nhận trình độ luyện đan của mình không bằng Dạ Nhược Ly, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận thực lực của Dạ Nhược Ly là Siêu Thần Phẩm. Dù sao Phong Thần là Thần Phẩm đỉnh phong, có thể giỏi hơn nàng cũng chỉ có Siêu Thần Phẩm... "Được rồi, Duẫn Lạc Kỳ, bây giờ đến lúc chúng ta tính sổ rồi." Giọng nói lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Duẫn Lạc Kỳ, khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy khủng hoảng, đột nhiên Duẫn Lạc Kỳ quỳ rạp xuống đất trước mắt bao người, đau lòng nói: "Phong Thần, đều do Thiên Phượng bức ta làm như vậy, những năm gần đây ta vẫn yêu ngươi, chưa từng quên ngươi, cũng ngày đêm hối hận, nể mặt chúng ta đã từng yêu nhau, ngươi tha thứ cho ta một lần được không?" Mắt Duẫn Lạc Kỳ sáng lên, đáy lòng thoáng đắc ý, nữ nhân này đã từng yêu thầm hắn cho nên sao có thể nhẫn tâm giết hắn? Hắn thể sau lần này hắn đối xử tốt với nàng, không đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Trong mắt Phong Thần thoáng có chút coi thường, ý cười trên miệng càng đậm hơn: "Vậy sao? Nàng ép ngươi ư? Nhưng mà lúc trước nàng lại nói với ta chuyện này là do ngươi ép nàng ta, như vậy rốt cục là ai ép ai?" Thấy Phong Thần vẫn chưa xuống tay, Duẫn Lạc Kỳ cho rằng nàng tin tưởng lời hắn nói, trong lòng bất giác vui mừng: "Không sai, là nàng ta ép ta, nếu ngươi không tin thì có thể để Thiên Phượng ra đây đối chấp, ta có cách khiến nàng ta nói thật." Dù sao Thiên Phượng đã chết, nàng ta mãi mãi sẽ không biết được chân tướng. "Ngươi đã nói như vậy thì..." Mắt Phong Thần thoáng xuất hiện đầy sát ý, khóe miệng lại nở nụ cười hài hước, "Nhược Ly nha đầu, tạm thời ngươi cho Thiên Phượng ra đây một chút, để bọn họ đối chấp cho đã đi." Duẫn Lạc Kỳ sửng sốt, không hiểu nên nhìn Phong Thần chằm chằm...