Thế thân khí phi

Chương 113 : Hương lăng đau lòng.

“Muội không có nói dối, tuy Điệp Vũ Dương làm muội ngã xuống, nhưng đó là vì….” “Tại sao Vương gia không làm gì cả? Muội bị mất đi hài tử, đó chính là đứa bé mà muội đã mong mỏi nhiều năm? Hắn tại sao lại dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân kia chứ?” “Không phải, là muội không muốn làm Vương gia khó xử, ca ca, huống chi chuyện này đối với Vũ Dương không hề có chút quan hệ nào.” “Vương gia cho tới bây giờ cũng không phải là người trắng đen không rõ. Mặc dù muội có lên tiếng không truy cứu đi nữa, nhưng nếu trong lòng hắn không vui, đương nhiên cũng có thể trị tội Điệp Vũ Dương kia mà.” “…” Nàng còn có thể giải thích gì nữa đây? Còn có thể nói cái gì? Lời của ca ca nàng chẳng phải cũng đã nghĩ đến sao, cũng từng dùng đủ mọi cớ để thuyết phục bản thân tin tưởng nhưng vẫn không thể làm được. Thì ra trong tiềm thức, nàng rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn kia, nhưng vẫn cố ép bản thân vui cười, nếu như không bị ai phát hiện thì nàng vẫn có thể tiếp tục mà sống thật vui vẻ. Nay vết thương đã chôn sâu bên dưới lại bị người khơi ra, bị người đào móc đem tất cả phơi bày trước mặt, trái tim đồng thời cũng giống bị ai xé rách, thật đau đớn, thật khó chịu. Đau đến nỗi nàng cảm thấy mình không thể chịu được, hơi thở cũng như bị tắt nghẽn, không thông. “Hương Lăng, muội biết không? Nụ cười kia của muội đã phản bội chính muội, huynh từng cho rằng muội thật giống như đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, nụ cười muội thật hồn nhiên, không hề vướng một tạp chất nào. Hôm nay khi huynh nhìn muội tươi cười, trái lại phát hiện bên trong ánh mắt của muội chỉ là ngập tràn sự ẩn nhẫn, ua oán, cô đơn.” Hắn đau lòng nhìn vào đôi mắt nàng:” Tại sao muội có thể lương thiện quá như vậy? Hương Lăng, tình yêu không phải càng làm cho người ta càng trở nên thập phần xinh đẹp sao? Giống như tẩu tẩu của muội.” “Ca ca…” Hương Lăng nhẹ ngã vào lòng hắn, không nói gì thêm. Nàng chính là bị người nói đúng vào trọng tâm nên mới cảm thấy chua xót thế này, cho nên hãy cứ để nàng thành thật một lần mà bộc lộ hết ra đi. Trong mắt người ngoài, nàng là chủ tử cao cao tại thượng, nhưng lại không một ai nhìn thấy những bất đắc dĩ sau lưng của nàng; còn trong mắt Thương Duật, nàng là một phu nhân hàm xúc uyển chuyển, nhưng hắn không hề phát hiện trong ánh mắt của nàng có bao nhiêu ảm đạm thê lương. Chỉ có mỗi ca ca, nàng vĩnh viễn luôn là người quan trọng nhất trong lòng hắn. Hắn vĩnh viễn đứng một bên mà quan sát nàng, từng cử chỉ, lời nói dù rất nhỏ, nhưng lại dễ dàng phát giác ra sự cô đơn đang dày vò nàng. “Nha đầu ngốc” hắn vỗ nhẹ đầu vai của nàng, xem ra sự tình không hề đơn giản. Hương Diệp đau khổ cân nhắc chính mình phải làm thế nào mới có thể cho Hương Lăng khơi lại nét hồn nhiên như xưa. Cùng Hương Lăng tâm sự, sau đó Hương Diệp liền đi khắp nơi nghe ngóng tin tức về Điệp Vũ Dương. Không nghe đến thì thôi, hắn nghe được nàng ta thật ra là một quân kỹ, cơn tức trong lòng hắn lại không biết từ đâu mà ùn ùn đánh tới. Hương Lăng của hắn từ khi nào lại có thể đem đi so ngang với một ả quân kỹ cơ chứ? Càng nói nàng ta có tư cách gì mà giành giật tình cảm của Thương Duật với Hương Lăng? Tuy rằng Thương Duật chưa từng có bất kỳ thái độ tỏ ra để ý một cách lộ liễu đối với ả quân kỹ đó, nhưng chính vì hắn đã đem nàng vào hậu viện Vương Phủ, lại cho nàng ta có cơ hội cùng ở một chỗ với Hương Lăng, đây chẳng phải đã muốn làm ô uế Hương Lăng của hắn sao? Hương Diệp không phải là người bồng bột, dễ xúc động, nhưng mỗi khi nghĩ đến vấn đề của muội muội, hắn thật rất khó mà bình tĩnh trở lại. Hương Lăng gả đến tận Khiết Đan, vì thế mà trở thành một ngừơi một thân cô độc. Thương Duật chính là tất cả nàng có thể dựa vào, nay hắn lại đem tâm nàng treo giữa không trung, làm nàng trở thành như phiêu phiêu đãng đãng như thế, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng rồi.