Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 50
Cố Nhất Nặc đi trên lối đi bộ, không ngừng hít sâu để bình phục lại tâm tình hiện tại.
Từ lúc cô trọng sinh đến giờ, cô vẫn luôn bị Lục Dĩ Thừa nắm mũi dắt đi.
Mặc kệ một kiếp này, bọn họ bắt đầu như thế nào, cô thật sự không có niềm tin, lại cùng hắn trải qua một lần nữa!
Đột nhiên, di động của cô vang lên một thanh âm nhắc nhở, là từ phần mềm Hứa Thụy cài đặt cho cô. Cô lập tức mở ra, phát hiện bên trong có thêm một đoạn ghi âm trò chuyện dài hơn ba phút.
Cắm tai nghe vào, tiếng Trình Thi Lệ truyền vào trong tai cô.
"Chuẩn bị hàng cho em! Em đang cần gấp!"
"Lần trước em lấy từ chỗ tôi không còn à? Không phải là em lén lấy dùng đó chứ?"
"Làm sao em có thể đi lây dính cái loại này chứ! Là con tiểu tiện nhân kia, em chuẩn bị đem tất cả số còn lại cho nó dùng một lần luôn, anh nhanh chuẩn bị cho em đi."
"Yên tâm đi, việc em phân phó, có việc gì là tôi không làm được?"
"Vậy thì tốt rồi."
"Thi Lệ, anh muốn em, gần một tháng rồi chúng ta không có gặp nhau, em không muốn tôi sao?"
"Quỷ xứ, anh đúng là không đứng đắn, qua hai ngày nữa em sẽ đi tìm anh."
"Cái lão già Cố Tùng Bác kia không còn dùng được, nào có hiểu em như tôi, chỉ có tôi mới có thể làm em sung sướng đến kêu cha gọi mẹ!"
......
Còn lại, đều là mấy lời dâm đãng ô uế, Cố Nhất Nặc tắt phần mềm đi, thật lâu không thể bình ổn lại được, nếu không phải nhờ đoạn ghi âm cuộc gọi này, cô làm sao cũng không thể ngờ được Trình Thi Lệ còn ở bên ngoài vụng trộm!
Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn.
Cố Nhất Nặc tiếp tục đi về phía trước, đi đến trạm xe buýt, vừa vặn có một chiếc xe chạy qua, bỏ lỡ một chuyến này lại phải chờ thêm nửa tiếng nữa, cô cũng lười phải đợi nên cứ thế đi bộ dọc theo con đường phía trước.
Hôm nay Lục Dĩ Thừa sẽ không tới giúp cô học bù, cô cũng không muốn trở về ngôi nhà đó sớm như vậy.
Đột nhiên, có một người đạp một chiếc xe đạp chạy đến trước mặt cô.
Cô vừa nhìn thấy người mới đến, lập tức sững sờ đứng ngay tại chỗ! Làm sao lại là hắn?!
Lục Dĩ Thừa nhìn cô, không biết là như thế nào, cơn giận trong lòng còn sót lại một chút kia cũng tan biến mất, "Thất thần làm cái gì? Còn chưa lên."
Cố Nhất Nặc xoay người bước đi! Hoàn toàn làm lơ hắn.
Lục Dĩ Thừa dắt xe đuổi theo. Đường đường là Lục gia đại thiếu, đều đã dùng đến chiêu thức như vậy, còn dỗ dành không được cô gái nhỏ của mình!
Hắn đuổi theo càng nhanh, Cố Nhất Nặc lại chạy trốn càng nhanh!
Trên đường, bóng dáng hai người trở thành một cảnh tượng thật đẹp.
Cố Nhất Nặc cố sức chạy dọc theo ven đường, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Dĩ Thừa, đến tột cùng là sợi dây thần kinh nào của hắn không đúng vậy! Còn lấy ở đâu ra một chiếc xe đạp mà mang lại đây!
"Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
"Cãi nhau cái gì tôi không hiểu, nếu em cảm thấy tôi làm em tức giận, vậy thì tôi sai rồi." Lục Dĩ Thừa dắt xe đạp, nhìn Cố Nhất Nặc thẳng thắn thành khẩn xin lỗi.
Cả đời này, người có thể làm hắn dung túng đến như vậy, hao hết tâm tư lấy lòng đến mức này chỉ có một mình Cố Nhất Nặc cô!
Cố Nhất Nặc không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Dĩ Thừa cũng không miễn cưỡng, dắt xe đi theo cô, "Em thích ngồi xe đạp, ngày mai tôi liền đạp xe đạp tới đón em."
Cố Nhất Nặc xoay người, lại trừng mắt lườm hắn một cái, "Tôi nói thích đi xe đạp lúc nào? Tôi không thích chính là anh, không muốn nhìn thấy cũng là anh, không liên quan gì đến xe!"
Rốt cuộc cô cũng nói ra câu này! Sau này, cô muốn chính là như vậy, cô muốn học cách cự tuyệt hắn! Không thể lại bị hắn ăn đến gắt gao!
Lục Dĩ Thừa dừng bước, Cố Nhất Nặc một mình đi về phía trước.
Ba chữ không thích này giống như là một cây kim đâm vào trong tim Lục Dĩ Thừa!
Cố Nhất Nặc chỉ lo cắm cúi bước về phía trước, không có chú ý dưới chân, đột nhiên cảm thấy dưới chân hụt hẫn, cả người cô lảo đảo ngã sang một bên!
Lục Dĩ Thừa nhanh chóng lao tới, đỡ lấy người cô.
