Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Chương 1 : Thanh niên bất đắc chí
Tiền chương: Nhân mệnh thần định
Trong vũ trụ có hàng nghìn tỷ hành tinh, nhưng các hành tinh đều trải qua một quá trình từ xuất hiện đến phát triển, suy yếu và lụi tàn. Mỗi hành tinh đều ẩn chứa trong mình biết bao bí ẩn, mỗi hành tinh lại đem đến cho vũ trụ một câu chuyện đặc biệt. Trong một mảnh không gian nào đó của vũ trụ tồn tại một quần thể các hành tinh được gọi là Thiên Hà. Trong thiên hà, lại có tồn tại một hệ hành tinh nhỏ hơn, được gọi là hệ mặt trời. Tính từ mặt trời ở trung tâm, hành tinh thứ ba trong hệ mặt trời mang một màu xanh tràn đầy sức sống, được gọi là Trái Đất. Trên hành tinh này, có vô số các dạng tồn tại của sinh mạng, nhỏ thì là các loài vi sinh vật, cho đến lớn thì là các loài động vật như cá voi xanh, cá nhà táng….. Tuy rằng sự đa dạng trong hệ sinh vật của Trái Đất là vô cùng, nhưng trên thực tế, cả Trái Đất đều nằm trong sự thống trị của loài người. Con người về cơ bản cũng là một sinh vật, cũng nằm trong hệ tuần hoàn của giới tự nhiên. Con người đồng thời cũng là một sự tồn tại đặc biệt, “một kiệt tác của chúa”, “sản phẩm thành công nhất của các vị thần” ………… Có vô số cụm danh từ hoa mỹ được con người tự đặt ra để gọi mình, cũng có hàng trăm ngàn thuyết lý luận nói về nguồn gốc phát triển của con người, nhưng có một sự thực là loài người lại không biết rõ về sự xuất hiện của bản thân, cũng không thể hiểu được sự phát triển của loài người bắt đầu từ bao giờ. Lần theo những dấu tích lịch sử, ngược dòng thời gian tìm về quá khứ dựa vào những di tích còn sót lại, sự xuất hiện của con người vẫn là một khoảng hư vô mờ mịt. Mặc dù đã có nhà sinh vật học thiên tài Darwin đưa ra thuyết tiến hóa, nêu ra nguồn gốc của loài người và nhận được sự công nhận của giới khoa học, nhưng trên thực tế, thuyết này vẫn còn những điểm không hợp lý, cũng như việc không ai chứng minh được tính đúng đắn của thuyết tiến hóa đối với nguồn gốc của loài người. Chính vì vậy, sự xuất hiện của loài người vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Từ xa xưa, con người vẫn luôn có tín ngưỡng vào thần linh. Theo quan điểm của khoa học ngày nay, sự tín ngưỡng này bắt nguồn từ sự sợ hãi của con người đối với những lực lượng siêu nhiên trên Trái Đất này. Điều này cũng đã nêu rõ được một tâm lý chung của con người, đó là sợ hãi và sùng kính đối với những sức mạnh mà bản thân không thể thấu hiểu. Thế nhưng, sự lý giải này chỉ đúng về mặt tâm lý học, còn trong thực tế, vẫn còn quá nhiều điều không thể lý giải bởi khoa học. Liệu có thần thật hay không? Liệu con người có đạt được sức mạnh siêu nhiên hay không? Ngoài Trái Đất ra, còn có nơi nào có sự tồn tại của loài người hay không? Không ai trả lời được những câu hỏi này, vì khoa học kỹ thuật cũng như lý luận thực tiễn của con người chưa đủ khả năng để giải đáp những vấn đề siêu nhiên này. Dựa theo vô số truyền thuyết bắt nguồn từ các nền văn hóa cũng như tôn giáo khác nhau của con người, đều có một điểm chung có thể rút ra, đó là thần thánh đều không ở trên Trái Đất, mà là ở lại tại ngoài chín tầng trời, cũng chính là vũ trụ theo như quan niệm khoa học ngày nay. Mặc dù những khoa học gia không tin vào những truyền thuyết này, nhưng có một bộ phận không nhỏ người trên Trái Đất vẫn tin vào thánh thần, và thực sự, trên đời này có tồn tại thánh thần!
Tại một khoảng không gian nào đó trong vũ trụ, hay nói đúng hơn, tại một vị diện khác của vũ trụ, có tồn tại một tinh cầu. Trên tinh cầu này tồn tại một cung điện, một cung điện duy nhất chiếm toàn bộ diện tích của tinh cầu, một cung điện nguy nga tráng lệ trôi nổi giữa vũ trụ vô tận mênh mông, không theo một quy tắc nhất định nào. Trong cung điện, bốn phía xung quanh là tường vàng trụ ngọc, hoa văn điêu khắc đều là rồng tiên hoa lệ quý phái, mạnh mẽ uy nghi. Cả cung điện vô cùng trống trải, giữa cung điện là một trường kỷ được khắc điêu khắc tuy không tinh xảo nhưng lại tràn đầy khí thế. Bên trên trường kỉ lúc này đang có một người đàn ông cùng một người đàn bà trò chuyện.
“Long Quân à, đã lâu rồi chúng ta cũng không trở về Trái Đất, thăm thú tình hình loài người. Kể từ lần gần nhất chúng ta trở về lại quê hương, đến nay cũng đã mấy trăm năm, thiếp bây giờ lại muốn trở về quê hương một lần. Lần này nếu có thể, chàng cùng thiếp lại về thăm Trái Đất một lần được không”
Người phụ nữ lên tiếng trước. Nhìn dáng vẻ của nàng, dường như chỉ mới ngoài ba mươi. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, đôi con ngươi trong sáng như có thể nhìn thấu thế gian. Khi nàng nhìn về phía người đàn ông, trong ánh mắt lúc này ẩn chứa một tầng hơi nước, dường như bị nỗi nhớ quê hương ảnh hưởng đến tâm tình. Người đàn ông khi nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của nàng, trong lòng cũng có chút nhớ về quê hương. Chỉ là khi nghĩ đến những chuyện còn dang dở, không thể bỏ sang một bên, thì người đàn ông lại lo âu vô cùng.
“Âu Cơ à, nàng cũng nên thông cảm cho ta. Hiện giờ ta có quá nhiều việc phải lo lắng, nếu như ta bỏ đi một ngày, không biết liệu sẽ có những sự việc gì xảy ra. Hơn nữa chu kì năm nghìn năm đã sắp đến, ác ma từ vũ trụ chuẩn bị tấn công nhân loại, mà mục tiêu đầu tiên của chúng chính là Hồng Bàng đại lục. Ta bây giờ mà trở về thăm lại quê hương, nếu chẳng may kẻ địch thừa cơ tấn công, chúng ta lại không có mặt để bảo vệ nhân loại, tương lai của loài người sẽ ra sao”
Thì ra, hai người này chính là Lạc Long Quân và Âu Cơ, tổ tiên của dân tộc Việt Nam. Âu Cơ khi nghe được nỗi khổ tâm của Lạc Long Quân, niềm mong muốn được trở về quê cũng vơi bớt phần nào, thế nhưng lòng dạ con người luôn hướng về quê hương bản quán, dù là thần tiên cũng không ngoại lệ. Sau một hồi suy nghĩ, Âu Cơ đột nhiên nảy ra một ý tưởng có thể giải quyết được cả hai vấn đề.
“Thiếp vừa nghĩ được một cách giải quyết, không biết chàng có muốn nghe không”
Lạc Long Quân đang sầu não vì có quá nhiều việc phải lo lắng, nay nghe thấy Âu Cơ nói rằng đã có phương pháp, trong lòng cũng vui mừng.
“Nàng có phương pháp xử lý chuyện này sao, hãy nói ra cho ta nghe với nào”
“Thực ra phương pháp này chúng ta cũng từng mấy lần áp dụng rồi, chỉ là đã lâu không phải ứng phó với tình thế khó khăn, nên cũng không sử dụng đến mà thôi. Theo thiếp thấy, chúng ta có thể trở về Trái Đất một phen, tìm một người có tài năng, tạo điều kiện cho họ phát triển, nhờ vậy mà chúng ta sẽ có thêm một người giúp đỡ trong công cuộc đối kháng lại với kẻ địch. Trước kia chúng ta chẳng phải cũng đã bồi dưỡng ra Sơn Tinh, Gióng cùng bao nhiêu người khác như vậy sao”.
