Một chiếc xe màu đen mới tinh phóng trong dòng xe cộ phía trước. Trên chỗ tay lái, một nam tử đeo kính đen trên mặt nhìn không ra biểu cảm, lại làm cho người ta nhịn không được lần nữa đem ánh mắt nhìn tới trên người hắn. Quần áo âu phục vừa người bày ra hảo thân thể của hắn, dưới ti chất áo sơmi mơ hồ còn có thể thấy phập phồng cơ bắp, hợp cùng mái tóc ngắn cực cá tính của hắn, ngũ quan thâm thúy, cằm tinh xảo, nam nhân này thấy thế nào đều giống một lãng tử nam tính, mà không phải một thương nhân. Nói hắn tục tằng, nhưng trên người hắn lại mang theo hơi thở tao nhã. Nói hắn nhã nhặn, lại ngay cả tươi cười đều tính cách đến cực điểm, một nam nhân hỗn hợp cá tính văn minh cùng dã man hợp thành tính chất đặc biệt. Ngồi ở trên chỗ ghế phụ nữ nhân nhịn không được nhiều hai mắt ngắm hắn. “Sở Thác, chúng ta hiện tại đi đâu? Ngươi lần trước nói muốn đi nhà hàng Pháp ăn, chúng ta hôm nay đi được không?” Nữ tử thanh âm mang theo ý làm nũng. Nàng là cái nữ nhân thời thượng, đứng cạnh Sở Thác cũng đủ tương xứng. Sở Thác là người nàng khó kết giao nhất, nhưng cũng là nam nhân làm nàng không thể buông tay. “Hôm nay không được, ta hiện tại muốn đi tiếp cái đón bằng hữu.” Sở Thác ánh mắt lười biếng đặt ở tiền phương, ngón tay theo nhạc jazz bên trong xe nhẹ nhàng nhịp tay lái. “Cái gì bằng hữu? Chúng ta ước hội vì sao phải có bóng đèn?” Nữ tử không cao hứng quyết khởi miệng. “Xe hắn hỏng rồi, ta chỉ là đưa hắn một đoạn đường.” Hắn có cũng được mà không có cũng không sao giải thích. Nàng không dám nói thêm nữa, chính là mân miệng lặng yên. Sở Thác cũng không mở miệng, cứ như vậy yên lặng lái xe. Tiếp theo nàng theo trong ngăn xe đựng tạp vật xuất ra một phong kẹo cao su, mở ra giấy gói sau hỏi hắn: “Ngươi muốn hay không?” Hắn lắc lắc đầu. Nàng cảm thấy có chút không thú vị, ấn xuống cửa kính xe, đem rác trong tay hướng ngoài cửa sổ xe tùy tay ném ra. Dát – Xe bỗng nhiên chuyển hướng làn xe bên cạnh, sau đó khẩn cấp dừng lại. “Phát sinh chuyện gì?” Nàng bị dọa đến, cho rằng đã xảy ra tai nạn xe cộ. Kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện che lấp dưới kính râm hắn lần này có biểu cảm, trên mặt cơ bắp ẩn ẩn co rúm. “Xuống xe.” Hắn quăng ra hai chữ. “Cái gì…… Cái gì?” Nàng không thể tin được chính mình sở nghe thấy. Nàng nghe nói Sở Thác không phải người khó lấy lòng, cùng hắn kết giao mặc dù có điểm áp lực, nhưng kết giao tới nay hắn coi như có lễ, lại hiểu được cuộc sống, không giống có kẻ có tiền khác, chỉ biết kiếm được tiền, ngay cả thưởng thức đều không có. Tuy rằng hắn kết giao không ít nữ nhân, nhưng giống như cũng chưa từng nghe qua hắn bắt cá hai tay, không tính là hoa hoa công tử điển hình. Còn tưởng rằng nàng lần này tìm được một người các phương diện điều kiện đều không sai, mà hiện tại hắn lại kêu nàng xuống xe? “Ta nói, xuống xe.” Sở Thác thanh âm lại lạnh vài phần, còn mang điểm không kiên nhẫn. “Vì sao? Ta không hiểu. Bởi vì ta không trải qua ngươi đồng ý liền mở ra kẹo cao su sao?” thanh âm của nàng dần dần cất cao, bắt đầu có chứng cuồng loạn chi thế. Hắn cơ hồ cười lạnh ra tiếng. “Bởi vì ngươi quăng rác lung tung.” (TT: lý do không đụng hàng >o