Thế thân khí phi
Chương 112 : Chất vấn
“Hương công tử cũng đừng nên quá kích động, nha đầu ngốc Hương Lăng đó là suy nghĩ đơn giản, coi ai cũng là người tốt!” Bà ta còn làm ra vẻ rất khó xử, nhún vai:”Ta cũng thấy rất khó xử, nhưng đành bất đắc dĩ chứ biết làm sao được, vì Vương gia rất sủng ái Điệp Vũ Dương, bởi vậy những lời lão nói cũng chỉ là gió thoảng bên tai mà thôi.!”
“Ý của phu nhân là Vương Gia rất sủng ái nữ nhân kia, cho nên chuyện Hương Lăng sẩy thai hắn cũng mặc không để ý sao?” Hắn ngẫm lại, thấy mình hỏi quá trực tiếp, người thông mình như Ngọc Tố phu nhân, nhất định sẽ không trả lời vấn đề vừa rồi:”Hôm nay vãn bối vẫn còn ít việc đành cáo từ đi trước, mong phu nhân không ngại.”
“Ừ, Hương công tử nếu như có việc thì cứ đi đi!” Ngọc Tố phu nhân thái độ thật tao nhã, vuốt cằm xoay người dẫn đầu rời bước, không muốn làm Hương Diệp khó xử.
Đợi cho Ngọc Tố phu nhân đi xa, Hương Diệp liền vội vã quay về Bích Vân hiên, vừa vặn nhìn thấy Hương Lăng đang rời khỏi giường. Trên mặt hắn không hề biểu lộ một chút biểu cảm nào nói:”Hương Lăng muội cùng ta đi dạo chung quanh một chút.”
“Được!” Nàng đưa tay đặt trên bàn tay to lớn của hắn, cảm giác thật ấm áp như xưa. Tựa như nhiều năm trước, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé khi nàng hãy còn là một tiểu cô nương, đưa nàng bước ra khỏi âm u, ảm đạm của quá khứ:”Linh Nhi, ngươi chờ ở đây, không cần đi theo.”
“Dạ, Vương Phi!”
Hôm nay, Hương Lăng mặc trên người bộ quần áo màu hồng nhạt. Nàng không phải là người thích quần áo lòe loẹt để phơi bày ra sự diễm lệ này nọ, nàng thích mặc quần áo màu nhạt hơn. Nhưng hôm nay ca ca đến thăm, khí sắc của nàng mấy hôm trước vốn không tốt, lại sợ làm cho hắn lo lắng nên nàng đành phải lục lọi, tìm kiếm trong hòm quần áo cũ của mình ngày xưa, lấy ra bộ quần áo này mặc vào.
Trên mặt dặm lên chút phấn, thoa một ít son, mái tóc đen dài buộc lên thành búi, còn cài lên đó một cây trâm bằng ngọc, đôi mắt trong suốt luôn mang theo ý cười, nhìn qua khí sắc của nàng coi như cũng không đến nỗi nào.
Tính tình của huynh muội bọn họ trước giờ đều rất ôn nhu điềm đạm. Cả hai thong thả từng bước tản bộ trên tuyết, đem mình đắm chìm trong ánh sáng chói lọi như ngọc, một trắng một hồng lại trông càng cực kỳ xinh đẹp. Ngược lại, ánh mặt trời trên cao giờ lại không tài nào bì nổi sắc đẹp của huynh muội hai người mà trở nên thất sắc, một mảnh bao la tuyết trắng bên dưới cũng cứ thế bị vẻ đẹp hai người họ đẩy lùi vào trong hư vô.
Cả hai đi được một hồi, Hương Lăng mới lên tiếng:”Ca ca hình như có chuyện muốn nói thì phải?”. Người thông minh như Hương Lăng, lại nói nàng cùng Hương Diệp từng đùm bọc lẫn nhau bao nhiêu năm, đương nhiên cũng từ trong lời nói của huynh trưởng mình mà hiểu được ít nhiều ý tứ.
“Không có, chính là đã lâu chưa cùng muội ở chung một mình thế này, nên huynh rất hoài niệm khoảng thời gian sống chung trước đây!”. Hắn còn đang suy nghĩ không biết nên mở miệng thế nào mới có thể làm cho Hương Lăng không quá đau lòng.
