Cô nàng xinh đẹp của tổng giám đốc
Chương 1 : biệt thự Hạ gia
Hạ gia có tổng cộng sáu người, ngoại trừ hai vợ chồng thì còn bốn người con gái là------Hạ Tâm Diệp, Hạ Vân Vi, Hạ Chi Liễn và Hạ Thiên Cẩn.
Cô con gái lớn là Hạ Tâm Diệp, cá tính tính có chút gấp gáp nóng nảy, là người thoải mái, không tính toán những chuyện vặt vãnh, thích tự do tự tại, cuộc sống của cô không hạn chế không bó buộc, yêu hận rõ ràng, là một cô gái có cá tính. Hiện tại cô là một chuyên gia thiết kế thời trang lại không thích xuất đầu lộ diên nên toàn bộ trang phục do mình thiết kế đều lấy danh nghĩa của những người bạn tốt để tuyên truyền.
Cô con gái thứ hai là Hạ Vân Vi, là người duy nhất trong nhà không thể đoán được tính cách. Toàn thân luôn phàng phất hơi thở lười biếng vô hại, trong mắt luôn mang theo ý cười khiến đàn ông nhìn vào liền say mê. Là một cô gái vô cùng quyết rũ.
Sở thích của cô chính là trêu chọc người khác, đối với những người cô ghét hoặc không thích, cô sẻ trưng ra vẻ mặt vô hại, cốt yếu cũng chỉ muốn lừa họ. Cô từ nhỏ đã thông minh, lại biết quản lý tài sản, tuổi còn trẻ đã là một cô gái có tiền lại xinh đẹp, mong muốn cả đời chính là sống nhàng nhã, nhẹ nhàng, có thể làm điều mình thích.
Cô con gái thứ ba là Hạ Chi Liễn, là người im lặng ít nói, tính cách có chút nhát gan, hiện là một họa sĩ vẽ tranh minh họa có chút danh tiếng, cô không giỏi việc tạo lập quan hệ giữa người với người nên ở cùng Hạ Vân Vi, ngoài người nhà, cô hầu như không có bạn bè, mỗi ngày chỉ biết ôm máy tính dồn sức làm việc.
Cô con gái út là Hạ Thiên Cẩn, cô là người khiến cả nhà đau đầu nhất. Cô vốn là người cởi mở thoải mái, không hiểu thế nào mà từ khi tốt nghiệp đại học tính cách cô lại thay đổi hoàn toàn, trở thành một người lạnh lùng khó có thể thân thiết.
Để tiện cho công việc nên cả bốn người đều lần lượt dọn ra ngoài ở, khó có cơ hội tề tụ đông đủ. Nhưng ngày hôm nay,các thành viên trong gia đình lại đến đông đủ, tập trung hết trong nhà.
Người đứng đầu Hạ gia---Hạ Vĩ Phong, chủ tịch tập đoàn Hạ thị, cùng phu nhân là Lương Kiều Kiều. Giờ phút này, hai người đang ngồi bên trong đại sảnh, không ngừng quan sát bốn cô con gái ngồi phía đối diện-----------
“Tâm Diệp, con đã 28 rồi.” Hạ Vĩ Phong tâm trạng vui vẻ nhìn chằm chằm cô con gái lớn.
“Đúng vậy a!” Tâm Diệp ngẩn đầu nhìn cha mình, không hiểu vì sao ông lại hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy! Đúng là nên kết hôn”
“Hả !??” Tâm Diệp sững sờ ngước nhìn cha mẹ.
Hạ Vĩ Phong nhìn vẻ mặt không thể tin của con gái, nói: “Mấy ngày trước, cha gặp lại người bạn cũ ở thời đại học, phát hiện con cùng con trai bọn họ cũng đã đến tuổi lập gia đình, cũng nên xử lý chuyện hôn nhân của các con một lần cho xong.”
