Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 466 : Kế liên hoàn - không thành

Mục đích của Thẩm Mặc rất rõ ràng, đó chính là phân tán quân địch, tập trung lực lượng tiêu diệt một phần trong đó ... Đúng thế, với thực lực ở phương diện quân đội Tô Tùng, chỉ có thể đối phó được với một trong số cánh quân của Từ Hải, Từ Hồng, Diệp Ma hoặc Tân Ngũ Lang. Mà không chỉ tập trung toàn lực, còn phải xắp đặt tỉ mỉ mới có khả năng thành công. Còn đối phó với lộ quân nào, cũng rất cần học vấn, trong mắt Thẩm Mặc. Từ Hải thì quá mạnh, khó tránh khỏi trộm gà không được mất nắm gạo, còn Diệp Ma và Tân Ngũ Lan thì thực lực không bằng Từ Hải, nếu bị đả kích e rằng sẽ bị Từ Hải thôn tính, điều này không phù hợp với kế hoạch của Thẩm Mặc. Thẩm Mặc muốn là ba kẻ đó vào thế chân vạc, không kẻ nào làm gì được kẻ nào; ít nhất hai kẻ sau mà liên kết với nhau có thể đối kháng lại Từ Hải, có như thế y mới có không gian thi triển kế sách. Cho nên khi lựa chọn hạ thủ, liền chỉ còn lại duy nhất một mục tiêu --- Từ Hồng. Xử lý hắn là tương đương với việc bẻ gãy một cánh tay của Từ Hải, để Diệp Ma và Tân Ngũ Lan không sợ Từ Hải nữa. Hơn nữa Từ Hồng vừa mới bại ở núi Phượng Hoàng, chính vào lúc nghe tới "Thích" là vỡ mật, sĩ khí xa xút, cho nên kẻ xui xẻo lần này chính là hắn. Sau khi xác định đối tượng và kế hoạch xong, Thẩm Mặc lệnh Vương Dụng Cấp đem mấy vạn cư dân thành Thượng Hải di chuyển tới đảo Sùng Minh ... Nơi đó là căn cứ thủy sư của Du gia quân, giặc Oa không dám xâm phạm. Đem tòa thành Thượng Hải bỏ trống cho Diệp Ma và Tân Ngũ Lan, cho bọn chúng cái cứ điểm "kiên cố" mà bọn chúng luôn khao khát, tin rằng hai tên đó sẽ ngoan ngoãn ở lại, cùng nằm mơ ôn lại thời gian tốt đẹp năm xưa. Sau đó mời Lưu Hiển xuất động thủy sư, Vương Sùng Cố khiển binh Tùng Giang, sai Thích Kế Quang dẫn Thích gia quân, cố gắng tới Ngô Giang trước thời hạn, chặn đứng bộ đội của Từ Hồng nam hạ ... Y đem địa điểm tiêu diệt địch xác định ở Ngô Giang là vì y nhớ rõ ràng, huyện Ngô Giang có một địa điểm có thể kháng cự giặc Oa, năm xưa Đường Thuận Chi và Đàm Luân liền ở đó, lợi dụng điều kiện địa lý, dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ kháng địch. Hiện giờ điều huyện lệnh Ngô Giang muốn làm là học theo y hệt, diễn lại cảnh ngày hôm đó, hắn đã tổ chức hai vạn dân phu chặn sông tích nước, chỉ đợi giặc Oa tới Ngô Giang, liền lần nữa phá đê, trút nước ngăn cản giặc Oa tiến lên. Tới khi đó thủy sư của Lưu Hiển và Vương Sùng Cố ngồi thuyền nhẹ suất kích, ắt có thể đánh cho giặc Oa lún vào bùn một đòn mạnh; còn những kẻ may mắn không ngã xuống bùn thì để lại giao cho ngư bạn cũ bọn họ là Thích Kế Quang và Thích gia quân chiêu đãi, đảm bảo bọn chúng khách như nhà ở nhà, mãi mãi không về. - Đó chính là kế hoạch tác chiến .... Thẩm Mặc nói với Quy Hữu Quang đã nghỉ ngơi khôi phục lại, còn cười hăng hắc: - Thế nào có phong phạm nho tướng ngồi trong màn trướng bày mưu quyết thắng ngoài ngàn trượng không? Quy Hữu Quang gật đầu: - Kế xách của đại nhân thật cao minh. Tiếp đó chuyển lời: - Nhưng thuộc hạ còn có một vi mong đại nhân chỉ bảo ... Đại nhân đem toàn bộ binh lực phái tới Tô Giang thì thành Hàng Châu chúng ta sẽ ra sao? Chỉ bằng 500 binh tốt, làm thể nào kháng cứ lại chủ lực của Từ Hải? 500 người đó là của Thích Kế Quang để lại cho Thẩm Mặc, đều là hùng binh quen chiến đấu, hơn nữa hiểu rõ tình hình của giặc Oa, nhưng nhân số quá ít, không thủ thành được quá lâu. "Ha ha ha..." Thẩm Mặc cười tự tin, dựa lưng vào ghế nói: - Ta thì không tin, một tòa thành lớn nhân khẩu trăm vạn, có thể bị vẻn vẹn một vạn giặc Oa công chiếm sao? Lúc này Tam Xích ở bên ngoài bẩm báo: - Đại nhân, Thích phu nhân tới rồi. - Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là Vương tướng quân. Thẩm Mặc đính chính: - Mau mau cho mời. Tam Xích liền dân Thích phu nhân - Vương tướng quân có chút mệt mỏi vào, hai bên chào hỏi xong, Thẩm Mặc hỏi: - Ba nghìn thao luyện tân quân ra sao? - Còn kém lắm. Vương thị lắc đầu: - Có điều thủ thành thì miễn cưỡng có thể đảm nhận được. Cái gọi là "ba nghìn tân binh" chính là những gia đinh, nô bộc mà hôm nọ Nhược Hạm lấy từ các đại gia tộc, hoàn thành nhiệm vụ thủ thành lần trước, Thẩm Mặc không giải tán những dân binh lâm thời này, giao cho Vương Thị tăng cường huấn luyện, giờ đã qua nửa tháng, coi như có chút thành tựu, ít nhất hơn ban đầu rất nhiều. Lấy năm trăm Thích gia quân làm cốt cán, ba nghìn tân binh làm chủ lực, đó là toàn bộ lực lượng Vương thị có thể chỉ huy, cho nên Thẩm Mặc phải hậu đãi, mới có thể làm các binh sĩ sẵn lòng ra sức. May là Thẩm Mặc chưa bao giờ là kẻ keo kiệt, y ra lệnh: - Lệnh cấo cho 500 Thích gia quân, mỗi ngày bốn tiền; ba nghìn dân binh, mỗi ngày hai tiền, mười ngày cấp một lần; rồi lệnh cho đại hộ trong phủ luân phiên khao thưởng rượu thịt. Vương thị nghe thế hết sức vui mừng: - Như thế sĩ tốt không ai không lấy mạng báo đáp. - Nhưng nhân số còn chưa đủ. Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Ta đã sai người chiêu một dũng sĩ hiệp trợ thủ thành; dân phu phụ trách vận chuyển, thưởng tiền tương tự. Quay sang hỏi Quy Hữu Quang: - Hiện giờ người hưởng ứng trưng dụng là bao nhiêu? - Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mỗi người, chỉ mỗi báo danh đã có bốn năm vạn người, đều là nam tử tinh tráng. Quy Hữu Quan đáp: - Nhưng đoán chừng đại nhân không cần nhiều như vậy. - Ta là Hàn Tín điểm binh, càng nhiều càng tốt. Thẩm Mặc cười nói: - Chia bọn họ thành ba ban, luân phiên lên thành hiệp trợ. - Vâng. - Vương tướng quân. Thẩm Mặc quay sang nói với Vương thị: - Có gì cần bổ xung không? - Có. Vương thị cao giọng đáp: - Ta thấy trên tường thành có chỗ lồi lõm để trèo lên xin đại nhân đưa thợ đá tới san bằng. Thẩm Mặc gật đầu, Vương thị lại nói: - Nhà dân ở ngoài thành, cái đáng phải tháo dỡ di dời thì phải người hủy đi. Thẩm Mặc biết ý tư của nàng, lo lắng những khu dân cư kia trở thành cứ điểm cho giặc Oa, nên cũng đồng ý luôn, lại nghe nàng nói: - Mấy ngày qua đại nhân trưng dân phu nạo vét sông hộ thành đã thấy hiệu quả, nhưng bù đất nạo vét lên không nên tùy ý vứt bỏ, nếu không giặc Oa thấy sẽ lấy nó để lấp thành đường. - Vậy