Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 467 : Kế liên hoàn - dương đông kích tây

Đám trâu kia không ngừng vũng vẫy, làm trống trên sừng kêu ầm ầm ... Thì ra những thứ này dù chúng ta tới, đám giặc Oa điên tiên lên rút đao chém điên cuồng, đám trâu càng đau, càng vùng vẫy tợn tiếng trống càng vang. Tiếng trống che lập tất cả mọi âm thanh khác cho tới khi có kẻ bị cung bắn trúng mới đánh thức đám giặc Oa phẫn nộ, bọn chúng kinh hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hơn trăm mũi tên lửa từ trên bắn xuống, tức thì thổi bùng lên một biển lửa. - Trúng mai phục rồi, rút mau ... Tên tiểu đầu mục vừa mới dứt lời, dưới chân run lên, ánh sáng chói mắt làm hắn không nhìn thấy cái gì, rồi bị xé vụn trong tiếng nổ kinh thiên động địa. Hà Tâm Ẩn ở phía dưới núi, Từ Hải ở đằng xa, quân dân trên thành đều nhìn thấy vụ nổ kinh khủng đó, vô số bùn đất, cây cối, thi thể tàn khuyết bắn tung lên trời. Mà những kẻ đầu sỏ gây nên vụ việc này, nấp ở hố đào trong rừng cũng thiếu chút nữa bị bùn đất rơi xuống chôn sống. Vương thị bày ra "trận trâu" này không phải là ý tưởng nhất thời . Kỳ thực từ khi biết giặc Oa sẽ tới nàng đã suy tính làm sao cho bọn chúng một đòn trực diện đán tan nhuệ khí của chúng. Bắt đầu từ ngày hôm qua, nàng liền dẫn người mang từng chum thuốc nổ, rời thành từ đêm khuya, chôn ở bụi rậm trên núi, sau đó hôm nay rải dầu lên trên, dùng trâu dụ giặc Oa lên núi, sau đó phóng hỏa tiễn, khiến bọn chúng nổ tưng bừng. Từ trông hố che mình trong khu rừng bên cạnh thò đầu ra, nàng cảm thấy có chút điếc tai, chẳng thèm phủi đi bùn đất rơi khắp ngươi, liền giương cung bắn đám giặc Oa hồn siêu phách lạc từ trong rừng chạy ra. Được Thích phu nhân dẫn đầu, binh sĩ Thích gia quân cũng đồng loạt giương cung lắp tên, bắn giết giặc Oa thỏa thích. Đám giặc Oa bị vụ nổ làm mất hồn rồi, căn bản không phân biệt có bao nhiêu cung tiễn bắn tới, thấy thủ lĩnh đã chết, đồng bọn bị tử thương trầm trọng, tất nhiên là lòng quân đại loạn, ùn ùn kéo nhau cướp đường bỏ chạy. Thích phu nhân biết không thể ham chiến, liền thu cung sắt lại sau lưng, suất lĩnh tiểu phân đội của nàng, hạ xuống từ con đường nhỏ khác trên núi. Mặt xám xịt nhìn đám tàn binh bại tướng, Từ Hải sai người kiểm kê nhân số, không ngờ có hơn hai trăm tên không trở về, số còn lại cũng mang thương tích, mất hết hồn vía. Hà Tâm Ẩn buồn bực đám: - Đại tướng quân, thuộc hạ phải vào miếu dâng hương thôi, chuyện xui xẻo gì cũng gặp hết phải. Mọi người đều thấy hắn khản cổ quát thét ngăn đám kia lên núi, cho nên không chỉ không ai trách hắn, ngược lại còn rửa sạch hiềm nghi cho hắn. Từ Hải đầy một bụng ức chế còn phải đi an ủi hắn: - Đừng nói bừa, đó chỉ là trùng hợp thôi, nếu thấy không thoải mái thì hãy lùi xuống nghỉ ngơi một chút. Hà Tâm Ẩn gật đầu, lùi ra, thầm nghĩ :" Vậy là có thể danh chính ngôn thuận không tham dự công thành rồi." Hắn thì được thư thái, nhưng lửa giận của Từ Hải vẫn phải phát tiết, sai người nhanh chóng làm thang để còn công thành. Còn Vương thị thì suất lĩnh tiểu phân đội của nàng đi một vòng lớn, vào thành từ cửa tây bắc, đến khi nàng vào rồi, giặc Oa vẫn chưa phát giác ra. Người dân tay cầm hương nghênh tiếp Thích phu nhân khải hoàn trở về, đều nói nàng là hào kiệt trong nữ giới, không kém mày râu, làm Vương Thị thầm cao hứng một hồi. Thẩm Mặc cũng đích thân mở tiệc, chúc mừng các dũng sĩ ca khúc khải hoàn, chưa uống được mấy chén, chuông cảnh báo trên thành vang lên, đành đặt chén rượu xuống: - Xem ra giặc Oa công thành rồi, chư vị ở đây thong thả dùng, bản quan lên tường thành xem xét. Thích phu nhân nhướng mày lên: - Chúng tôi đi theo đại nhân. - Tâm ý của tướng quân thì bản quan nhận... Thẩm Mặc đứng dậy cười nói: - Nhưng hiện giờ mọi người cần nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần rồi mới lên thành thì hỗ trợ chúng tôi càng lớn hơn. Bấy giờ mới khuyên được Thích phu nhân không biết mỏi mệt là gì. Thẩm Mặc còn chưa tới gần, liền nhìn thấy tên bắn như mưa từ ngoài tường thành vào, Thiết Trụ vội vàng dẫn người cầm lá chắn, bảo vệ an toàn cho đại nhân. Thẩm Mặc gạt một hộ vệ bên cạnh ra, tức giận quát: - Chỉ mạng ta đáng tiền thôi sao? Rồi hạ thấp giọng xuống: - Mọi người đang nhìn vào ta đó, các ngươi đừng bêu xấu ta. Đám Thiết Trụ chỉ đành hơi tản ra một chút, lòng nơm nớp lo sợ nhìn những mũi tên rơi bên cạnh, Thẩm Mặc thản nhiên như không dưới ánh mắt chú ý của mọi người đi lên thành ... Thật ra y cũng thầm thở phào, lúc này phát hiện ra lưng mình đã ướt đẫm rồi. Cung mà giặc Oa dùng dài tới bảy tám xích, mũi tên dài tới bốn năm xích, từ ngoài sông hộ thành bắn vào, nếu như bắn trúng phòng ốc trong thành là sẽ trực tiếp xuyên qua nóc nhà, bắn vào phòng, sức mạnh cực kỳ ghê gớm. Quân dâm bị ép cho cúi rạp xuống nấp sau ụ thành, nhưng vẫn bị bắn chết mấy chục người. Thẩm Mặc đang vô kế khả khi thì nghe thấy từ xa có tiếng quát truyền tới, thì ra Thích phu nhân dẫn thân binh tới, chỉ thấy nàng chẳng sợ tên đạn, giương cung lắp tên, mỗi một mũi tên bắn hạ một tiểu đầu mục. Thân binh của nàng cũng giương cung theo, không chệnh một phát nào, được bọn họ khích lệ, năm trăm binh sĩ Thích gia quân cũng lần lượt đứng dậy, tranh thủ khoảng trống bắn trả, đồng thời quát bảo dân binh thủ hạ dùng hỏa súng bắn kẻ địch, mặc dù tỉ lệ bắn trúng thấp, nhưng từ cao bắn xuống, lại được cái đông, khiến cho giặc Oa áp sát tới gần sông hồ thành xạ kích phải nấp vào sau xe lớn, xạ kích tất nhiên phải ngưng trệ. Từ Hải nhìn thấy thế liền thổi ốc biển, giặc Oa liền đẩy những cỗ xe lớn làm lá chắn tới sông hộ thành, bên trên chở toàn đất đá, hơn trăm cỗ xe lớn đổ xuống, năm con đường vượt sông được hình thành. Ở trên thành Thẩm Mặc không khỏi hít một hơi khí lạnh, xem ra qua mấy năm chiến đấu, giặc Oa đã không còn chịu thua khi phải công thành nữa rồi. Từ Hải lệnh cho cung nỏ áp chế người trên thành, đồng thởi thổi tín hiệu công thành, đám giặc Oa cầm lá chắn đang đợi tới sốt ruột liền xẻng sắt , hò hét xông tới, nhưng bị tường phụ sau sông hộ thành chặn lại, nên dồn hết vào đó. Liền có giặc Oa cầm lá chắn che tên đạn từ trên thành bắn xuống, kẻ còn lại dưới sự yểm hộ của chúng, ra sức đào tường đất. Nhãn quang của Từ Hải rất chuẩn, hắn phát hiện bức tường trông cực kỳ đáng sợ này, kỳ thực là do bùn đất đắp vội thành, gần đây trời âm u, không khí ấp thấp, bức tường này lại mới dựng lên từ hôm qua, tất nhiên không được kiên cố như bề ngoài, cho nên sai người đi đào. Thẩm Mặc nhìn Vương thị nói: - Xem ra tường đất không ngăn được bọn chúng. Vương thị gật đầu nói: - Đúng là xem thường tên Từ Hải này rồi ... Nhưng bức tường ấy không uổng phí đâu, một lát nữa đại nhân sẽ biết. Liền sai bộ hạ bắn thật rát để cản trở kẻ đích công thành. Bức tường phụ kia thấp hơn tường thành nhiều, cho nên từ trên bắn xuống không trở ngại gì, giặc Oa lại tập trung ở mấy con đường hẹp, không thể tiến lui, cho nên dù có cầm lá chắn cũng không tránh hỏi thương vong cực lớn. Từ Hải nếu đã hạ quyết tâm thì sao có thể bỏ dở nửa chừng, liền lệnh đao thủ phủ đứng sau áp trận, nếu như có thể thối lui liền giết không tha. Dưới tình huống tiến thoài đều chết đó, đội công thành phát hiện ra đám đào tường kia thành an toàn nhất, nên tranh nhau lao lên ra sức đào bới. Đào tới chừng giờ Thân, dưới tường thành vang lên tiếng hò reo, một đoạn tường bị đào thủng lỗ lớn, tiếp ngay sau đó các đoạn tường khác cũng bị đảo thủng, đám giặc Oa hưng phấn nối nhau mà vào, sau đó ... Bọn chúng choáng váng. Chỉ thấy tường thành cao ba trượng và tường đất cao một trượng, kẹp ở giữa là con đường rộng một trượng, đó là khu vực bọn chúng có thể đứng chân công thành rồi. Giặc Oa xông vào đưa mặt nhìn nhau, thầm nghĩ :" Bây giờ phải làm sao đây? Ngay cả thang cũng chẳng chuyển vào được, chẳng lẽ lại leo lên như khỉ?" Thủ quân trên thành chẳng khách khí với bọn chúng, gạch đá gỗ súc được chờ sẵn liền trút hết xuống, rất nhiều tên giặc Oa né tránh không kịp, bị đập chết ngay tại chỗ, những tên may mắn tránh thoát cũng chẳng vui mừng được lâu, bị gỗ súc đập vào tường đất lăn ngược trở lại xô trúng, cũng trở thành thịt vụn. Bức tường đất đó có hai tác dụng khác, một lần không cho kẻ địch có không gian công thành, lại có thể làm cho gạch gỗ trên thành không cần nhắm chuẩn, cứ trút xuống là được. Giặc Oa bị đánh cho tan xương nát thịt, đành phải lui xuống, quân dân trên thành đồng thanh hoan hô, nhìn thấy trời đã tối dần, cho rằng cầm cự được qua ngày hôm nay rồi, ai nấy hưng phấn vô cùng. Thẩm Mặc sai dân phu mang rượu thịt lên tường thành khao thưởng quân dân, tức thì khắp nơi đầy tiếng hoan hô ca tụng. Nhưng Vương thị vẫn giữ bình tĩnh, nói với y: - Giặc Oa rất có khả năng nhân lúc tối trời công kích. Thẩm Mặc cười nói: - Tướng quân không cần lo lắng, ta đã an bài