Tâm Diệp đứng lên, hai tay chống nạnh, đôi lông mày nhíu lại sắp thành một đường thẳng, chất vấn cha mình: “Xử lý một lần chuyện kết hôn của chúng con ? Con từ lúc nào lại cùng con trai bọn họ có hôn ước rồi ? Sao mà chính con cũng không biết thế ?”
“Sao? Cha vẫn chưa nói với các con sao ?” Hạ Vĩ Phong hoài nghi nhìn về phía vợ mình. Lương Kiều Kiều lắc đầu một cái, tỏ ý không có.
Hạ Vĩ Phong thấy vậy dùng sức vỗ trán mình, nói: “À, là cha quên, thiệt là, chuyện quan trọng thế này sao cha lại quên nói cho các con thế này?”
Tâm Diệp nhìn cha mẹ mình:“Rốt cuộc là có chuyện gì?”. Sau đó lại quay sang nhìn các cô em gái một cái, cả ba cô em đều đồng thời lắc đầu.
“Các con quên rồi sao? Khi còn bé, bạn bè cha từng mang con trai bọn họ đến đây chơi, khi đó cũng đã quyết định hôn sự của các con.” Nói xong Hạ Vĩ Phong gượng cười, ông đương nhiên biết bọn trẻ lúc ấy còn quá nhỏ, làm sao có thể nhớ được.
“Chúng con?” Vân Vi chau mày, cô nghe ra trong lời nói của cha mình lộ ra sơ hở.
Lương Kiều Kiều nói: “Đúng vậy! Để xem, cả ba con cũng đã đến tuổi kết hôn, không bằng cùng nhau giải quyết một lần cho xong.”
Tâm Diệp không vui lớn tiếng nói:“Chuyện như vây sao cha mẹ không nói sớm ?” Sau đó lại nói: “ Con thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“Đúng đấy! Tại sao phải kết hôn ? Sống như vậy không phải rất tốt sao ?” Không có gì vướng bận. Vân Vi lạnh giọng thốt ra câu này, nói cách khác cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn.
Chi Liễn bĩu môi, cúi đầu nói:” Con….Con cũng vậy..” Sau đó lại lắc đầu để biểu đạt suy nghĩ của mình
Chỉ còn mỗi Thiên Cẩn lạnh nhạt ngồi một bên, ngay cả nói cũng chẳng muốn nói. Chẳng qua từ trên vẻ mặt lạnh nhạt ấy cho thấy, cô đối vời chuyện kết hôn này, cũng không còn nhớ.
Lương Kiều Kiều không đồng ý với lời nói của các con:“Phụ nữ là phải lấy chồng sinh con, các con thế nào mà lại không muốn kết hôn ?” Bà nhíu mi nhìn chằm chằm họ. Nhớ lại ngày đó, khi bà 19 tuồi đã sinh Hạ Tâm Diệp rồi.
Hạ Vĩ Phong vẻ mặt nghiêm túc nói:“ Chuyện này đã sớm được quyết định, các con không muốn cũng không được.”
Người trước sau chưa từng mở miệng, Thiên Cẩn rốt cuộc cũng lên tiếng:“Muốn con kết hôn, đây là chuyện không thể nào.”
Dù cho cô năm nay đã 25 tuổi, có lẻ đối với một số người mà nói, đây là thời điểm tốt để kết hôn, nhưng mà đối với cô, chỉ mỗi cô biết, cả đời này cô sẽ không có khả năng kết hôn sinh con dù cho chỉ một ngày.
Tâm Diệp tức giận, hướng ghế sofa ngồi xuống:“Con cũng không muốn.”
Hai tay cô khoanh trước ngực, bộ dạng như nhẫn nhịn.
Cái gì gọi là chuyện đã được quyết định khi còn bé? Trong đầu cô bây giở nửa điểm ấn tượng cũng chẳng có.
Nhìn các chị em dũng cảm biểu đạt kiến của mình, Chi Liễn là người ít can đảm nhất cũng cố gắn dùng sức phe phẩy cái đầu đang rủ xuống.