“Ca ca, khi nào thì huynh lại trở nên dè dặt như vậy? Chẳng lẽ không gặp mới có hai năm mà thôi, muội muội cũng thành người không quan trọng chút nào đối với ca ca nữa sao?” Nàng nhếch môi, lấy tay mân mê nó, chỉ khi ở trước mặt ca ca của mình, cử chỉ của nàng mới biểu hiện hết ra giống như một tiểu cô nương. Đối với sự đấu tranh không ngừng để giành được sủng ái trong Vương phủ, từ lâu nó đã biến nàng từ một cô gái ngây ngô năm xưa giờ cũng trở nên thành thục, già dặn rất nhiều.
Hương Diệp cắn chặt răng, hơi chút do dự, nhưng vẫn không kiềm chế mà mở miệng:”Hương Lăng, muội mau nói thật cho ca ca biết, Vương Gia đối đãi muội thế nào?”
Nàng buông thỏng mí mắt, lòng hơi nao nao, nhưng rất nhanh liền thay vào vẻ mặt tươi cười:” Vương Gia đối xử muội vô cùng tốt! Mấy ngày nay đâu phải ca ca không thấy, nếu như vậy mà cho rằng không tốt, thì e rằng Vương Gia kia chắc cũng là giả đi.” Dĩ nhiên là thật, Thương Duật đối nàng trước giờ luôn ôn tồn dịu dàng, chưa hề thay đổi. Từ lúc gặp nhau, giữa bọn họ luôn vĩnh viễn tồn tại loại ôn nhu này, cho nên rất hiển nhiên, hắn chăm sóc nàng càng ngày càng tốt hơn, nhưng chính vì điều này lại làm cho nàng cảm giác tình cảm bọn họ dường như có hơi xa cách.
“Kia không giả, huynh dĩ nhiên cũng nhìn thấy được.!”
“Huống hồ đã nhiều năm trôi qua, Vương Gia cũng chưa từng nặng lời với muội dù chỉ một lần, chẳng lẽ điều này còn không thể chứng minh…”
Hương Diệp nhanh chóng bắt lấy bả vai Hương Lăng, ngăn không cho nàng giải thích thêm:”Nhưng Hương Lăng, tại sao huynh thấy Vương gia đối muội thật tốt đến quá mức đi! Theo như tính tình tàn bạo của hắn, tại sao qua nhiều năm như vậy mà ngay cả một lời nói nặng, hắn cũng chưa từng nói qua với muội chứ? Hai người yêu nhau đôi khi không phải nên tranh chấp, cãi cọ một chút hay sao? Nhìn lại các ngươi, sợ là cảm giác đỏ mặt nhìn nhau cũng chưa từng có đi?”
Một câu nói của ca ca, tựa như một nhát kiếm vô tình, đâm thẳng vào trái tim yếu đuối của nàng. Không phải nàng chưa từng nghĩ tới, nhưng nàng biết, đối với Thương Duật, chuyện mà nàng yêu cầu hắn tuyệt đối sẽ đáp ứng, nhưng nàng không muốn, không muốn tình cảm của mình có được cũng cần phải nhờ đến sự bố thí của người khác. Vì vậy nàng luôn chờ đợi, chờ đợi hắn quay đầu, chờ đợi một ngày hắn đứng trước mặt nàng, biều lộ hết tất cả tình yêu chân thật nhất hắn dành cho nàng.
Hương Diệp đau lòng nhìn muội muội của mình giờ đây vẻ mặt sững sờ. Hắn biết mình đã đụng đến chỗ đau của nàng:”Thật ra lần này, thai nhi trong bụng của muội rốt cuộc đã bị xảy ra chuyện gì? Muội mau nói thật cho huynh nghe!”.Vì sợ hắn khó xử mà nàng một mình chịu đựng, Hương Lăng này thật đúng là một nha đầu ngốc mà.
“Ca ca ý tứ của huynh là sao?”
Hương Diệp bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trầm giọng hỏi:”Điệp Vũ Dương là ai? Nàng ta sao lại hại cho muội bị té ngã sấp xuống? Hương Lăng, huynh là ca ca của muội, lần này huynh đến đây cũng chính vì muội. Nếu không, huynh đương nhiên có thể phái bọn người hầu tự đưa lương thảo đến đây cũng được, không cần mình phải nhọc lòng làm gi? Chẳng lẽ, muội ngay cả một lời nói thật cũng không muốn nói cho huynh nghe sao?”
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương