7h sáng…
“Băng Băng ơi”
Mới sáng sớm, Diệp Bạch đứng từ dưới đã gọi ầm lên khiến Vũ Băng Băng cô phải rời khỏi chiếc giường thân yêu.
Diệp Bạch là con gái của Diệp Đường Chấn - bạn thân nhất của bố Băng Băng – Vũ Tề Ngôn từ lúc lên ba. Vì thế hai đứa như hai chị em ruột, dính nhau như hình với bóng, lúc nào cũng chung trường, chung lớp. Diệp Bạch có đôi mắt to tròn, mái tóc đen nhánh dài thẳng, làn da trằng hồng, tính cách vui vẻ, dễ thương,… Còn Băng Băng thì có mái tóc nâu hạt dẻ uốn đuôi dài ngang lưng, đôi mắt màu hổ phách, làn da trắng trẻo mịn màng, xinh đẹp như một nàng tiên giáng trần. Tuy nhiên, Băng Băng lại lạnh lùng, vô cảm. Cô luôn quan niệm rằng ngoài ba cô và bác Đường Chấn thì không có tên con trai nào gọi là tử tế, chỉ khi ở gần Diệp Bạch cô mới bỏ lớp mặt nạ xuống…
“Cậu gọi gì?” Băng Băng uể oải
Diệp Bạch như không tin vào mắt mình. Hôm nay là lễ Khai giảng. Khai giảng đấy! Thế mà cô nàng Băng Băng này lại dậy muộn, không những thế còn quên luôn.
“Vũ Băng Băng!!!” Diệp Bạch hét lớn khiến Băng Băng lờ mờ nhận ra…
Hôm nay là…
Chết rồi!
“Bạch Bạch, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi. Chờ tớ một tí thôi, tớ xong ngay.”
Xong không để Diệp Bạch tiếp lời, cô lập tức phi lên phòng thay đồ.
Diệp Bạch thở dài. Băng Băng đường đường là tiểu thư Vũ thị - nổi tiếng về thời trang đá quý thứ 2 thế giới. Thế mà…
Haizz!
Bác Tề Ngôn thông minh, giỏi giang kiệt suất nhưng tại sao lại sinh ra đứa con như Băng Băng…
Tuy Băng Băng cũng không phải dốt, thậm chí giỏi là đằng khác nhưng…
Theo như ba cô nói, nếu như 2 nhà sinh một trai một gái thì sẽ hứa hôn với nhau. Thật không hiểu tại sao ba cô lại thấy tiếc khi Băng Băng là con gái, cô mà phải lấy nó thì chắc cô khổ cả đời.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Bạch đã thấy Băng Băng đang đứng trước mặt mình, nhìn đồng hồ…
7h15...
Muộn rồi!!
“Băng Băng, cậu…cậu làm tớ muộn học rồi”.
Chưa kịp để Băng Băng nói gì, Diệp Bạch vội kéo cô lên ô tô, phóng đến trường với vận tốc 120km/h. Vậy mà…vẫn không kịp!
Đến trường mới nhận ra, vào học từ 7h30. Tại sao Diệp Bạch cô lại nghĩ là 7h30? Băng Băng vẫn bình thản: “Không kịp khai giảng thì thôi, vô lớp tự chọn học trước. 9h mới hết khai giảng cơ mà.”
“Cũng được”
Đang đi, Diệp Bạch lại đâm sầm vào một chàng trai…
Ngay lập tức, Diệp Bạch đã trúng tiếng sét sái tình với chàng trai này. Băng Băng nhìn là đoán ra ngay vì cô bạn cô thường hay nhìn chằm chằm vào những gì mình thích. Tuy nhiên, những lần này đếm trên đầu ngón tay.
Chàng trai mà có “phúc” được Diệp Bạch bạn cô để ý đến, tiến lên hỏi: “Ê, sao cô dám đâm vào tôi, mắt mũi để đâu hả? Mau xin lỗi đi.”
Diệp Bạch đang mơ màng ngắm nghía thì bị anh chàng làm giật mình, những tình cảm trước đó cũng vì thế mà tiêu tan hết cả, cũng oai phong bước lên một bước, lập tức đáp trả: “Có mà anh không có mắt ý. Tôi đi vô cùng tử tế, anh đi mặt cứ hếch lên. Cái…cái đồ nhìn trời bằng lỗ mũi. Hứ.”