Chỉ còn mỗi Vân Vi là lộ ra vẻ mặt trầm tư. Qua lời nói của cha, trong đầu cô hình như cũng dần hiện lên hình ảnh một cậu bé.
Hạ Vĩ Phong nghiêm túc nhìn các cô con gái của mình:“Bất luận các con có đồng ý hay không, chuyện đã quyết định, khi đến thời điểm, các con không muốn cũng phải gả.” Ông không ngờ đến họ sẽ phản đối kich liệt như thế, ngay cả muốn thương lượng cũng không được.
Lúc đầu khi đề nghị chuyện này, cũng là muốn tốt cho bọn họ! Kết thông gia với người quen biết, thứ nhất vì là bạn bè thân thiết, con gái gả đi sẽ không bị chịu khổ, thứ hai là con trai bọn họ ai cũng là người ưu tú, không cần phải lo lắng cho các cô chọn sai đường.
Bình thường, bọn họ ai cũng rất biết điều, hiếu thảo, lại rất nghe lời, nhưng tại sao khi nói đến chuyện này ai nấy cũng đều trở nên không nghe lời như vậy?.
Sáu người giằng co hồi lâu, không ai còn tâm trạng để nói chuyện phiếm.
Cuối cùng, Hạ Vĩ Phong lắc đầu, cùng vợ đi vào phòng.
Sau khi hai người đi, bốn cô con gái vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, cũng có người lên tiếng trước
Gương mặt Chi Liễn như sắp khóc, cô kéo kéo Vân Vi, nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của chị mình: “Vân Vi….. phải làm thế nào đây? Em, em không muốn cưới…..” Vừa nghĩ đến việc sẽ phải sống cùng một người đàn ông mình không hề quen biết thì trong lòng cô lại cảm thấy lo lắng.
Vân Vi trưng ra vẻ mặt tràn đầy tự tin, vuốt vuốt đầu em gái, giọng nói mang theo nụ cười như muốn tiếp thêm can đảm cho em mình: “ Đừng lo lắng.”
Tâm Diệp mệt mỏi dựa vào ghế sofa, không nhịn được than thở:“Làm sao mà không lo lắng! Ngay cả mẹ cũng đồng ý cuộc hôn nhân này.” Thiệt là, cha mẹ không có chuyện gì làm hay sao lại tìm chồng cho bọn cô! Cô vẫn là người đầu tiên phải chịu khổ a.
Vân Vi quay sang nhìn cô em gái út của mình, muốn biết ý cô thế nào: “Thiên Cẩn, em thì thế nào?”
Bị kêu đến tên, Thiên Cẩn nhìn Vân Vi một lúc lại nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: “Em sẽ không cưới.”
Trong đầu hiện lên một âm mưu đen tối, Vân Vi cười nhìn mọi người: “Được rồi! Nếu tất cả chúng ta đều không muốn lấy chồng, vậy cách giải quyết chỉ có một, chính là-----------trốn.” Trên mặt cô hiện lên nụ cười kèm theo đó là lúm đồng tiền rực rỡ mê người, trong ánh mắt là sự thông minh kèm theo một chút bướng bỉnh.
“Vậy có thể trốn được bao lâu?” Tâm Diệp nhụt chí nói.
Vân Vi mở miệng, chặn lại sự nóng nẩy gấp gáp của Tâm Diệp: “Em còn chưa nói hết, chị đừng gấp như vậy chứ.” Sau đó lại nói tiếp: “Trước tiên phải trốn đi, tìm một người đàn ông đến giúp, sau đó dẫn hắn về nhà gặp cha mẹ, để cha mẹ hủy hôn ước không phải là được sao.”
Đợi đến khi hôn sự bi hủy, lại nói với cha mẹ, đã cùng người đàn ông kia chia tay, hơn nữa tâm hồn bị tổn thương, như vậy bọn họ sẽ không ép buộc các cô nữa, không phải sao?