ý của tướng quân là gì? Thẩm Mặc khiêm tốn hỏi. - Đem toàn bộ số đất đó vận chuyển tới mé trong sông hộ thành, xây một bức tường sát ngay bên sông hộ thành, như thế với giặc Oa mà nói, là tương đương sông hộ thành sâu thêm cả trượng. Vương thị nói lưu loát: - Hơn nữa còn có thể cắm cọc tre, mũi nhọn lên trên đó, làm giặc Oa tiếp cận tường thành thêm khó khăn. - Rất hay, thông qua hết. Thẩm Mặc vỗ tay nói: - Cũng chỉ có người xuất thân tướng môn thế gia như Vương tướng quân mới có nhiều cách hay như thế. Quy Hữu Quang ở bên cạnh nửa đùa nửa oán trách: - Nếu có cách hách như thế, sao không lấy ra dùng, mà hiện giờ có chuyện rồi mới ôm chân phật? Thích phu nhân liếc ông ta một cái: - Nếu lấy ra sớm thì Từ Hải có tới không? Quy Hữu Quang suy nghĩ một lát, quả đúng như thế, giờ bốn xung quanh thành Tô Châu khẳng định là đầy thám tử của Từ Hải, nếu Tô Châu vũ trang như con nhím, chỉ e Từ Hải co vòi chạy mất rồi. Buổi chiều, Thẩm Mặc sai cho nha dịch đi dọc các phố gõ la, tập trung người dân tới trước cửa thành, thông báo đúng sự thực với bọn họ: - Từ Hải sắp tới tấn công rồi ... Quân dân tức thì sợ hãi vô cùng, phải biết Từ Hải là ông ba bị chuyên dọa trẻ hư ở Giang Nam, trong lời đồn đại của mọi người hắn cao một trượng, mắt như chuông đầu, miệng như cái chậu, là quái vật ăn tim người, vừa nghe thấy cái têm này người ta đã bủn rủn chân tay. Thẩm Mặc lại nói: - Lần này giặc Oa dốc trọn ổ mà tới, mặc dù quẫy nhiếu khắp nơi, nhưng mục tiêu cuối cùng chỉ có một, chính là thành Tô Châu giàu có của chúng ta. Ánh mắt y sáng quắc liếc qua mọi người, nói từng chữ một : - Không cần nghĩ cũng biết, ngày thành bị phá, là ngày nhà cửa của chúng ta bị phá, cha mẹ bị tàn sát, thê nữ bị ô nhục, tài sản bại cướp bóc. Kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không thưa, tòa thành mỹ lệ của chúng ta trong khoảnh khắc sẽ thành địa ngục nhân gian... Đám đông trở nên yên tĩnh, điều này đại biểu rằng bọn họ đã sợ hãi tới cực điểm. - Nhưng hiện giờ ta nói... Thẩm Mặc dùng giọng lớn nhất: - Chỉ cần các ngươi nghe ta, toàn bộ chúng ta đồng tâm hiệp lực, là có thể tránh được tai họa này, bảo vệ nhà cửa của chúng ta, các ngươi có sẵn lòng không? - Sẵn lòng... Sau im lặng ngắn ngủi, là tiếng hô lớn như tiếng sóng gầm, mọi người chừng như muốn dùng tiếng thét này để xua tan sợ hãi trong lòng. Đợi mọi người phát tiết đủ rồi, Thẩm Mặc giơ tay lên, đám đông lại lặng ngắt như tờ, nghe y tiếp tục nói: - Các ngươi không cần phải kinh hoàng, bảo vệ thành Tô Châu là trách nhiệm của tri phủ ta, hiện giờ chúng ta ước hẹn, tất cả các ngươi lấy ta làm đầu, tuân theo lệnh ta, không sợ hãi, không đớn hèn! Các ngươi có làm được không? - Làm được. Toàn thành gầm lên kinh thiên động địa, làm Thẩm Mặc nhìn thấy được mặt quả cảm của người dân thành Tô Châu văn tú. Thế là toàn bộ thành Tô Châu bắt đầu sôi lên sùng sụng, Thẩm Mặc triệu tập mười vạn bách tính, trong một đêm liền xây xong tường đất, đồng thời bách tính trong thành chuẩn bị xong chông tre, buổi sáng hôm sau là cắm xong hết toàn thành, quả nhiên là người đông sức mạnh lớn. Về phần vũ khí thủ thành cũng đã được vận chuyện tới vị trí, quân dân thủ thành càng sẵng sàng đón địch ... Thẩm Mặc tận dụng điều học được từ Thang Khắc Khoang năm xưa, phân chưa khu vực tường thành, thi hành chế độ phùng thủ chịu trách nhiệm, mời ụ có một tinh binhThích gia là tiếu trưởng, cứ năm mươi ụ có một giám trưởng, đồng thời có hơn một trăm đội dự bị, sẵn sang bổ xung tổn thất. Còn về phần mỗi một cửa thành càng có một quan quân, một viên lại của huyện phòng thủ, bốn mặt tường thành cũng thế. Phân công nhiệm vụ phòng thủ rõ ràng như thế, làm ai nấy tinh thần hưng phấn, không ai là không liều mạng. Vì đề phòng có người trốn tránh, Thẩm Mặc lại lệnh lập ra sổ sách binh dân thủ thành, mỗi ngày do quan sai điểm danh. Ước hẹn với quân dân, phàm là người có tên trong danh sach trận vong sẽ được nuôi dưỡng già trẻ trong nhà, thương tật phủ tuất cả đời. Nhưng có kẻ đào vong , cả nhà bị liên lụy! Vừa giải trừ lo lắng về sau cho quân dân, làm những kẻ hèn nhát không dám làm bậy. An bài mọi thứ thỏa đáng rồi, Thẩm Mặc dẫn đám quan thân Quy Hữu Quang, Vương Tử Nhượng, Bành Tỳ lên tường thành, lấy thêm can đảm cho dân binh, chờ đợi giặc Oa tới. Trưa ngày hôm đó , thám báo bẩm báo giặc Oa đã cách thành mười dặm, cho dù đã chuẩn bị đầy đủ, mọi người vẫn không khỏi lòng trầm xuống, thầm cảm thấy bất an. Vương thị nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, ra khỏi hàng nói: - Đại nhân, mạt tướng nguyện dẫn thân binh rời thành, đánh tan khí thế của giặc Oa. Thẩm Mặc hơi động lòng, y đúng là cần một trận thắng để đánh tan lo âu của người dân, nâng cao sĩ khí của quân dân thủ thành, nhưng lại lo lắng cho an toàn của nàng, nhất thời hơi chần chần. Vương thị lại cười nói: - Đại nhân yên tâm, mạt tướng chỉ dùng trí, sẽ không đấu sức đâu. - Vậy thì tốt rồi. Thẩm Mặc biết giờ lúc dùng người, liền đồng ý: - Bản quan chờ tin lành của tướng quân. Cửa thành chầm chậm thả xuống, Thích phu nhân dân theo hơn hai trăn Thích gia quân, lưng mang thùng dầu, dẫn mấy con trâu to khỏe rời thành. Người dân trên thành nhìn thấy thế xôn xao nghị luận: - Vị Thích phu nhân này đi đánh trận sao còn mang cả trâu theo? - Không phải là dùng làm lương thực chứ? - Ta thấy hình như họ vứt lại chúng ta bỏ chạy rồi. ... Thôi thì đủ, cái gì cũng có. Nhưng một lát sao thì bọn họ đều ngạm miệng, vì phía đông nam xuất hiện một đại đội nhân mã, quân dân trên tường thành trước tiên là nhìn thấy bụi đất mù trời, đợi tới gần rồi liền nghe thấy tiếng bước chân sầm sập như mưa lớn.... Tiếng bước chân kia càng gần, trái tim người dân trên thành càng thắt lại, nhìn cờ xí ngợp trời, người dân càng thêm sợ hãi. Khi quân dân sắp bị sợ hãi đè bẹp thì trên tường thành đột nhiên vang lên tiếng trống trận "tùng tùng , tùng tung ...", ban đầu là một cái trống đánh, tiếp ngay sau đó thành hai ba chiếc, năm sáu chiếc, càng ngày càng có nhiều trống gia nhập. Không bao lâu sau, hơn trăm chiếc trống trận vang lên khắp toàn thành, đánh cho lòng người phấn chấn, quét sạch sợ hãi do giặc Oa mang lại. Đó là do Thẩm Mặc đặc biệt an bài, y biết người dân Tô Châu hòa bình nhiều năm, huyết khí có hơi kém, phải dùng thủ đoạn để kích nó lên mới được. Khi Từ Hải suất lĩnh bộ hạ tới dưới thành thì thấy cờ quạt tung banh, người đông nhung nhúc, chông cắm tua tủa toàn thành như con nhím, còn cả sông hộ thành rộng mà sâu, tất cả những điều này khác biệt hoạt toàn so với báo cáo hắn nhận được, mặt lạnh tanh nhìn muội phu Lương Sơn nói: - Ta cần một câu giải thích. Lương Sơn cũng chính là Hà Tâm Ẩn, mặc không hiểu ra sao: - Quái lạ, hôm đó tận mắt thuộc hạ nhìn thấy, không có tường đất, trong thàn cũng chỉ có năm trăm quân đội. Từ Hải rất tin vào muội phu này, hừ lạnh một cái: - Không phải ngươi nhìn nhầm, mà là bọn chúng chuẩn bị lừa ta. Hà Tâm Ân hổ thẹn nói: - Đều tại thuộc hạ vụng về, xin tướng quân trách phạt. Từ Hải tự phong là Phong Soa Thiên Bình Hải đại tướng quân, cho nên mới có cách xưng hô này. - Đương nhiên phải phạt ngươi, nhưng hiện giờ là lúc dùng người, tạm thời ghi nợ đã, đợi sau cuộc chiến tính cả thể. Từ Hải rất coi trọng Hà Tâm Ẩn, huống hồ hai người còn là anh em đồng hao, nể mặt Thúy Kiều, hắn phải thả cho đường sống. - Đa tạ tướng quân cho thuộc hạ cơ hội lập công chuộc tội. Hà Tâm Ẩn cảm kích nói. - Dẫn người đi làm công cụ công thành. Từ Hải nhìn xung quanh: - Mẹ nó chứ, sao chỗ nào cũng trụi lủi, tới cành cây cũng chẳng có. - Vậy chỉ đành lên núi ở chỗ xa thôi. Hà Tân Ẩn nói: - Cách tới năm dặm, thuộc hạ phải xuất phát ngay. - Được rồi. Từ Hải mệnh lệnh cho bộ đội nghỉ ngơi tại chỗ, phải một nghìn người, áp giải người dân bắt được đưa lên núi đốn gỗ làm thang. ~~~~~~~~~~ Hà Tâm Ẩn vừa mới lên núi, liền nghe thấy tiếng trên núi truyền tới rất nhiều giọng nữ trong trẻo hô: - Giết giặc Oa. - Giết giặc Oa. Tiếng hô vang vọng trong cốc, tiếp theo đó là tiếng trống trận "đùng đùng đùng". Mọi người tập trung nhìn, quả nhiên thấy trong bụi cây cỏ trên rừng có bóng người váy hoa xanh xanh đỏ đỏ, đám giặc Oa hộ tống Hà Tâm Ẩn tức thì cười hô hố: - Thì ra trên núi có giấu các hoa cô nương kìa. Liền lập tức thổi ốc hiệu, mặc cho Hà Tâm Ẩn ước thúc thế nào bọn chúng vẫn kéo nhau chạy trên núi. Hà Tâm Ẩn tức tới dậm chân chửi bới, mọi người cho rằng hắn tức đám người kia không nghe lệnh, kỳ thực hắn lo cho đám "cô nương ngốc" ở trên núi, sao lại chạy tới đây? Chẳng phải phục vụ miễn phí cho giặc Oa sao? Nhưng một mình hắn không ngăn được cả ngàn người, đánh trở mắt nhìn bọn chúng lên núi. Nhưng phải nói đám giặc Oa cũng không phải ngu, bọn chúng cũng biết chuyện này có thể có bẫy, nhưng núi ở Giang Nam chỉ có thể gọi là đồi, căn bản không có địa thể hiểm trở để lừa bọn chúng vào. Cho dù có trúng mai phục thật cũng vẫn có thể thắng như thường, sau đó đi tìm hoa cô nương. Bọn chúng lần theo tiếng trống, tới một mảnh rừng, vừa mới vào trong đó nhìn, tức thì tức bể phổi. Làm gì có cô nương nào, ngay cả bóng người cũng không có, chỉ có mấy con trâu buộc ở cạnh cây, mỗi con trâu đều treo trống trận ở trên sừng, trên đầu rên lưng treo y phục xanh xanh đỏ đỏ, nhìn từ xa xa đúng là rất giống một đám hoa cô nương.