Nghe được ý kiến của Âu Cơ, Lạc Long Quân khuôn mặt lập tức lộ ra sắc thái vui mừng. Thần tiên cũng không phải toàn năng, khi có quá nhiều việc cũng không thể nhanh chóng giải quyết, chính vì vậy nên họ cần phải tìm thêm cho mình những người trợ giúp. Lạc Long Quân lúc này cũng đã đưa ra quyết định, hai tay đưa ra nắm lấy tay của Âu Cơ
“Cảm ơn nàng, nhờ có nàng nhắc nhở, ta mới nghĩ ra phương pháp giải quyết sự tình lần này."
“Xem chàng vui mừng chưa kìa. Việc chọn người giúp đỡ cũng đâu phải đơn giản như vậy. Chúng ta lúc này phải tìm được một người thích hợp ở Trái Đất, sau đó lại phải đưa người này đến Hồng Bàng đại lục để rèn luyện. Dù sao Trái Đất bây giờ cũng không phải là môi trường thích hợp để rèn luyện nhân tài. Con người sử dụng công cụ ngày càng nhiều, tuy rằng điều này là phù hợp với quá trình tiến lên của loài người, nhưng họ lại quá ỷ lại vào những công cụ này mà bỏ quên sức mạnh tiềm tàng trong bản thân. Chúng ta muốn rèn luyện một nhân tài, cũng phải đưa hắn đến nơi thích hợp mới được, mà Hồng Bàng đại lục lại sắp phải trải qua kiếp nạn, đưa người mà chúng ta muốn bồi dưỡng đến đây rèn luyện cũng là hợp tình hợp lý, cũng thuận lợi cho việc bảo vệ nơi này”
“Đúng vậy đúng vậy, nàng nói rất đúng. Theo nàng nghĩ lần này chúng ta nên chọn người như thế nào?”
“Theo thiếp thấy, những lần trước chúng ta chọn bồi dưỡng đều là người luyện võ, tuy rằng có thể bảo vệ được Trái Đất cũng như Hồng Bàng đại lục, nhưng cuộc chiến giữa họ và ác ma ở hai nơi này đều gây ra thiệt hại không nhỏ. Theo sức mạnh của ác ma tăng dần, đạt đến đỉnh điểm mỗi năm nghìn năm, lần này thiếp nghĩ chúng ta cần tìm một người vừa có khả năng chống lại ác ma, lại có thể xây dựng lại những nơi đã bị tàn phá, bằng không thì dù là Trái Đất hay Hồng Bàng đại lục cũng sẽ không chịu được sức mạnh tàn phá mà tan biến mất”
“Một người vừa có thể chiến đấu chống lại ác ma, lại có thể xây dựng lại thế giới ư? Thật là khó tìm nhỉ…… Đúng rồi, tại sao ta lại quên mất chứ. Chữ viết, chính xác là chữ viết mới có khả năng chiến đấu chống lại kẻ thù cũng như xây dựng lại thế giới. Lần này chúng ta sẽ tìm một người có khả năng viết thư pháp thật tốt, người này phải có đủ cả lĩnh ngộ về thư pháp, cũng như tình yêu đối với thư pháp và các giá trị truyền thống của đất nước. Người biết trân trọng truyền thống thấm đẫm tính nhân văn của tổ tiên, hẳn là hắn đối với con người cũng sẽ có lòng thương cảm sâu sắc. Có như vậy thì hắn mới dám vì con người mà chiến đấu chống lại ác ma, vì con người mà kiến tạo lại một thế giới mới tốt hơn cho loài người sinh sống. Âu Cơ, chúng ta cùng trở về Trái Đất tìm một người phù hợp với yêu cầu nào”
Lạc Long Quân cùng Âu Cơ thống nhất một quyết định này, không chỉ gây ảnh hưởng tới cuộc đời của một con người, mà còn là bước ngoặt quan trọng đối với sự phát triển của cả một thế giới. Biết bao người cuộc sống sẽ thay đổi mãi mãi chỉ từ một quyết định của những vị thần này. Thật đúng là nhân mệnh thần định.
*************************************************8
Nguyễn Phong là sinh viên trường đại học Ngoại Thương, một trong những trường đại học danh giá nhất cả nước Việt Nam. Cũng như bao sinh viên khác, hắn có cả 1 tương lai tươi sáng đang chờ đón phía trước. Thế nhưng, hắn lại luôn cảm thấy tương lai của mình thật mờ mịt. Nói đúng hơn thì hắn thấy rằng mình khó hòa nhập được vào cuộc sống xô bồ hiện nay. Nguyễn Phong vốn là con cháu dòng họ Nguyễn, nói đặc biệt cũng không đặc biệt, bởi vì tuy cùng họ với vuơng triều cuối cùng của Việt Nam, nhưng dòng họ nhà hắn chưa từng có người làm vua, mà kể cả là làm quan lại bình thường, hắn cũng không quá rõ ràng. Nhưng gia đình hắn lại có truyền thống lưu giữ những nét đẹp cổ truyền của dân tộc, mà một trong những người đáng nhắc đến nhất trong gia đình hắn là ông nội của Nguyễn Phong – Nguyễn Tuân. Chính vì lẽ đó, ngay từ khi còn bé, Nguyễn Phong mỗi ngày đều được ông nội và cha hắn dạy những thứ mang đậm nét truyền thống Việt Nam, từ chơi cờ tướng, uống trà, cho đến cách ngâm thơ, và quan trọng nhất là thư pháp. Cha hắn từng nói, thư pháp là cái gốc của con người, nét chữ nết người, chữ viết thể hiện ra không chỉ là cái tài mà còn có cái tâm của người viết, bao gồm tính cách và nhân cách . Được hun đúc trong nền giáo dục mang đậm nét truyền thống từ ngày còn bé, Nguyễn Phong cũng từng có thời mơ ước sau này sẽ đỗ trạng nguyên, sẽ đi làm quan để lo việc thiên hạ, vì vậy hắn cũng rất chăm chỉ trong việc rèn luyện. Nhưng càng lớn, hắn mới càng nhận ra rằng cái thời đại mà ông và cha hắn thường kể đến đã thay đổi, đã mãi xa xôi. Trong cái xã hội hiện nay, người ta đặt nặng vấn đề tiền bạc hơn nhiều những thứ khác. Thư pháp có đẹp đến mấy thì cũng chỉ có thể bán chữ kiếm tiền, hoặc coi như một thú vui để luyện tập hàng ngày mà thôi; dù hắn thông thuộc lịch sử Việt Nam thì cũng chỉ có thể đi làm một nhà nghiên cứu sử, cả ngày chìm ngập trong sách vở, lương lậu ba cọc ba đồng khó mà khá hơn được…… Nguyễn Phong thi thoảng cũng nghĩ, hắn mà được sinh ra cách đây vài trăm năm, có lẽ hắn đã có thể đem tài năng của mình đi thi thố. Nhưng mộng tưởng thì vẫn là mộng tưởng, bởi hắn biết đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Gia đình Nguyễn Phong tuy không khá giả, nhưng nhà cửa cũng có thể coi là rộng rãi, có vài phòng thừa ra cho sinh viên thuê. Trong số sinh viên thuê nhà, hắn quen và chơi thân với một người bạn tên là Đạt. Tên Đạt này xét ra cũng là một thanh niên chăm chỉ, vượt khó, điều kiện gia đình tuy khó khăn nhưng hắn cũng thi được vào cùng một trường đại học nhưng Nguyễn Phong. Có lẽ vì cảm thông cho hoàn cảnh gia đình nhà Đạt, nên bố Nguyễn Phong cho hắn thuê phòng chỉ lấy 1 nửa giá. Cũng có lẽ vì cảm ân tình của nhà họ Nguyễn, nên Đạt khá thân với Nguyễn Phong. Mặc dù hai người bằng tuổi nhau, nhưng Đạt có vẻ già dặn hơn Nguyễn Phong rất nhiều, và thường hay giúp Nguyễn Phong gỡ rối một vài vấn đề tâm lý tình cảm của thanh niên. Hôm nay cũng như mọi hôm, Đạt đi làm them về là vừa lúc 6 giờ tối. Bình thường sinh viên thuê phòng đi làm thêm về cũng thường tự mình ra ngoài đi ăn, nhưng Đat thì không, bởi hắn ăn chung với gia đình Nguyễn Phong. Thực ra mà nói thì ngày đầu mới thuê phòng, hắn cũng thường đi ăn riêng ở ngoài, nhưng sau này cha mẹ Nguyễn Phong thấy hắn hoàn cảnh khó khăn, mà 2 đứa lại chơi thân, nên họ cũng coi Đạt như một nửa con trai, bảo hắn ăn cơm cùng gia đình. Mới đầu Đạt còn ngại, mấy lần định từ chối ý tốt nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, vì hắn thấy nếu từ chối mãi thì cũng là bất kính với cha mẹ Nguyễn Phong. Hôm nay vừa về, Đạt đã nhìn thấy Phong ngẩn ra ngồi một mình trên cái ghế gỗ ngoài sân, Đạt tiến lên hỏi: “Hôm nay lại làm sao thế, không có việc gì làm, ngồi ngắm sao trời lại sinh ra tâm sự à? “.
Phong cũng không buồn để ý đến câu hỏi của Đạt, chỉ ậm ừ đáp:” Mi về rồi à, vậy thì chuẩn bị đi, sắp ăn cơm rồi đấy “.
Đạt thầm thấy kì lạ, chẳng lẽ tên này tương tư hay sao mà lại có vẻ lơ đãng thế, bèn hỏi lại: “Hôm nay mi chẳng nhẽ tương tư bạn nữ nào cùng lớp hay sao, có gì thì kể ra ta xem nào”
Phong cũng chẳng giấu giếm mà gật đầu luôn, đáp: “Ừ, ta hôm nay mới giúp Ngọc Thanh cùng lớp viêt vài chữ thư pháp để nàng làm quà đem về nhà tặng cha. Hình như nàng cũng để ý ta thì phải, sau khi ta viết xong nàng cảm ơn rối rít, còn hẹn ta hôm nào cùng nàng về quê thăm cha nàng.”
“Ta xem ngươi lại tự tác đa tình rồi, nàng mời ngươi về thăm cha nàng, quá nửa là muốn cảm ơn ngươi mà thôi. Mà ta nghe nói, cha nàng cũng là một thư pháp gia, thích sưu tầm thư pháp. Vì vậy nên Ngọc Thanh mới nhờ mi viết hộ mấy chữ. Bằng không mấy ngày tới được nghỉ lễ, mi cùng ta về Bắc Ninh thăm cha mẹ ta, tiện đường đi thăm Ngọc Thanh luôn. Nàng cũng là người Bắc Ninh đó.”
“Vậy quá tốt, ngày kia là bắt đầu nghỉ rồi, ta và mi đi luôn nhé. Nói thật là ta cũng muốn về Bắc Ninh chơi 1 lần cho biết đất trạng nguyên. Cha mẹ ta nghe nói về quê ngươi chơi, chắc là đồng ý thôi”. Phong nghe được lời gợi ý của Đạt, tâm tình vui hơn hẳn, nào còn cái vẻ sầu khổ tương tư như vừa nãy.
Đạt thấy vậy cũng chỉ còn cách cười mà thôi. Vừa lúc có tiếng của mẹ Phong gọi:” Hai đứa cùng vào ăn cơm đi, đến giờ cơm rồi đó”.
Trong bữa cơm, Phong cũng có đề cập qua chuyện về quê Đạt chơi, đúng như hắn suy đoán, bố mẹ hắn quả nhiên là đồng ý cho hắn đi chơi. Nguyễn Phong được cha mẹ hắn đồng ý, cũng vui mừng, chỉ mong sớm qua ngày để còn đi chơi. Một phần là háo hức đi thăm thú Bắc Ninh, nơi được truyền là có nhiều trạng nguyên nhất trong lịch sử Việt Nam, phần khác là vì muốn giải nỗi tương tư trong lòng. Quả thật là một công đôi việc. Chỉ là Nguyễn Phong không thể biết rằng, vì quyết định này mà cả cuộc đời hắn hoàn toàn thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
305 chương
116 chương
33 chương
1164 chương
82 chương
120 chương