“Chị hiểu rồi, dù cho không được tốt lắm, nhưng miễn cưỡng có thể sủ dụng được.” Tâm Diệp chợt hiểu ra, vui vẻ đứng lên, trong đầu không ngừng tính toán.
Chi Liễn mặc dù nghe, nhưng không hiểu, cô hỏi Vân Vi: “Vậy bây giờ phải làm gì?” Muốn cô tìm đàn ông ? Đây thật là chuyện đáng sợ, cô sợ nhất là đàn ông.
Vân Vi vỗ nhẹ đầu em gái, trên mặt cười đến rực rỡ: “Hiện tại sao? Trốn a!”
Nói rổi cả bốn cô đều cùng nhau chạy vọt ra cửa, chuẩn bị tiến hành “Kế hoạch hủy hôn.”
Đến khi cả bốn cô con gái đều đi mất, hai vợ chồng từ trong gian phòng đi ra, trên mặt không giấu được nụ cười.
Muốn chạy trốn?! Vậy phải xem các cô thế nào, làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay bọn họ.
Lại nói từ đầu…..19 năm trước……
Hôm nay dối với Hạ gia là một ngày tốt, bởi vì người đứng đầu Hạ gia---Hạ Vĩ Phong, cùng bạn bè ở thời đại học, đang trên đường đi vào nhà.
Nhớ lại ngày đó, bọn họ là một đám bạn tốt, tuy rắng mọi người đến từ những nơi khác nhau trên thế giới nhưng tính cách lại rất giống nhau, chính vì vậy, dù cho đã tốt nhiệp nhiều năm nhưng tình bạn giữa năm người họ cũng không vì khoảng cách mà thay đổi.
Mà bọn họ, vì để gắn kết thêm tình nghĩa, nên đã tính toán “thân lại càng thêm thân”, hôm nay, chính là ngày “Ghép đôi.”
Sáng sớm, chuông cửa chính Hạ gia đã vang lên. Cửa chính vừa mở, từ bên ngoài có bảy người cùng bốn cậu bé trai tuổi tác xấp xỉ nhau tiến vào.
“Các cậu đến rồi sao. Mau vào ngồi, tớ chờ các cậu đã lâu rồi,” Hạ Vĩ Phong tâm trạng vui vè, vừa dùng tiếng Trung để chào hỏi, mặc khác lại chăm chú quan sát các cậu con trai đi bên cạnh bọn họ, khóe miệng cười càng lúc càng lớn.
Cả năm người bạn tốt bởi vì tình bạn thân thiết nên đều học tiếng mẹ đẻ của nhau. Cho nên bốn người còn lại cũng sẽ dùng tiếng Trung để nói chuyện.
Một người đàn ông trong số đó là Lạp Kiệt Nhĩ-Á Phổ Tư Tam Thế* dùng đôi mắt tinh anh nhìn về phía sofa, bốn bé gái trông đáng yêu như thiên sứ: “Con cậu à? Thật đáng yêu, sao một chút cũng không giống cậu.”
“Cái gì không giống? Con gái tớ đứa nào cũng giống tớ! Các cậu không thấy đôi mắt đáng yêu đó là di truyền từ tớ sao.” Hạ Vĩ Phong kiêu ngạo lớn tiếng, tay chỉ vào đôi mắt mình.
Một người đàn ông ngồi ở đầu khác,Kurosawa Vũ Lang, hết sức không đồng ý lời hắn: “Hừ! Đó là giống vợ cậu, con gái người ta lớn lên mà giống cha, không dọa chết người à.”
“Tốt lắm! Các người đừng tranh cải ai giống ai nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.” Còn có ba người phụ nữ, vẻ mặt bất đắc dĩ đồng thanh nhắc nhở chồng mình.