Anh ta nghe thế lập tức xì khói trên đầu, lắp bắp: “Cô…cô…”
“Ờ ờ, tôi làm sao? Không đúng hả?” Diệp Bạch vênh vênh
Lúc này, tên đứng cạnh nãy giờ nhìn chằm chằm Băng Băng mới lên tiếng: “Đi thôi, Doãn Đường, tôi không rảnh nhìn cậu cãi nhau với con nhỏ này.”
Nói xong, anh ta đi trước, để cái người tên Doãn Đường ngẩn ra một hồi rồi mới đuổi theo. Lúc này, Diệp Bạch mới quay lại, cười hihi: “Băng Băng, cậu thấy hai người vừa rồi quen không? Doãn Đường, nghe quen quen… A, nhớ rồi, anh ta là con Doãn Thiên Tùng – đứng thứ 2 về vũ khí, dược phẩm. Wow, một “cực phẩm” đấy. Còn người kia…”
Diệp Bạch chưa nói hết câu, Băng Băng đã ngắt lời: “Tô Hàn Phong – tổng giám đốc toàn đoàn QUEEN KING, đứng đầu về nước hoa, trang sức, vũ khí đủ cả”
Diệp Bạch không ngờ Băng Băng quan hệ rộng đến thế, trố mắt nghe, lát sau ngẫm nghĩ một lúc, rồi bỗng cười nham hiểm: “Tô Hàn Phong hình như là hôn phu của Vũ Băng Băng nhà ta phải không nhỉ?”
“Cậu thôi đi, tớ rất ghét anh ta. Nghe nói anh ta và tên Doãn Đường vừa nãy đều thuộc tầng lớp công tử chỉ ăn chơi gái gú. Chỉ vì sự nghiệp Vũ thị nên ba tớ mới hứa hôn thôi.”
DiệpBạch nghe Băng Băng nói thế thì phì cười, nói tiếp: “Thôi, về lớp, mặc kệ mấy người đó.”
Lớp của hai nàng là lớp 12A3…
Vừa bước vào, đập vào mắt Diệp Bạch và Băng Băng là hai tên đáng ghét Doãn Đường và Tô Hàn Phong. Hai tên công tử nhà giàu chết tiệt, như kiểu ám người ta, đến lớp cũng học chung nữa. Diệp Bạch lắc đầu chán nản còn Băng Băng thì đứng lặng thinh. Còn quá đáng hơn nữa, một đám con gái đang bu xung quanh hai tên đó, trông như kiểu ruồi bu mật, thấy ghê.
“Hai cô nhìn cái gì?”
Mấy đứa con gái đó õng ẹo, giọng nói chanh chua khiến 2 đứa bọn cô nổi da gà da vịt. Không thèm để ý, hai người đi thẳng về chỗ ngồi, rồi mỗi người một cái điên thoại, lấy ra lướt web, hoàn toàn không để ý gì đến chỗ bọn họ.
“Hứ, đám không biết thưởng thức sắc đẹp.”
Có đứa con gái tên Kim Linh gì đó, hình như trưởng nhóm “mê trai” đó, tiến về phía các cô, nói với cái giọng “chua loen loét”: “Các cô không thấy Doãn Đường và Hàn Phong rất đẹp trai sao? Có khi còn không biết hai anh ấy đứng ở vị trí nào trong thị trường thế giới đâu ha? À ừ, quê mùa cứ thích giả gái sành điệu phong cách, làm sao mà biết được?”
Ngay lập tức, Diệp Bạch đứng dậy, nói một cách “nhẹ nhàng”: “Bạn gì ơi, xin cho phép tôi kì thị bạn nhé. Về phần tôi, thực sự tôi không bằng gì bạn cả. Nhưng người ngồi bên cạnh tôi đây, Vũ Băng Băng – tiểu thư Vũ thị, đứng thứ hai thế giới nên chắc bạn cũng biết. Tôi thực sự không hiểu bạn có tài cán gì mà giám nói lung tung như vậy. Còn hai người kia, tôi biết cũng là những người thuộc tầng lớp quốc tế. Nhưng để tôi xem, loại con gái các cậu yêu đàn ông vì vẻ ngoài hay vì tiền? Loại con gái bẩn thỉu như cậu, tôi cũng không muốn động đến làm gì cho bẩn tay đâu, nhưng tôi yêu người lắm, không muốn nhìn cậu khuynh gia bại sản sau này, nên mở lòng giúp cậu thôi. Còn về việc tiếp thu, có hay không tùy cậu.”