trực đêm tốt rồi. Y mặc dù không phải lần đầu tiên chỉ huy thủ thành, nhưng từng trải qua vô số trận thủ thành ... Nói lại năm Gia Tĩnh thứ 34 đó, quân Minh cũng chỉ có thể thằng giặc Oa nhờ thủ thành, còn các chiến trường khác đều thất bại thảm hại. Nhưng qua mấy năm tôi luyện, ít nhất quân Minh cũng dám ra thành dã chiến với giặc Oa rồi, điều này không thể không nói là một sự tiến bộ ... Mặc dù đại đa số vẫn là không đánh nổi. Trời hoàn toàn tối hẳn, Thẩm Mặc ra lệnh cho dân binh đốt duốc sáng choang, chiếu rọi tới cách tường thành nửa dặm, một khi phát hiện có giặc Oa xâm nhập , liền khua chiêng, bắn pháo kéo quân ra. Nhưng y biến tòa thành này quá lớn, cho dù có tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giác cũng khó trách khỏi sơ hở bị giặc Oa lợi dụng. Nếu như thế, chẳng bằng cố ý để lộ sơ hở dụ giặc Oa tới đánh. Y liền sai người dập tắt đuốc ở một số nơi hẻo lánh, để ngoài thành nhìn vào giống như là phòng tuyến của y có sơ hở. Nhưng ngầm treo gỗ ngoài thành, đợi giặc Oa tới. Sau nửa đêm, quả nhiên có giặc Oa len lén leo lên thành từ mấy chỗ đó, sắp leu được lên thành, liền nghe thấy thủ quân cười rộ lên, buông tay ra một cái, gỗ đá rầm rầm đổ xuống, đập cho đám giặc Oa đánh lén nát như tương. Cứ thế suốt cả một đêm, giặc Oa không có chút tiển triển gì, còn bị mỏi mệt vô cùng, sĩ khí liền sụt giảm xuống. Từ Hải biết gặp phải chỗ khó chơi rồi, hắn biết rõ, thủ hạ của mình không sợ đánh những trận khó khăn, nhưng sợ đánh những trận chiến tiêu hao kéo dài, vì cái trước có thể dựa vào sự hung bạo chống đỡ được, nhưng cái sau phải có tinh thần hi sinh mới xong ... Kẻ đi làm giặc Oa, đều là thổ phỉ muốn có cuộc sống thống khoái, chẳng kẻ nào tội gì đi làm tốt thí cho kẻ khác. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định hôm nay phải đánh thật dữ một trận, nếu như còn không được thì lui lại trước, triệu tập Từ Hồng, Diệp Ma, Tân Ngũ Lang tới tấn công từ bốn phía. Kỳ thực hắn đã ý thức được miếng thịt lớn Tô Châu này không thể ăn một mình, nhưng sự tham lam của hải tặc khiến hắn không cách nào bỏ qua, vì thế vẫn cứ muốn thử một lần cho biết. Lần thử này, làm cho hắn mất gần một nghìn người. Trải qua sự khẩn trương ban đầu, Thẩm Mặc mau chóng thích ứng với cuộc chiến thủ thàn này, đầu óc thiên tà của y vận dụng linh hoạt, nghĩ ra rất nhiều chiêu thức kỳ diệu, ngăn cản giặc Oa công thành. Ví dụ như y sai người mang lên hai trăm cân đá lớn, đặt trên ụ thành, khi giặc Oa trẻo lên thì đẩy xuống, thường thường làm phát nào chuẩn phát đó uy lực kinh người. Y lại sai người đem gạch vỡ đặn lên thành, xếp cao tới mấy xích. Khi giặc Oa leo lên đống gạch vụn thì chỉ cần rút một viên ra, là có thể làm cả giặc Oa lẫn đống gách rơi cả xuống, còn làm bị thương cả đồng phía dưới. Rất nhiều thứ như thế, khiến cho nó đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc chiến phòng thủ tiêu cực, mà lợi dụng ưu thế vượt trội như