“Nói cũng đúng, chẳng qua là…….làm sao quyết định đây? Chằng lẻ phải chọn số.” Người nói là một người đàn ông vô cùng tàn nhẫn, hắn hiện là người cầm đầu tổ chức Zehder Mafia, Cổ Mông---Mặc Tây Nhĩ*
“Chẳng thà chúng ta xem đoán số vậy.” Người nói là Hạo Hoàng, hắn chưa từng kết hôn, hắn đã tiếp nhận vị trí người đứng đầu gia tộc, đồng thời cũng chịu trách nhiệm việc giáo dục người thừa kế tiếp theo.
Người thưa kế tiếp theo----Xa Nhân Hạo, là một cậu bé được Hạo Hoàng nhận nuôi từ cô nhi viện.
Lần này, Hạo Hoàng chính là mang theo Xa Nhân Hạo tham gia “ghép đôi”
“Các anh đừng làm rộn nữa được hay không ?” Lần này là bốn người phụ nữ cùng đồng thanh hét lớn.
Vợ của Hạ Vĩ Phong, Lương Kiều Kiều đề nghị: “ Không bằng ta quan sát một chút trước đi. Không phải mọi người cũng muốn ở đây vài ngày sao? Cũng không cần gấp như vậy.”
“ Được rồi! Cũng thấy chỉ có như vậy là tốt nhất.” Trừ phương pháp này ra, mọi người thật sự cũng không nghĩ ra được phương pháp nào khác.
Nhưng đến buổi chiều, bốn người đàn ông vẫn lén lúc chơi đoán số, quyết định chọn người ghép đôi.
Bốn cô gái nhỏ ngây thơ lại đơn thuần, cứ như vậy theo đó từng việc được mở ra………..
Vân Vi ngồi nghỉ mát bên trong sân, cô bé mở to đôi mắt trong suốt, vẻ mặt tràn ngập hiếu kì, nhìn chằm chằm vẻ mặt không chút thay đồi của cậu con trai, xem ra là một cậu bé hung hăng a.
Gương mặt cô bé hồng hồng, có hai lúm đồng tiền dễ thương, khóe miệng mang theo một nụ cười ngây thơ. Mà ở phía đối diện,từ đầu đến cuối câu bé Kurosawa Sâm Xuyên cũng không nguyện nhìn cô, chỉ mãi nhìn về một hướng khác.
Cậu một chút cũng không muốn biết, vì sao cha mẹ lại mang cậu đến nơi này, còn để cậu một mình đối mặt cùng một cô bé.
“Anh, Vi Vi ở đây làm anh giận sao?” Vân Vi chỉ 10 tuồi, cô bé thật không hiểu, tại sao anh lại không thèm để ý đến cô.
Từ nhỏ, cô là đứa trẻ được cả nhà thương yêu nhất, hễ người nào gặp cô, dù là người lớn hay trẻ nhỏ, ai cũng đều khen ngợi cô, yêu thương cô, muốn cô quan tâm, không phải sao?
Nhưng cậu bé này, từ đầu đến giờ anh đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, đến để ý cũng không để ý cô một chút, ngay cả khi cô nói chuyện, anh cũng xem cô như người vô hình, không thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Sâm Xuyên nghe được giọng nói cô bé dịu dàng đáng thương, nhưng cậu vẫn như trước, không thèm để ý đến cô bé.
Vân Vi chờ một lúc sau, cô bé thấy anh một chút không có phản ứng, lúc này cô có chút tức giận
Cô thở hồng hộc, hai gò má phồng lên, cô bĩu môi, trong lòng tràn đầy không cam lòng: “Anh, anh…………”
Cô bé lớn tiếng gọi, chỉ mong anh để ý hay giống như những người khác, khen ngợi cô.
Sâm Xuyên vẫn như cũ vẻ mặt không chút thay đồi, nhưng lần này quá đáng hấc mặt lên, giả vờ như không nghe thấy cô gọi.