Diệp Bạch tuôn một tràng, cô ta chỉ còn cách ngẩn người mà nghe. Sau đó, cô ta lắp bắp: “Mọi người đang nói rằng tiểu thư Vũ thị chơi rất thân…thân với cô Diệp Bach gì đó. Chả…chả lẽ là cậu?”
“Thật vinh hạnh cho tôi khi được cậu biết đến. Vâng, xin tự giới thiệu, tôi là Diệp Bạch, con gái của nhất quý tộc Diệp Đường Chấn”.
Lúc này, đám con gái xung quanh xì xào bàn tán. Doãn Đường thì thầm: “Hàn Phong, Vũ Băng Băng tôi nghe quen lắm, hình như là hôn thê của cậu thì phải? Đúng không?”
Hàn Phong nhếch mép, mân mê môi dưới, “ừ” một tiếng. Trong đầu anh không nghĩ người đó lại xinh thế này. Anh còn đang định trốn, nhưng…bây giờ thì không cần nữa rồi. Hàn Phong anh bỗng nảy là một ý tưởng. Fantastic!
Lúc này, Băng Băng mới đứng lên: “Bạch Bạch, loại người như thế cậu đừng động vào kẻo bẩn tay. Bạn ấy ghê quá, thật sự tớ không nói nổi. Người ta sinh ra đã mang trong mình dòng máu bẩn thỉu như thế rồi. Người ta muốn nói gì thì nói, chúng ta không cần quan tâm. Như cậu vừa nói, họ chỉ yêu vì tiền và nhan sắc? Tốt lắm”
Diệp Bạch cười thầm. Động đến Băng Băng là chết rồi. Băng Băng chỉ cần nói vài lời là đối thủ…câm như hến luôn ~~~
Cái cô Kim Linh gì đó, thấy Băng Băng nói như vậy, mặt tím lại, lập tức ra bên cạnh Hàn Phong, giọng nũng nịu: “Anh, người ta nói em như vậy, anh nói gì đi chứ.”
“Cút”
Hàn Phong nói một câu, khóe miệng nhếch lên, lộ rõ ý cười. Anh đi ra chỗ Băng Băng, ôm eo cô, nói: “Đây là vợ chưa cưới của tôi.”
Thế giới như yên lặng trong chốc lát…
“Bỏ ra.” Băng Băng lạnh lùng, lập tức hất tay Hàn Phong ra, ra khỏi lớp.
Đám con gái, Diệp Bạch và cả Doãn Đường cũng im lặng, trố mắt nhìn Hàn Phong. Hàn Phong rút điện thoại ra, đi theo Băng Băng ra hỏi lớp. Diệp Bạch và Doãn Đường quay ra nhìn nhau, rồi cũng đuổi theo.
Lúc này, ở trong lớp…
“Băng Băng là con gái Vũ thị sao?” Kim Linh băn khoăn hỏi “đàn em” trong lớp
“Đúng rồi chị, tiểu thư Vũ thị đó. Vừa nãy Hàn Phong nói linh tinh gì thế không biết? Anh ta biết thừa là chị thích anh ta như thế, sao có thể nói vậy cơ chứ? Nghĩ mình nhà giàu, đẹp trai là muốn làm gì thì làm sao?” Ngọc Tiên - đàn em tuột thịt của Kim Linh lập tức đáp lời chị cả.
Bốp!
Năm ngón lằn trên má con bé đó. Kim Linh trợn mắt, quát to: “Ai cho mày nói Phong của tao như thế? Chỉ có tao mới có quyền nói Phong thôi. Mày chỉ là loại tép riu, không là gì trong xã hội cả. Nếu năm đó không có tao mang mày từ viện cô nhi về lúc đó, bây giờ mày đang chờ chết rồi”
Ngọc Tiên tái mét mặt. Cô không ngờ chị cả có thể nói mình như vậy. Cô bật khóc rồi chạy đi mất.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
106 chương
79 chương
4 chương