Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
Chương 49
Cố Tùng Bác không lên tiếng, nhưng lại bị những lời Trình Thi Lệ vừa nói làm cho nhịn không được, nhớ lại biểu hiện hôm nay của Tiểu Nặc.
"Em có cảm giác, từ ngày con bé đính hôn với Lục thiếu, liền thay đổi như là một người khác, không để chúng ta vào mắt, nhiều năm như thế, em cực cực khổ khổ nuôi nấng nó, coi nó như con đẻ của mình, còn không phải là vì để nó nhớ kỹ công ơn dưỡng dục của anh sao, từ ngày nó vừa sinh ra đã được Lục lão gia ấn định rồi, sớm muộn gì cũng là người của Lục gia, nhưng mà anh chính là cha ruột của nó, em sợ một khi nó leo lên được cây đại thụ là Lục gia, ngay cả người cha ruột là anh nó cũng từ bỏ!"
Trình Thi Lệ càng nói càng thương tâm, nước mắt cũng chảy ra. Rất giống như một người mẹ đau lòng vì con không nghe lời.
Cố Tùng Bác có chút lung lay, kéo tay Trình Thi Lệ, "Tiểu Nặc đứa nhỏ này cũng không đến mức không cần người cha này, tiếp theo anh định bảo nó nói với Lục thiếu một câu, đem dự án của anh đưa cho Lục tiên sinh, Lục thái thái."
Trình Thi Lệ thấy Cố Tùng Bác có tính toán như thế, cũng không dám nói thêm gì nữa, bà ta có chút lo lắng, lỡ như Cố Nhất Nặc thật sự thay Cố Tùng Bác hoàn thành việc này, bà ta lại càng khó ra tay!
"Ừm, em cũng tin tưởng, Tiểu Nặc không phải là người như vậy, dù sao cũng là một tay em nuôi lớn, hy vọng con bé sớm một chút giúp anh làm tốt dự án đó, như vậy cũng coi như là giúp anh dứt được một mối lo."
......
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên thu dọn giáo án, nhìn đám học sinh trước mặt.
"Gần đây thành tích của Cố Nhất Nặc biến đổi rất nhiều, thầy hy vọng em có thể điều chỉnh tốt tâm trạng." Giáo viên cố ý nhắc nhở Cố Nhất Nặc một chút.
"Vâng, thưa thầy." Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng gật đầu.
"Cố Minh Tuyết đâu? Gần đây sao lại luôn xin nghỉ?" Giáo viên lại hỏi.
"Ngày hôm qua em ấy đi bệnh viện." Cố Nhất Nặc nhàn nhạt đáp lại, giống như là đang nói về một người xa lạ không đáng để quan tâm.
Giáo viên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, Cố Minh Tuyết là được đặt cách đi học, cho dù là thời điểm mấu chốt như lúc này có xin nghỉ thì cũng chẳng sao. Dù sao cũng không cần tham gia thi đại học, hơn nữa thành tích của Cố Minh Tuyết căn bản là không cần lo lắng.
"Các em còn lại không nêu tên cũng không thể lơ là. Thời gian ôn tập sắp hết rồi, thời gian tới lại không có tiết học trên lớp, các em cần phải tự đốc thúc bản thân, tan học đi!"
Giáo viên vừa nói tan học, học sinh trong lớp lập tức giải tán.
Cố Nhất Nặc sửa sang lại cặp sách, Hứa Thụy đã đi tới chỗ cô, "Tiểu Nặc, chúng ta đi thôi."
Hà Vi nhìn hai người, tâm tình có chút trầm xuống, cô ta còn tưởng rằng, Hứa Thụy tới đây là để tìm mình, hoá ra lại là tới tìm Cố Nhất Nặc! Cô ta không rõ, Cố Nhất Nặc không phải rõ ràng là đã đính hôn sao? Hứa Thụy vì cái gì còn đối tốt với Cố Nhất Nặc như vậy?
"Tiểu Nặc, các cậu muốn đi đâu vậy? Chúng ta cùng nhau đi?" Hà Vi dò hỏi Cố Nhất Nặc.
"Bọn mình và cậu lại không có tiện đường!" Hứa Thụy trực tiếp cự tuyệt.
"Vậy chỗ cậu ở với nhà của Tiểu Nặc gia cũng không tiện đường mà!" Vẻ mặt Hà Vi thất vọng.
"Đi thôi, Tiểu Nặc." Hứa Thụy không để ý đến Hà Vi, xách cặp sách giúp Cố Nhất Nặc, sải bước đi ra ngoài.
"Hà Vi, mình đi trước." Cố Nhất Nặc muốn nói gì đó, đến cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Tiểu Nặc, tạm biệt." Hà Vi vẫy vẫy tay với Cố Nhất Nặc.
Hứa Thụy và Cố Nhất Nặc hai người đi ra sân trường, hai người cũng không có lập tức đạp xe rời đi, mà dắt xe đạp đi chầm chậm theo con đường nhỏ bên ngoài trường.
"Hà Vi, cậu ấy......"
"Mình biết, cậu ấy không phải là mẫu người mình thích, mình đã nói rất rõ ràng với cậu ấy rồi."
Cố Nhất Nặc có chút xấu hổ, cô cũng không muốn để ý đến việc riêng này của Hứa Thụy, việc này cũng không đến lượt cô quản, nhưng mà dù sao thì Hà Vi cũng là bạn ngồi cùng bàn với cô, ngày thường có thể nói chuyện cũng cũng chỉ có một mình Hà Vi.
"Chỉ là mình cảm thấy, cậu ấy khá tốt, cậu lại thấy không ưa cậu ấy, có phải cậu đã thích người nào rồi không?"