Có trời mới biết giờ phút này cậu muốn trở lại Nhật Bản như thế nào, tuy cậu chỉ 15 tuổi nhưng đối với bản thân yêu cầu rất cao, không chì việc học ở trường phải giòi, cậu còn yêu cầu cha mẹ ình học thêm những thứ khác, chỉ hi vọng sau này lớn lên có thể tiếp nhận vả quản lý sự nghiệp của cha mình dễ dàng hơn.Cho nên đối với cậu, việc bị đưa đến Đài Loan quả thật là việc làm lãng phí thời gian quí giá.
Vân Vi thấy anh vẫn không để ý mình thì nhíu lại đôi mày nhỏ nhắn,
Giờ phút này trên gương mặt cô đã không còn nét ngây thơ cùng nụ cười hồn nhiên trước đó, mà thay vào đó là đôi mắt mở to, nhưng đã không còn vẻ đơn thuần.
Cô bé nhảy xuống ghế, phủi phủi những cánh hoa còn vương trên quần áo, sau đó kiêu ngạo ưỡn thẳng người, đi về phía Sâm Xuyên.
Sâm Xuyên nghe thấy tiếng bước chân của Vân Vi, tưởng rằng cô bé sẽ rời đi.
Vân Vi đi đến đứng trước mặt anh, sau đó lại nhìn quanh bốn phía----------------------Rất tốt, không có người, ngoài anh và cô, bên ngoài không có một ai.
Vân Vi hài lòng cười, nhưng nụ cười lại không mang nét đáng yêu, mà lại mang một tia bướng bỉnh cùng……đáng sợ.
“Này! Đầu gỗ bự”
Lời vừa nói ra, Sâm Xuyên ngây ngẩn cả người, cậu cho là mình đã nghe nhầm. Lần này, cuối cùng cậu cũng ngẩn đầu lên, hiếu kì nhìn chằm chằm cô gai nhỏ trước mặt.
Cô bé này……vừa nãy còn ngọt ngào đáng yêu như một tiểu thiên sứ, vậy mà bây giờ…….Cậu cố gắng xác định, cậu nhìn cô bé, cô hung hăng như một tiểu ác ma.
“Đúng vậy! Là tôi gọi anh, anh làm gì cũng không để ý đến người khác à, tôi gọi anh nhiều lần như vậy, là con trai, anh cũng phải trả lời một tiếng chứ, để con gài dịu dàng gọi mình hoài như thế là rất bất lịch sự, cha mẹ không dạy anh điều đó sao.” Vân Vi hai tay chống nạnh trách mắng.
Thật là một tên con trai thối tha, cô trước giờ trong mắt mọi người luôn là một cô bé dễ thương đáng yêu, cớ sao phải chọc cô tức giận, hại cô phá hỏng hình tượng thế này cơ chứ?
Vẻ lạnh lùng trên mặt Sâm Xuyên rốt cuộc cũng thay đổi, cũng bởi cô gái này làm cậu thấy thù vị. Cậu tưởng rằng tính cách cô sẽ giống với vẻ ngoài, là một cô bé điềm đạm, chỉ biết để lộ nụ cười đáng yêu làm cho người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng không nghĩ đến vào lúc này…………..
“Đừng nghĩ rằng anh lớn tuổi hơn tôi mà xem thường tôi, tôi cho anh biết, tôi và mọi người không thích anh, anh không quan tâm tôi, tôi cũng không thèm để ý anh.” Vân Vi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt thật sự mang theo tức giận, cũng chằng thèm quan tâm trên mặt anh lúc này có chút giật mình.
“Em…..là Vân Vi?”
Sâm Xuyên cảm thấy thú vị. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt thì ngay cả cha mẹ cũng không dám quản cậu, nói chi là đến người khác. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trên người cậu lại tỏa ra một sự chính chắn vượt quá số tuổi, làm cho người khác càm thấy cậu rất khó thân thiết.
