Lần đầu tiên Hạ Minh Nguyệt gặp Cố Minh Diệp, cô đã rất sốc. Cô kêu gào khóc lóc trong nhóm “Mỹ nhân quốc sắc thiên hương” rằng : “Trời ơi, người đàn ông này là thần tiên chốn nào vậy!” Ba người trong kí túc xá lập tức đáp lời___ Kha Nhất Ức: “Mong chờ!” Dư Tử Hảo: “Đương nhiên là Trần Tiêu rồi.” Hứa Thu Hạnh: “Đáng lẽ tớ phải đi cùng cậu.” Hạ Minh Nguyệt nhìn thoáng qua nam chính Trần Tiêu đang lộ nửa thân trên trên màn hình lớn, cảm thấy thật thô tục. “Tớ không nói anh ta!” Cô giương mắt nhìn chằm chằm cái bóng phía không xa, bỗng cảm thấy chóng mặt khó thở, “Cách chỗ tớ hai hàng, ở giữa, có một ông chú để râu quai nón, má nó, thật muốn bị chú ấy làm.” Kha Nhất Ức: “Đến mức nào?” Hạ Minh Nguyệt: “Nổ cả bóng đèn!” Lát sau lại không nhịn nổi, cổ gắng hạ thấp giọng nói đã khó giấu được kích động: “Thật sự quá MAN! Vừa soái vừa MAN, còn gợi cảm nữa. Hormone nổ ầm ầm, còn cao hơn Beckham 1 level nữa. Đúng là kiệt tác của thượng đế!” Kha Nhất Ức: “Đồ lừa đảo. Beckham là đỉnh nhất!” Dư Tử Hảo: “Gửi ảnh.” Hứa Thu Hạnh: “Gửi ảnh.” Khi bộ phim kết thúc, đèn bật lên, Hạ Minh Nguyệt cảm thấy dường như ánh đèn chỉ chiếu lên mỗi mình anh vậy. Bóng tối khiến cho anh trở nên thật gợi cảm, ánh sáng khiến cho anh trở nên thật tuấn tú. Khi Thượng Đế phân chia giới tính, chắc hẳn đã lấy anh làm tiêu chuẩn cao nhất cho vẻ đẹp nam tính. Nhân lúc người ta không chú ý, Hạ Minh Nguyệt lại mở điện thoại, nhắn tin gửi đến nhóm: “Buổi tối hôm nay, tớ nhất định phải nằm trên giường chú ấy.” Kết quả, buổi công chiếu vừa kết thúc, đừng nói là giường, đến người cô còn chẳng thấy đâu. Hạ Minh Nguyệt tìm khắp hội trường một lượt, vẫn không thấy. Cô chạy đến bên cạnh chị Đàm, hỏi: “Hôm nay ai ngồi cạnh Chu tổng vậy? Soái ghê.” Đàm Hồng cười: “Ông chủ của chúng ta đó.” Òa, cũng không phải cao quá không thể với tới, ông chủ của một công ty nhỏ, có thể theo đuổi được. “Bình thường ông chủ không tới công ty sao?” “Ít lắm, cơ bản là không tới.” “Tại sao vậy.” “Không biết. Công việc hàng ngày của công ty do Chu tổng phụ trách, Cố tổng không để ý đâu.” “Ông chủ họ Cố?” “Cố Minh Diệp.” Đã dò được tên! Hạ Minh Nguyệt lại lẻn đến chỗ của Tiền Bân Huy: “Tiền ca, kính anh một ly!” Hôm nay tâm trạng Tiền Bân Huy rất tốt, cười tủm tỉm, chạm ly với Hạ Minh Nguyệt. Hạ Minh Nguyệt cười hì hì: “Chúc phim của Tiền ca cháy vé nha!” Tiền Bân Huy là biên kịch của bộ phim hôm nay, được phòng bán vé khen thưởng. “Ha ha, hi vọng là vậy.” “Đương nhiên rồi.” Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Tiền ca viết kịch bản là hay nhất.” Tiền Bân Huy tức giận nhìn cô: “Cô nhóc nói nghe ngọt thật đấy.” Nói qua nói lại một lúc, Hạ Minh Nguyệt nhấp một ngụm Sprite, giả vờ lơ đãng cười nói: “Hôm nay Tiền ca mặt mũi lớn thật, Cố tổng cũng tới cơ đấy.” Tiền Bân Huy liếc cô một cái: “Ái chà, cô nhóc mới đến có mấy tháng mà cũng biết Cố tổng hả?” “Nào có!” Hạ Minh Nguyệt chỉ chỉ Đàm Hồng, “Vừa nghe chị Đàm nói hai câu, em mới biết ông chủ mình họ Cố, không hay tới công ty, òa, thần bí thật đấy.” Tiền Bân Huy cười, không cho là đúng: “Không phải thần bí, mà là không có gì đáng nói thôi. Trong cái vòng tròn này có quá nhiều người có tiền có quyền, Cố tổng có một ít nhân mạch, có tài chính ổn định, mở cái công ty biên kịch này, thuê Chu tổng về, bình thường không có việc gì làm thì đi bộ vòng quanh thế giới___” Hạ Minh Nguyệt trừng mắt: “Đi bộ vòng quanh thế giới, dẫn theo cả vợ con đi cùng sao?” “No, còn chưa kết hôn đâu.” Trúng rồi! Hạ Minh Nguyệt cười toe toét, “Không biết khi nào Cố tổng mới lại đến công ty nhỉ, đẹp trai thế không biết, em còn chưa nhìn thỏa.” Tiền Bân Huy cười ha hả: “Mấy con nhóc các cô!” Lại như nghĩ đến gì đó, “Tuy rằng Cố tổng không tới công ty nhưng nhóm thư ký vẫn định kỳ chọn lọc kịch bản xuất sắc gửi cho ngài ấy xem, Cố tổng cũng có giao tình với một vài công ty điện ảnh, sẽ hỗ trợ đề bạt kịch bản. Khi kịch bản của công ty chúng ta được chuyển thể thành phim, Cố tổng sẽ đi dự lễ công chiếu, như hôm nay chẳng hạn.” Tim Hạ Minh Nguyệt đập thình thịch, “Cuối tuần sau “Đại Tống từ trang” của chị Đàm ___” “Cố tổng sẽ tới.” Tuyệt vời! Một tuần sau. “Đại Tống từ trang” kết thúc công chiếu. Đàm Hồng dẫn Hạ Minh Nguyệt đi gặp mặt Cố Minh Diệp. Hai bên chào hỏi, Đàm Hồng giới thiệu cô. Hạ Minh Nguyệt đi giày cao gót, mặc váy trắng, thả tóc dài, sóng mắt long lanh, nhìn thẳng đối phương: “Chào ngài, Cố tổng.” Giọng nói dịu dàng, bảy phần mềm mại, hai phần đáng yêu, một phần quyến rũ. Hai người bắt tay. Một bàn tay trắng nõn mềm mịn, tinh tế như búp măng, một bàn tay thon dài mạnh mẽ, sạch sẽ ấm áp, đầy sức mạnh. Gương mặt người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy sắc sảo: “Lời thoại của Từ Tuyển rất khá.” Hạ Minh Nguyệt híp mắt cười: “Đều là ý tưởng của chị Đàm.” Sau đó cô ngoan ngoãn lui về bên cạnh Đàm Hồng. Đàm Hồng liếc mắt khen ngợi Hạ Minh Nguyệt ___ Con bé này bình thường cứ quang quác quang quác, nhưng gặp tình huống quan trọng vẫn biết điều, không tồi. “Con bé này rất có tài năng, đọc rất nhiều sách. Vừa mới bắt đầu La viện trưởng đã ném cho tôi một đứa học sinh, cứ tưởng là học trò trong tay ông ấy, không ngờ lại là sinh viên chưa tốt nghiệp. Rất ưu tú, làm được việc!” Cố Minh Diệp bình tĩnh gật gật đầu, không nói chuyện. Hạ Minh Nguyệt nhìn anh không chớp mắt. Cố Minh Diệp bị cô nhìn lạnh cả người, đành phải nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc. Hạ Minh Nguyệt càng cười tươi hơn, lông mi cong cong, sóng mắt đưa tình. Cố Minh Diệp hơi xao động, dời ánh mắt đi chỗ khác, vành tai hơi hồng, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên: “Vẫn còn là học sinh?” Đúng rồi đúng rồi, Cố tổng có muốn bao nuôi em không? Hạ Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, năm hai.” Cố Minh Diệp hơi gật đầu, khụ một tiếng, xoay người rời đi. Hoàn toàn không có hứng thú với cô. “Cố tổng kiệm lời thật đấy, chẳng hòa đồng gì cả, em phải tập quen đi.” Hạ Minh Nguyệt vẫn cười tủm tỉm: “Không sao.” Lạnh lùng thật đấy, ngầu nữa, nghĩ thôi đã muốn bị đè. Đàm Hồng kinh ngạc nhìn cô: “Hôm nay bị sao thế? Không chửi người nữa à?” Hạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng chớp mắt: “Hôm nay là tiệc của chị Đàm, em lại là người của chị Đàm, đương nhiên phải đoan trang cẩn thận rồi.” Đàm Hồng cười. Vốn dĩ Cố Minh Diệp muốn đi ngay khi lễ công chiếu kết thúc, nhưng bị Chu tổng lôi kéo bàn vài chuyện của công ty, liền kéo dài tới tận lúc bữa tiệc bắt đầu. Hai người ở trên tầng bàn xong chính sự, Chu tổng chỉ vào bộ râu quai nón tinh xảo của anh, cười nói: “Bao giờ cậu mới lột cái bộ râu này ra. Tôi nhìn ngứa mắt thật đấy.” Cố Minh Diệp liếc nhìn anh ta: “Lột ra thì không tìm được đối tượng đâu.” Chu tổng cười ha ha: “Thế đối tượng đâu rồi?” “Hừ.” Dán vào cũng không tìm được, haizz. “Đi rồi.” Cố Minh Diệp đi đến vườn hoa của bãi đỗ xe, vừa mới đi hết hành lang dài, đã nghe thấy bên phải hàng cây hoa hồng phát ra câu “Anh thích em”. Tôi cũng đẹp trai như vậy, sao không ai thổ lộ với tôi chứ, tủi thân hu hu hu. Bước chân dừng lại, Cố Minh Diệp nhìn sang bên đó. Hạ Minh Nguyệt một thân váy trắng tiên nữ, duyên dáng yêu kiều, giống như tiên tử dưới ánh trăng. Đứng đối diện là một người đàn ông, cao gầy, đeo mắt kính. Câu nói là của cậu nam sinh. “Thật may mắn, có thể gặp được em ở công ty này.” Tôi cũng thật may mắn có thể gặp được Cố tổng thần tiên ở công ty này, thật sự quá đẹp trai. “Mỗi ngày đi làm, chỉ cần nghĩ đến có thể nhìn thấy em, anh lại có thêm động lực để làm việc.” Đâu phải không thấy là nghỉ việc đâu. “Mỗi lần em nhìn về phía anh rồi cười, anh đều cảm thấy rất vui vẻ, ánh mắt không nhịn được mà theo sát em.” Tôi chỉ làm theo phép lịch sự thôi, cám ơn. “Anh biết em chưa có bạn trai, nếu em có thể, có thể cho chúng ta cơ hội tiến thêm một bước tìm hiểu nhau không?” “Không, cám ơn.” Hạ Minh Nguyệt dịu dàng nhưng quyết đoán. “Tại sao?” “Tôi không có bạn trai, nhưng có người thầm mến rồi.” “Là người trong công ty chúng ta sao?” “Tôi thích Cố tổng, đang theo đuổi anh ấy.” Hạ Minh Nguyệt khẽ cười: “Còn vấn đề gì không?” Đối phương sửng sốt. Phía hành lang, Cố Minh Diệp cũng ngây ngẩn cả người. “Hai người không có khả năng.” Hạ Minh Nguyệt vén tóc ra sau tai. Má, thả tóc dài đúng là phiền phức. Cô hơi nghiêng đầu, có chút không để ý, có chút kiêu ngạo, trong ánh mắt có ánh trăng, cười cười: “Không sao, tôi muốn thử một lần.” Đối phương không nói lời nào. “Cám ơn anh đã thích, tôi rất xin lỗi.” Khi Hạ Minh Nguyệt muốn xoay người về phía trước, Cố Minh Diệp dứt khoát, lưu loát xoay người, ba bước thành hai, chạy trốn như bay. Hai người còn lại không hề phát hiện ra. Chu tổng thay xong tây trang, đang định xuống lầu tham gia tiệc rượu, cửa “ầm” một cái, mở toang. Anh ta ngó qua: “Làm gì thế?” Cố Minh Diệp mở to mắt nhìn thằng anh ta: “Có người vừa tỏ tình với tôi.” Trong đôi mắt chất đầy hoảng sợ và bối rồi. “Là quỷ à?” “Một cô gái nhỏ.” “À, là tiểu quỷ.” “Không phải quỷ!” Đôi mắt Cố Minh Diệp đã trừng hết cỡ, “Một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, vẫn còn sống.” Chu tổng cười: “Vậy cậu bày cái bộ mặt bị quỷ theo đuổi ấy ra làm gì? Sợ gì chứ?” Cố Minh Diệp tắc nghẹn: “… Tôi chỉ không phản ứng kịp thôi.” “Phản ứng của cậu lớn lắm rồi.” Cố Minh Diệp ngồi trên sô pha, thất thần. Chu tổng thắt xong cà vạt, liếc nhìn anh: “Tôi định đi xuống, cậu có đi không?” Cố Minh Diệp vẫy vẫy tay, “Tôi phải bình tĩnh một lát đã.” Chu tổng đành đi xuống một mình. Cố Minh Diệp suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể nghĩ đến người kia là lần đầu tiên gặp mặt. Nhất kiến chung tình? Anh sờ bộ râu giả do tư nhân sản xuất, chà, có tác dụng rồi. Cũng có khả năng là giả. Cố Minh Diệp nhớ lại tình huống vừa rồi, có lẽ cũng chỉ là một kiểu lí do để cự tuyệt thôi. Một lát sau, người đàn ông đứng lên khỏi sô pha, thay một bộ com lê màu xanh đen, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào gương ___ thanh lịch, gợi cảm, trưởng thành. Quả thật khiến cho người ta yêu thích, hì hì, vui ghê. Hạ Minh Nguyệt không ngờ buổi tối hôm nay cô còn có thể nhìn thấy Cố Minh Diệp lần thứ hai. Bộ tây trang cắt may khéo léo, màu xanh đen xa hoa cầu kỳ, bọc lấy thân hình quyến rũ, mông cong, chân dài, mặt mũi anh tuấn, mỗi một bước của đôi giày da bóng loáng, đều giống như đạp lên điểm mẫn cảm của cô, làm người cô nhũn cả ra. Hôm nay thật muốn bị đè một ngày, nguyện trải giường gấp chăn cho nam thần. Có lẽ ánh mắt của Hạ Minh Nguyệt quá nóng bỏng, nên Cố Minh Diệp mới nhìn về phía này. Hạ Minh Nguyệt thu lại ánh mắt hạ lưu đáng khinh của mình, đôi mắt sáng ngời, thẳng thắn đối diện với anh, duyên dáng mà khéo léo cong mắt cười. Cố Minh Diệp rời mắt đi. Anh nhìn chằm chằm điểm tâm mình tự gắp trong tay, macaron đủ loại màu sắc, tròn tròn nhỏ xinh, hương ngọt tỏa khắp bốn phía. Trông còn rất đáng yêu nữa. “Cố tổng thích ăn bánh macaron à?” Hạ Minh Nguyệt đi tới, lấy một cái đĩa sứ ra. Cố Minh Diệp không buồn nhìn cô, lại chuyển sang nhìn một món điểm tâm vị ngọt khác: “Không.” Hạ Minh Nguyện nhìn theo ánh mắt anh, gắp một miếng bánh mochi: “Cố tổng thích ăn đồ ngọt không?” Thích. “Không thích.” Con người rắn rỏi không được ăn đồ ngọt. Hạ Minh Nguyệt đáng yêu, ngửi ngửi miếng bánh, cười nói: “Em cũng đoán thế, Cố tổng vừa nhìn là biết không thích rồi.” Cô nhìn thẳng anh: “Nhưng em rất thích.” Tim Cố Minh Diệp nhảy dựng ___ thích cái gì? “Cố tổng có muốn nếm thử không? Mochi mềm dẻo, tinh tế, vị matcha vừa dịu vừa thanh mát, không ngọt lắm đâu.” Hẳn là cô ấy rất muốn nói chuyện với mình nhiều thêm chốc lát. Cố Minh Diệp nghĩ, “Được.” Hạ Minh Nguyệt hơi sửng sốt. Cô đã chuẩn bị tốt cho lời cự tuyệt. Nhìn xem, cô ấy vui đến nỗi không biết phải làm gì kìa. Cố Minh Diệp nhìn cô. Người đàn ông lấy cái đĩa trong tay cô ra: “Qua bên kia ngồi.” Anh dẫn đầu đi về phía trước. Hạ Minh Nguyệt đuổi kịp. Tôi đã nhặt được kịch bản thần tiên, muahaha, tiếp theo chắc chắn là lên giường.