Thế thân khí phi
Chương 111 : Hãm hại(nhị)
Thương Duật cười cười, hiển nhiên trong lòng hắn đã hiểu rõ:”Lần này đến thăm, ngươi nên ở lại chơi thêm một thời gian đi.”
“Ừ, để xem sao!” Lần này đến đây, hắn cảm thấy Hương Lăng dường như có chút cô đơn. Không giống như những lần hắn thường lui tới, trước đây nàng luôn tươi cười như hoa, nhưng giờ tựa hồ như có một cỗ u oán khác thường làm cho hắn rất không yên tâm.
Hai người trò chuyện tán gẫu một hồi nên thời gian cũng trôi qua rất mau.
Sáng sớm hôm sau, Thương Duật có việc phải vào quân doanh, nên Hương Diệp đến chỗ Hương Lăng trò chuyện một chút. Sau khi dùng xong bữa trưa, Hương Lăng muốn đi nghỉ ngơi, nên hắn cũng ra khỏi Bích Vân hiên để đi chung quanh nhìn một chút.
Phong cảnh phía Bắc nơi nơi đều bị băng bao phủ, vạn dặm chỉ nhìn thấy tuyết là tuyết. Tuy rằng tuyết đã ngừng rơi nhưng trên những mái hiên san sát nhau vẫn còn đọng lại cả một lớp băng thật dày. Dưới ánh nắng mặt trời, càng trở nên chói mắt, sáng lạn phi thường. Mặt hồ giờ cũng đã bị một đóng một tầng băng rất dày, màu trắng thuần khiết như ngọc lại làm lòng người chộn rộn nhảy múa không thôi.
Đối với Vương Phủ, hắn không có gì xa lạ cả. Sáu năm trước vào ngày đại hôn của Hương Lăng hắn đã có ghé qua một lần. Cho tới hôm nay, Hương Lăng vì muốn có đứa nhỏ mà hao tâm tổn trí không ít, không nghĩ lần này lại bất cẩn như vậy, đứa nhỏ này từ nhỏ số mệnh đã khổ, cha mẹ mất sớm nên liền cứ như vậy mà theo hắn lang bạc giang hồ, huynh muội chiếu cố lẫn nhau mà sống. Cho đến khi hắn lập được sự nghiệp vững vàng, hắn mới có cơ hội mà chiếu cố cho muội muội sống yên ổn nhưng không nghĩ nàng lại khổ mệnh đến vậy.
Tuy rằng Hương Lăng không nói nhưng hắn cũng biết muội muội của mình đã đau khổ ra sao khi mất đi đứa nhỏ. Rõ ràng hắn cũng đau lòng muốn chết nhưng lại không dám ở trước mặt muội muội nhắc đến, sợ làm cho nàng càng thêm bi thương.
Hắn thở dài một hơi thật sâu, nay vấn đề của Hương Lăng xem ra không phải chỉ đơn giản như bề ngoài nhìn thấy, nhưng hắn lại càng không biết nên là bắt tay từ đâu.
“Hương công tử, đã lâu không gặp!” Ngọc Tố phu nhân nhìn nam tử trước mặt, tuy chưa ngoài ba mươi nhưng đã ngang nhiên trở thành thủ phủ lớn nhất của Thương Quốc, lần này Vương gia gặp chuyện không may nếu như không có hắn chỉ sợ mọi chuyện không giải quyết đơn giản thế này.
“A…” Hương Dệp cố lục lọi trong trí nhớ, hồi lâu mới vỗ mạnh vào đầu:”Ngọc Tố phu nhân? Trời ạ, nhiều năm thế này trôi qua mà dung mạo của phu nhân hình như một chút cũng không hề thay đổi gì cả!”
Hắn hiển nhiên nịnh hót như thế không trách Ngọc Tố phu nhân nghe được lại càng tươi cười rạng rỡ hơn:”Hương công tử không hổ là ấm ngọc công tử, vừa mở miệng thôi đã khiến cho người nghe cảm thấy thật ấm áp dạt dào!”
“Để phu nhân chê cười rồi!” Hương Diệp cười nói. Vị phu nhân trước mặt đây hắn không thể đắc tội, dù sao Hương Lăng cùng bà ta vẫn đang sống chung trong cùng một Vương phủ:”Xá muội ở tại Vương Phủ còn phải nhọc phu nhân chiếu cố nhiều a.”
“Hương Lăng thật ra là một đứa nhỏ rất hiền lành, nhu thuận, nàng lại rất giỏi đảm đương mọi chuyện, mọi người trong Vương Phủ lớn nhỏ đều rất yêu thích nàng, lại nói nàng ta rất được Vương gia ân sủng nữa!”
Nghe bà ta nói thế, Hương Diệp thoáng chút yên lòng. Cá tính của Hương Lăng hắn đương nhiên rất rõ ràng, vô luận khi nào chuyện gì, nàng luôn vì những người khác mà suy nghĩ. Vừa thấy Ngọc Tố phu nhân đã biết là dạng nữ nhân kiên cường thế nào rồi, còn Hương Lăng bản thân lại hết sức dịu dàng, đương nhiên cũng sẽ không chọc tới bà ta:”Kia còn nói không phải nhờ phu nhân chăm sóc nàng, bằng không như tính nết của Hương Lăng làm sao mọi chuyện lại thu xếp chu đáo đến thế?”
“Ta cũng chỉ là ngẫu nhiên tùy thời chỉ điểm mà thôi, không nên nói là chăm sóc.” Ngọc Tố phu nhân dừng lại một chút, sóng mắt lưu chuyển, hơi cắn môi ngập ngừng:”Chính là lần này chuyện Hương Lăng sẩy thai thực làm cho ta rất lấy làm hổ thẹn!” Dám đắc tội với bà ta, Điệp Vũ Dương này đúng là chán sống. Hương Lăng không nói nhưng nay vẫn còn có Hương Diệp, hắn còn giúp Vương Gia chuyện lớn thế kia nũa chứ, bà sao để yên chứ. Nếu không phải Vương Gia cố ý bỏ qua, Điệp Vũ Dương sao lại có thể sống an ổn như thế chứ?
Sao? Hổ thẹn? Chẳng lẽ còn có ẩn tình bên trong, bằng không bà ta sao lại nói như thế chứ:”Hương Lăng sẩy thai cũng là do chính nàng không cẩn thận, không thể trách người khác.” Hương Duật trên mặt không chút biểu tình, nhưng hắn biết sau khi hắn nói xong câu đó, hắn sẽ rất nhanh biết được ngọn ngành mọi chuyện của Hương Lăng mà thôi.
“A? Hương Lăng nói thế với ngài sao? Đứa nhỏ này, chính là quá lương thiện đi.” Bà ta còn cố tình bày ra bộ dang như thật uất ức, tức giận.
“Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác hay sao?”
Ngọc Tố phu nhân trong lòng không chút nghĩ ngợi, nhưng vẫn vờ như đắn đo tất lâu rồi mới nói:”Hương Lăng là do bị người ngã đè lên, bởi vì mất máu quá nhiều nên mới bị sẩy thai!”
“Phu nhân vừa nói gì?” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Tố Phu nhân, sắc mặt Hương Diệp giờ đây dường như quá nổi giận đến trắng bệch, đôi mắt tao nhã như ngọc giờ đây cũng híp lại, bên trong đang lấp lóe, dấy lên hai ngọn lửa nhỏ:” Là người phương nào mà lại dám lớn mật như thế?”
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương