Có biết tôi từng yêu anh
Chương 1 : chịu đựng
Bên bờ vực, gió thổi rất mạnh. Lạnh lẽo đến sởn gai ốc, khiến con người ta phải run rẩy thân mình. Cẩm Tú nhìn Uông Đạc đã bị đánh đến không còn ý thức, nước mắt cô không ngừng chảy ra:
- Thả anh ấy ra, tên khốn các người, mau thả anh ấy ra.
Cô hét lớn, cố lao về phía Uông Đạc. Nhưng hai tên tay chân đã kìm chặt cô lại, mặc kệ cho cô giãy dụa thoát ra. Phía bên kia vẫn lạnh lùng giáng từng đòn thâm hiểm vào người Uông Đạc, bên này vẫn mặc cho Cẩm Tú kêu khóc đến khản tiếng. Từ những tiếng gào thét chửi mắng, giờ đây, người ta chỉ còn thấy một cô gái xanh xao tiều tụy, cất ra những tiếng nỉ non van xin đầy xót xa. Minh Phong đứng ở một góc. Hắn nhìn tình địch của mình đang bị đánh đến chết đi sống lại, lại nhìn người con gái mình yêu đang khóc đến ngất đi. Rõ ràng đây là điều hắn vẫn muốn chứng kiến. Nhưng giờ đây, chính trái tim hắn cũng rất đau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Cẩm Tú bịt tai lại để không phải nghe những âm thanh dâm đãng từ phòng bên cạnh vọng sang. Đó là âm thanh của Thái Minh Phong với những cô gái của anh ta. Mỗi đêm một cô gái, cô nào cũng rất xinh đẹpvà bốc lửa. Những tiếng rên rỉ, thở dốc dần vang lên rõ ràng, sau đó chìm vào yên lặng. Cẩm Tú vùi mặt vào gối, muốn khóc nhưng khóe mắt khô khốc. Cô đã khóc quá nhiều, chịu đựng quá nhiều , đủ để không khóc trước những chuyện như thế này. Cứ thế, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô mơ thấy một kí ức tưởng như rất xa xôi. Ở đó, có một chàng trai đã cứu cô ra khỏi tay bọn đầu gấu trong trường. Cậu ấy đỡ cô dậy và nhìn cô khẽ mỉm cười. Nụ cười khởi nguồn cho bao hạnh phúc và khổ đau sau này.
“Vào phòng tôi” Minh Phong gửi cho Cẩm Tú tin nhắn ngắn ngủi. Cô ngồi dậy, đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, xong đến trước cửa phòng hắn, thuần thục gõ cửa.
- Vào đi – Giọng Minh phong lười biếng vang lên.
Cẩm Tú đẩy cửa bước vào. Mặc kệ người vẫn đang bán khỏa thân trên giường, cô đi đến tủ quần áo lớn nơi góc phòng, cẩn thận chọn quần áo, giày dép, phụ kiện. Phải, cô chính là trợ lí riêng của Minh Phong. Người ta đồn thổi đằng sau lưng, đây có phải là trợ lí kiêm tình nhân không. Cô im lặng không đáp lại trước mọi lời nói đó. Cô vốn dĩ không quan tâm miệng lưỡi người đời. Mục đích cô làm công việc này, là để được cạnh Minh Phong, chăm sóc hắn. Chuyện lăn lên giường hắn, cô chưa bao giờ muốn nghĩ tới.
- Cô đang suy nghĩ gì vậy? Có phải là cách để nhanh chóng được lên trên giường với tôi không?
Minh Phong bất ngờ tiến sát lại gần Cẩm Tú, thì thầm vào tai cô đầy ám muội. Cô trực tiếp lách đầu ra, cất giọng nói bình thản:
- Xin lỗi, để giám đốc thất vọng rồi. Tôi đã chọn xong quần áo, mời giám đốc thay.
Nói xong, cô cúi đầu chào, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
- Đừng tưởng tôi không biết gì. Cô vốn dĩ rất yêu tôi, có đúng không?
Cẩm Tú khựng lại. Cô quay đầu nhìn Minh Phong đang đắc ý đằng sau, khẽ lắc đầu.
- Tiếc quá, lại để giám đốc phát hiện ra rồi.
Nói xong, cô lập tức đẩy cửa bước ra bên ngoài. Gương mặt vẫn đang tươi cười của Minh Phong biến mất. Hắn lạnh lùng cười nhạt, gằn giọng “ Không biết xấu hổ”.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng. Người làm lén lút quan sát sắc mặt đang tối sầm của giám đốc, tự hỏi sáng ra đã có gì để giám đốc phải tức giận như vậy. Ăn sáng xong, Minh Phong ra xe ngồi. Hắn khoanh tay trước ngực, im lặng nghe Cẩm Tú nói lịch trình hôm nay.
- Khoan, 8 giờ tối nay tôi có hẹn với bạn đi quán bar, không rảnh đi đến mấy cái chỗ dạ tiệc gì đó đâu.
- Đây là tiệc mừng sinh nhật của con gái chủ tịch Trần- người đang có mối quan hệ hợp tác với công ty chúng ta. Giám đốc, anh không thể không đi. – Cẩm Tú kiên quyết.
- Tôi nói tôi không muốn đi đó, cô làm được gì tôi?
- Xin anh đừng trẻ con như vậy. Đây là việc ngoại giao của công ty.
- Trẻ con? Cô dám nói tôi thế sao? – Minh Phong lạnh lùng trừng mắt.
- Xin lỗi, là tôi quá lời, nhưng buổi tiệc này, dù thế nào, anh vẫn phải tham gia. Đến tầm 10 giờ, anh có thể về. – Cẩm Tú vẫn cương quyết không nhượng bộ.
Minh Phong chán nản phẩy tay, ra điều đã biết.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
22 chương
45 chương
211 chương
6 chương
47 chương