địa thế trên cao, vật tư phong phú, nhân thủ sung túc, tích cực chủ động giết địch, lại làm thương vong bên mình giảm xuống mức thấp nhất. Vương thị thấy hôm qua Thẩm Mặc còn khẩn trương tới mặt trắng bệch, hôm nay đã tiêu sái tự nhiên, chỉ huy chính xác, không khỏi cảm thán "hậu sinh khả úy", liền không vì y là thư sinh yếu đuối mà khinh thường nữa. Tới chiều, Từ Hải đột nhiên thổi ốc biển thu quân, Vương thị cười nói: - Chúc mừng đại nhân lại thủ vững được một ngày nữa. Thẩm Mặc thì lại lắc đầu cười lớn: - Không, cuộc chiến thủ thành tới đây là kết thúc. Vương thị kinh ngạc: - Ồ, ý đại nhân nói là ... - Đúng thế. Thẩm Mặc gật đầu đưa ánh mắt chuyển sang phía nam: - Thích tướng quân hẳn là đã ca khúc khải hoàn rồi. Thẩm Mặc suy đoán không sai, lại nói Từ Hồng bị tin tức giả lừa gạt, hoàn toàn rơi vào cạm bẫy của Thẩm Mặc. Hắn suất lĩnh bộ hạ, nhân lúc sương mù mênh mông, đi thẳng về phía nam. Nếu như Từ Hải có mặt ở đó, nhất định sẽ không để cho hắn đi, đáng tiếc trận chiến Vương Giang Kinh, Từ Hải thua quá triệt để, không mấy tên thù hạ sống sống, bên cạnh Từ Hồng không có tên thủ hạ nào trải qua trận thảm bại đó, nên không có ai nói cho hắng biết, Ngô Giang là chốn quái quỷ, ngàn vạn lần không thể tới được. Cho nên Từ Hồng lòng tràn trề mong muốn lập công chuộc tội, tới thẳng Gia Hưng, đêm hôm đó tới được một con sông rất rộng, nhưng nước sông lại rất nông. Từ Hồng sa thủ hạ sai thủ hạ cắm trại nghỉ bên sông, đợi tới sáng hoặc kiếm thuyền hoặc là lội bộ vượt qua. Bọn chúng đã hành quân cấp tốc hai ngày hai đêm, cho dù đôi chân có làm bằng sắt cũng mệt chết đi sống lại, không bao lâu sau tiếng khò khò vang lên khắp nơi, chìm vào giấc ngủ. Từ Hồng ngủ rồi còn gặp ác mộng, thấy Thích gia quân giết sạch toàn bộ thủ hạ của hắn, cuối cùng chỉ còn lại một mình, bị vô số gươm giáo chỉ vào, làm hắn sợ hãi ngồi bật dậy. Nghe thấy bên cạnh tiếng ngáy như ếch kêu, hắn mới thở phào lẩm bẩm: - Thì ra là ác mộng. Tiếp đó nghe tiếng ngáy càng ngày càng to, càng ngày dầy, như tiếng đàn ngựa phi nước đại, làm Từ Hồng bật ra tiếng chửi: - Mẹ nó, đứa nào ngáy to thế? Chớp mắt một cái hắn tỉnh lại, quay ngoắt đầu sang, liền thấy thượng du trắng xóa, nước đang cuồn cuộn đổ về. - Lũ lớn rồi, chạy mau đi. Không chỉ một mình hắn nhìn thấy, cũng có tên giặc Oa không ngủ phát giác ra, tất cả nhảy dựng dậy, ra sức chạy cho thật xa bờ sông. Nhưng đại đa số thì vẫn đang ngủ say, tức thì choàng tỉnh, nghe thấy có lũ, chạy loạn lên, như ruồi không đầu, trà đạp xô đẩy lẫn nhau chết vô số. Từ Hồng thức tỉnh sớm, được đám thân vệ xúm quanh đưa tới đằng xa tránh nước, lúc này trời tờ mờ sáng, hắn nhìn quanh, chỉ thấy trên mặt nước toàn là thi thể nổi lềnh bềnh, mấy nghìn tên thủ hạ bị nước chia tay ra, đang ở trên một mỏm đất cao đã bị nước cách ly. - Chuyện này là sao đây! Từ Hồng nhớn nhác hét lên. Lời còn chưa dứt, ở thượng du tiếng trống trận vang lên, từng chiếc chiến thuyền thừa dòng nước mà xuống, bên trên toàn là binh sĩ Đại Minh tay cầm cung tên và hỏa súng, đấm giặc Oa thấy bốn phía không có đường chạy nữa, đều khấu đầu xin hàng. Nhưng Vương Sùng Cố và Lưu Hiển căm hận đám giặc Oa này, không ngờ không nhận bất kỳ một tên tù binh nào, sai người bắn chết bọn chúng. Thấy không còn đường sống, đám giặc Oa hung tính trỗi dậy, ùn ùn nhảy xuống nước, bơi tới thuyền lớn của quan quân, quyết một trận tử chiết. Quân Minh bấy giờ khéo quá hóa vụng, vội vàng bắn giết, nhưng giặc Oa một khi xuống nước thì khó bắn hơn trên bờ nhiều, không ít thuyền bị giặc Oa leo lên, quân Minh chỉ đành rút kiếm đánh giáp lá cà, trả giá bằng mấy chiếc thuyền bị chìm, mấy trăm binh sĩ bị giết mới có thể tiêu diệt được toàn bộ đám giặc Oa này. Lại nói về hơn một ngàn tên giặc Oa chạy theo bên Từ Hồng, bất chấp tất cả bỏ chạy, nhưng đụng ngay phải một đội hùng sư, nhìn thấy lá cờ lớn tung bay mang chữ "Thích", trong lòng Từ Hổng nổi lên sự tuyệt vọng, thầm nghĩ :" Xem ra giấc mơ kia là điềm dữ, hôm nay ta xong đời rồi." Tức thì đấu chí tiêu tan hết, nói với tả hữu: - Hôm đó sĩ khí chúng ta đang cao còn không phải là đối thủ của cánh quân này, hôm nay đã như chó nhà tang càng không phải là đối thủ. Tả hữu đều oán trách: - Đại địch phía trước, Nhị tướng quân không nên nói lời không lành. - Có nói lời lành thì cũng chẳng đánh lại. Từ Hồng cười méo xẹo: - Thôi đi vậy, dù sao cũng từng là huynh đệ, các ngươi trói ta lại mà đầu hàng đi. - Nhị tướng quân, vừa rồi những huynh đệ kia muốn đầu hàng, ngài nhìn xem kết cục ra sao? Người bên cạnh đều nói: - Như vậy chẳng bằng liều một cái cho thống khoái. - Bảo các ngươi đọc chút sách vở mà không tên nào chịu nghe. Từ Hồng chỉ vào lá cờ lớn phía chính diện nói: - Bên trên đó viết "đầu hàng khỏi chết." - Thì ra là thế. Cả đám hiểu ra: - Vậy thì ủy khuất Nhị tướng quân rồi. Liền không khách khí nữa, trói gô cổ Từ Hồng lại, áp giải tới trước trận, hô lớn: - Gia gia tha mạng. Thích Kế Quang quả nhiên là không ra lệnh đồ sát, mà sai người tước vũ khí, dùng giây thừng trói lại. Hắn ngạo nghễ nhìn Từ Hồng mặt xám ngoét, cười nhạt: - Ngươi là đệ đệ của Từ Hải à? - Đúng thế? Từ Hồng gật đầu. - Hai huynh đệ các ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế. Thích Kế Quang bĩu môi: - Chỉ có cái danh hão. - Ngươi nói láo. Từ Hồng xưa nay luôn coi huynh trưởng là thần tượng, rống lên: - Huynh trưởng của ta lợi hại hơn ta nhiều, các ngươi không ai đánh thắng được huynh ấy. - Lợi hại á? Ta thấy bốc phét lợi hại thì có. Thích Kế Quang cười ha ha: - Giờ chẳng sợ nói cho ngươi biết, Từ Hải đã bị đồng bọn bỏ rơi, chỉ đợi ngày bị diệt thôi. - Không thể, không ai phản bội ca ca của ta được. - Vậy xin hỏi, bọn ta làm sao biết trước tuyến đường hành quân của ngươi để mai phục chứ? Từ Hồng tức thì mặt trắng bệch, hắn nghĩ tới khả năng mình sợ nhất: - Chẳng lẽ Diệp Ma, Tân Ngũ Lang phản rồi?