“Đúng vậy! Thì sao?” Vân Vi dùng sức hấc mặt, học theo bộ dáng anh lúc nãy đã đối xử với cô, cũng không thèm nhìn anh một cái.
Sâm Xuyên khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười, cậu đương nhiên biết là cô gái nhỏ này học mình: “Em rất thú vị.”
Lời vừa nói xong, không biết vì sao, tâm trạng cậu đột nhiên tốt hẳn lên.
Thú vị?
Lần này, Vân Vi nhíu mày nghiêm trọng hơn.
Ngoại trừ xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương như công chúa ra, cô bé chưa từng nghe ai nói cô thú vị bao giờ.
Đây là khen ngợi sao?
Vân Vi không hiểu, cô thật sự không hiểu. Nhưng Vân Vi biết một điều, từ nhỏ đến lớn cô luôn sống trong sự ca ngợi của người khác, nhưng tên con trai thối tha này lại làm cô cảm thấy dường như bản thân mình bị người ta khinh thường.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Mà chính xác là một người nhìn đối phương bằng ánh mắt thú vị, người còn lại nhìn đối phương với ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Đột nhiên, cửa nhỏ phía sau sân bị người khác mở ra một khe hở nhỏ.
“Sao rồi?” Một người phụ nữ mặc ki-mô-nô lén núp tại đó, theo sau là một người đàn ông cũng cùng mặc ki-mô-nô.
Vì không muốn quấy rầy hai đứa trẻ trong sân, nên cha mẹ Sâm Xuyên chỉ có thể núp ở đây lén lút quan sát tình hình.
Mẹ Sâm Xuyên, Kurosawa Ngọc Diệp nhỏ giọng lại kích động quay ra sau nói với chồng mình là Kurosawa Vũ Lang:
“Anh tin không, con trai chúng ta ấy vậy mà mới vừa cười, tuy rằng chỉ là nụ cười nhỏ, nhưng em xác định, thật sự là con chúng ta vừa cười.”
Kurosawa Vũ Lang không tin, hỏi: “Thật sự?”
Đứa con này của hắn, bắt đầu từ năm 4 tuổi đến nay có lẻ cũng chưa bao giờ cười, cả người lạnh như một tảng băng, sao lại có thể cười vào lúc này?
“ Thật a, em nghĩ có lẻ Vân Vi đã nói gì đó thú vị làm con chúng ta cười.” Ngọc Diệp suy đoán như vậy.
Kurosawa Vũ Lang vẻ mặt hưng phấn nói:“Nói cách khác………cô bé này cùng con chúng ta thật sự rất xứng đôi.”
“Đúng vậy, chính là cô bé ấy.” Trước nay chưa từng có người nào khiến nét mặt con trai cô trờ nên ôn hòa, Vân Vi thật là không tầm thường a! Ngọc Diệp hài lòng nở nụ cười.
“Nếu như vậy, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng báo cho Vĩ Phong, chúng ta sẽ đính ước với cô bé này.”
“Đúng vậy, đúng vậy, xem ra chuyến đi lần này thật không uổng phí.”
Xem ra trong mắt hai người họ, cậu con trai cùng cô gái nhỏ ở đằng xa kia thật rất xứng đôi, một nói một cười vui vẻ.
Nhưng sự thật?
Do Vân Vi đưa lưng về phía cửa nên từ đầu đến cuối hai người họ chỉ thấy được nụ cười của con trai mình mà không hay biết rằng, trên gương mặt của cô gái bé nhỏ này đang vô cùng tức giận. Rõ ràng, ấn tượng của cậu trong mắt cô vô cùng tệ.
Vân Vi thề, suốt đời này cô nhất sẽ không quên anh, người con trai khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Nhưng cô bé không biết rằng, cũng chính thời điểm ấy, cô đã bị cha mẹ mình đem “bán”, cuộc đời của cô sẽ phải gắn liền cùng người con trai này…..
Hết phần mở đầu---
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
29 chương
161 chương
39 chương