"Đau quá!" Cố Nhất Nặc kêu đau một tiếng, vừa rồi cô không chú ý, dẫm phải một cái hố người ta đang thi công, có lẽ là chân đã bị trật khớp.
"Như thế nào? Có bị thương hay không?"
Cố Nhất Nặc thử dùng chân dẫm lên mặt đất một cái, tức khắc đau đến nỗi nước mắt cũng trào ra.
Lục Dĩ Thừa đỡ cô đến bên đường ngồi xuống, rồi hắn ngồi xổm xuống cởi giày của cô ra, phát hiện mắt cá chân của cô gồ lên một cục, hẳn là trật khớp.
Hắn sờ sờ lên chỗ bị thương, Cố Nhất Nặc lập tức rụt chân lại.
"Đau quá!"
"Trật khớp rồi."
Cố Nhất Nặc nhìn vào chân mình, thở phì phì chỉ vào Lục Dĩ Thừa: "Đều tại anh! Anh không đuổi theo tôi, tôi có thể té hố sao? Lục tiên sinh, phiền anh tránh xa tôi ra một chút, có được không?"
"Lục thái thái, em đều đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, em lại kêu tôi cách xa em ra?" Lục Dĩ Thừa hỏi lại.
Cô đồng ý lời cầu hôn của hắn lúc nào?!
Hình như lúc trước cô nổi giận có nói với hắn là kết hôn, cái này cũng coi như là đồng ý lời cầu hôn của hắn?!
"Điều kiện của tôi là kêu anh mấy năm này không cần xuất hiện trước mặt tôi, anh cũng không có làm được! Cho nên, tôi sẽ không kết hôn với anh!"
"Nếu như đổi ý, em quản tôi xuất hiện ở đâu?"
"Anh!"
"Được, tôi sai rồi, là tôi sai."
Cố Nhất Nặc quay ngoắc mặt sang một bên. Lục Dĩ Thừa nhân lúc cô phân tâm, nắm lấy chân cô, dùng sức nối lại khớp cho cô!
"A!" Cố Nhất Nặc kêu thảm thiết một tiếng, cô tức khắc cắn một cái lên bả vai Lục Dĩ Thừa!
Nóng rát đau đớn từ trên vai truyền đến, Lục Dĩ Thừa hơi nhíu mày, cô cho rằng là hắn cố ý làm cô đau sao? Cô gái này, làm sao lại bạo phát tính tình lên, khó chịu như thế!
Khớp xương nhô cao ngay mắt cá chân đã biến mất không còn thấy, Lục Dĩ Thừa nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô, Cố Nhất Nặc tức khắc cảm thấy khá hơn nhiều, mới buông cái miệng nhỏ ra.
"Hiện tại đã đỡ hơn chưa?"
Hình như là khá hơn nhiều! Nhưng mà cô chỉ cúi đầu, không trả lời.
Lục Dĩ Thừa cầm lấy di động, bấm một dãy số, "Tiểu Lưu, lái xe lại đây, đường Thanh Khê."
"Hay là muốn đi bệnh viện khám, sau khi trật khớp phải nối lại vị trí cũ ngay, bằng không lát nữa đi bệnh viện nối khớp sẽ càng đau."
Cố Nhất Nặc vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Lục Dĩ Thừa cong người xuống, bế cô lên, đứng ở ven đường chờ.
Mười phút sau, Tiểu Lưu lái xe đến, nhìn hai người ở trước mặt, vẻ mặt ngốc xích, đại thiếu cùng Nhất Nặc tiểu thư đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, về nhà cậu ta phải báo cáo với Lục lão gia như thế nào mới được đây!
Tiểu Lưu thấy đại thiếu ôm Nhất Nặc tiểu thư, cậu ta lập tức đi đem chiếc xe đạp vừa mới mua kia nhét vào cốp sau.
"Đi bệnh viện." Lục Dĩ Thừa trầm giọng phân phó.
"Dạ."
Lên xe xong, Cố Nhất Nặc cố ý xoay mặt ra ngoài cửa xe, cô bị thương ở chân, còn đang ngồi trên đùi Lục Dĩ Thừa, bàn tay hắn ấm áp che lại chỗ bị thương của cô, đã không còn thấy đau nữa.
"Còn đau không?" Hắn hỏi.
"Không đau."
Lục Dĩ Thừa duỗi tay lau nước mắt trên má cho cô, hắn như thế này làm Cố Nhất Nặc cảm thấy rất không tự nhiên.
"Ngày mai vẫn lái xe đi, chờ chân em khoẻ lại, lại cưỡi xe đạp."
"Anh thật sự cho rằng, tôi thích ngồi xe đạp à!"
"Còn không phải sao? Có một người đàn ông tốt như tôi đây lại không cần, lại coi trọng cái tên tiểu tử Hứa Thụy kia? Tôi có lòng tin, không có chuyện ngay cả cái tên Hứa Thụy kia tôi cũng không bằng."
"Phụt!" Cố Nhất Nặc nhịn không được cười rộ lên, không biết như thế nào, nước mắt vừa mới ép trở về lại chảy ra.
Lục Dĩ Thừa rút một tờ khăn giấy, lau nước mắt cho cô.
"Vừa khóc vừa cười thế này, rốt cuộc là đang giận hay là không đây?"
"Không cần anh lo!" Cố Nhất Nặc giật lấy khăn giấy, nước mắt khống chế không được nhỏ xuống một giọt.
Cô cũng không biết, bản thân rốt cuộc là khóc cái gì, chính là chính là rất muốn được khóc lớn một hồi!
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
10 chương
25 chương
74 chương