Hứa Thụy cười cười, lập tức dời đề tài, "Mình đã nghe lén di động của bà mẹ kế kia của cậu thành công rồi."
"Nhanh như vậy sao?"
"Đúng vậy, mình là ai chứ! Đưa di động của cậu cho mình, mình giúp cậu cài một cái phần mềm, bản ghi âm các cuộc điện thoại của Trình Thi Lệ đều sẽ tự động truyền tới cái phần mềm này."
Cố Nhất Nặc lập tức lấy điện thoại di động ra, đưa cho Hứa Thụy.
Hứa Thụy cài đặt xong lại trả lại vào tay Cố Nhất Nặc, "Tiểu Nặc, mặc kệ cậu gặp phải chuyện gì, mình hy vọng cậu sẽ nói với mình, mình sẽ dốc hết khả năng, trợ giúp cậu, bởi vì chúng ta là...... bạn bè."
"Ừm." Cố Nhất Nặc khẽ gật đầu, nhìn trên di động có thêm một cái phần mềm kia, như vậy là cô có thể nắm bắt được hướng đi của Trình Thi Lệ.
Một chiếc Maybach màu đen đột nhiên tăng tốc, vọt tới.
Cố Nhất Nặc và Hứa Thụy đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe được có tiếng xe gầm ở bên cạnh, tức khắc hoảng sợ.
"Lên xe!" Ánh mắt Lục Dĩ Thừa ánh mắt, nhìn chằm chằm phía trước, mặt cũng chưa thèm quay lại.
Cố Nhất Nặc nhìn Lục Dĩ Thừa ngồi trong xe, khuôn mặt nhỏ cứng đờ ra, "Không phải tôi đã nói, không cần anh tới đón tôi sao?"
"Tôi có đáp ứng em là không tới đón sao? Lục thái thái!" Lục Dĩ Thừa cố tình nhấn mạnh cái danh xưng Lục thái thái này.
Cố Nhất Nặc bị khẩu khí của hắn làm cho tức giận không chịu được, phản bác lại một câu: "Tôi cũng không có đáp ứng anh tới đón tôi!"
Lục Dĩ Thừa đột nhiên mở cửa xe, đi tới chỗ Cố Nhất Nặc, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, "Ở trước mặt bạn học, em cũng muốn giở chút tính khí của mình ra với tôi? Muốn dỗi về nhà lại dỗi."
Hứa Thụy nhìn hai người trước mặt, có chút xấu hổ.
Lần trước, cũng là như thế này, Lục Dĩ Thừa đây là hôn phu của Tiểu Nặc, còn cậu, cậu chỉ là một người bạn học, một người bạn tốt, cậu không tư cách đi tranh giành, càng không có cái năng lực đó.
"Anh buông ra!" Cố Nhất Nặc thật là chịu không nổi Lục Dĩ Thừa! Đặc biệt là ở bên ngoài trườn, bạn bè đều đi ngang qua.
"Tôi nghe nói, lúc con gái giận dỗi, chỉ có một phương pháp có thể giải quyết!"
Cố Nhất Nặc trừng mắt lườm hắn, không biết rốt cuộc hắn nói chính là cái phương pháp gì.
"Em nói xem, là ở chỗ này hôn đến khi em nghe lời mới thôi, hay là về nhà lại hôn?" Lục Dĩ Thừa cười hỏi, đã hoàn toàn coi Hứa Thụy trở thành không khí.
"Tiểu Nặc, mình nhớ ra mình còn có việc gấp, mình đi trước, ngày mai gặp." Hứa Thụy lập tức nói, cậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy một màn kia!
"Được, ngày mai gặp!" Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may, lúc này Hứa Thụy nói là cậu đi trước, tránh làm cho cô cảm thấy xấu hổ.
Lục Dĩ Thừa mở cửa xe, Cố Nhất Nặc ngồi vào trong xe, tâm tình buồn bực tới cực điểm!
"Anh có thể đừng như vậy có được hay không!?"
Vừa mới ngồi vào xe, còn chưa có khởi động, liền nghe được cô gái nhỏ bên cạnh tức giận chất vấn. Hắn chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt nhỏ đang tức giận này.
"Tôi như thế nào? Chẳng lẽ, em còn muốn để cậu ta đưa em về?"
"Thì như thế nào! Tôi vui!"
"Cố Nhất Nặc!" Lục Dĩ Thừa gầm lên một tiếng.
"Xảy ra chuyện gì? Ai đưa tôi về, tôi ở bên cạnh ai thì liên quan gì đến anh? Bằng cái gì mà anh đòi quản tôi? Tôi thích như thế nào liền làm như thế đó đấy! Đó là tự do của tôi!"
Bên trong xe, hai người đều tức giận đến không chịu được, Lục Dĩ Thừa đột nhiên trầm mặc xuống.
"Lục Dĩ Thừa! Không phải là anh muốn kết hôn sao? Được! Tôi và anh kết hôn! Tôi đủ tuổi quy định, chúng ta liền kết hôn! Nhưng mà từ giờ trở đi, không cần anh xuất hiện ở trước mặt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Lục Dĩ Thừa:......
Cố Nhất Nặc xoay người, vươn tay ấn vào nút mở khoá một cái, cửa xe mở ra, cô xuống xe!
"Rầm" cửa xe bị cô mạnh mẽ đóng sầm lại, cả chiếc xe đều bị chấn động một chút.
Chỉ còn Lục Dĩ Thừa ngồi ở trong xe, buồn bực đến phát điên!
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
10 chương
25 chương
74 chương