Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 468 : Chí hướng
Tới trưa, chiến đấu kết thúc, bốn ngàn nhân mã của Từ Hồng bị chết đuối bị giết quá nửa, còn lại hơn chín trăm tên đều đầu hàng cả Thích Kế Quang.
Đánh tiếc với Vương Sùng Cố và Lưu Hiển xong, Thích Kế Quang áp giải tù binh trở về thành Tô Châu.
Đại bộ phận tù binh bị dùng thừng trói lại với nhau, nhưng Từ Hầu và đám đại đầu mục thì được ưu đãi, không chỉ không trói chân trói tay mà còn được tuyên bố là chân bị thương, được đưa lên một cỗ xe trâu ngồi, không phải đi bộ.
Nắm trên ván xe cứng đờ, Từ Hồng ngửa mặt nhìn mây đen trên bầu trời, trong lòng cũng u ám y như thế, hắn đang suy nghĩ xem , lần này vì sao lại bị quân Minh phục kích ---
Nghe ý tứ của Thích Kế Quang là vì quân Minh biết trước tuyến đường hành quân của bọn chúng, cho nên mới đâm đầu vào bẫy.
"Nhưng làm sao lại bị lộ được" Từ Hồng ngậm một cọng cỏ, trong lòng phân tích :" Mọi người chia ra cầm quân bên ngoài, đại ca và hai tên đó quan hệ không hài hòa, không thể chuyện gì cũng thương lượng trước. Bọn chúng cũng không thể biết tuyến đường hành quân của ta chứ chỗ đại ca ta .... Trừ khi..."
Hắn nghĩ tới một loại khả năng, liền vội lấy từ trong lòng ra một phong thư, đó là thư của Từ Hải viết cho hắn, lệnh hắn nam hạ gây ra chuyện hôm nay.
Từ Hồng xem thật kỹ ký hiệu ngầm trong lá thư, hoàn toàn không có vấn đề gì, rồi xem đi xem lại bức thư, không ngờ có chút manh mối ---
Bức thư này bút tích đúng là giống của đại ca hắn, nhưng để cùng nhau tại sai cảm thấy không tự nhiên.
- Chuyện này là thế nào?
Từ Hồng nghĩ mãi không ra nguyên cớ, nghĩ tới đau cả đầu, rồi mơ màng thiếp đi. Nhưng đường gồ ghề, xe khó tránh khỏi sóc nảy, không lâu sau lại đánh thức hắn, mở mắt ra, thấy ánh mặt trời hơi chói mắt, hắn liền cầm thấy lá thứ, muốn đem che mắt.
Ai ngờ hành động đó làm hắn cứng người, chỉ thấy bức thư bình thường không có gì khác lạ, sau khi nhìn sau ánh mắt trợi, không ngờ có vài chỗ lang lổ, mờ rõ không đầu! Quả nhiên có huyền cơ.
Từ Hồng mở to mắt, cẩn thận xem kỹ vài chỗ dày hơn, mới phát hiện ra chữ ở bên trên là dán vào .... Đại ca của hắn nhất định không làm chuyện này, vậy thì có kẻ giở trò rồi.
"Quả nhiên bên trong có nội tình!" Từ Hồng không kìm được tim đập thình thịch, đem lá thứ đó cất đi cẩn thận, vì động tác của hắn đã khiến người canh chừng chú ý, cho nên đợi cách thoát thân rồi hẵng hay.
Tới tối, phải cắm trại một đêm, bộ đội cắm trại xong, đốt lửa nấu cơm, chẳng cần nhắc tới.
Phạm nhân bình thường ăn bánh ngô dưa muối, Từ Hồng được ưu đãi có thể ăn dưa muối và bánh ngô xé ra nấu thành cháo ... Hắn không oán trách gì, ăn xong ngoan ngoãn đi ngủ, tới nửa đêm thức dậy nói với binh sĩ canh hắn:
- Ta muốn đi nhà sỉ.
Binh sĩ bị hắn gọi thức đậy, vẻ mặt có vẻ rất cấu kỉnh, lẩm bẩm:
- Ăn bánh ngô cũng nặn ra được ***, ngươi hạnh phúc thật đấy.
Rồi đứng dậy dẫn hắn tới bên cạnh:
- Tùy tiện kiếm một chỗ mà giải quyết đi.
Từ Hồng liền kiếm một bụi cỏ xa xa, cơi quần ngồi xuống, ngập ngừng hồi lâu mới dùng ngữ khí thương lượng hỏi:
- Ngươi có thể quay đi không, có người nhìn ta khôn ị ra nổi.
- Lắm chuyện thật đấy.
Binh sĩ làu bàu, nhưng vẫn nghe theo nhìn ra chỗ khác, hắn mệt lắm rồi, không ngờ dựa vào gốc gây ngáy khò khò.
- Đã xong chưa?
Đợi hắn ngụy đã rồi mới hỏi lớn, nhưng nghe thế nào giống như "đã chạy chưa?"
Không phụ sự kỳ vọng của hắn, Từ Hồng quả nhiên đã chạy rồi.
- Phối hợp thật đấy!
Tên binh sĩ nhỏ giọng mắng một câu rồi mới hét toáng lên:
- Từ Hồng chạy rồi.
Doanh trại rối loạn, binh sĩ lùng sục xung quanh, nhưng Từ Hồng ỷ vào bơi lội giỏi, đã biến mất trong sông ngồi chằng chịt, không thấy bóng dáng hắn đâu.
~~~~~~~
Thích Kế Quang dẫn quân đội trở về thành Tô Châu, Từ Hải đã hay tin nên rút lui rồi, an bài xong bộ hạ, hắn liền dẫn thân binh vào thành, binh sĩ trông coi Từ Hồng không ngờ cũng theo sát bên cạnh hắn.
Tới con đường trước nha phủ, binh sĩ đó hỏi:
- Đại ca, về nhà trước hay tới ngõ Ngũ Đại Phu trước?
Thích Kế Quang im lặng một chút, lắc đầu nói:
- Tới phủ nha trước.
- Ca, còn muốn kéo dài tới khi nào nữa?
Tên binh sĩ đó kỳ thực là Thích Kế Mỹ đệ đệ Thích Kế Quang, được Vương thị một tay nuôi lớn, còn bán cả trang sức gả cùng, để cưới vợ cho hắn, cho nên trong lòng hắn tẩu tử giống như mẫu thân, tự nhiên lên tiếng bất bình cho nàng.
- Ài, hiện giờ ta vào thế cưỡi hổ rồi.
Thích Kế Quang nhỏ giọng xuống:
- Phía Thích Quảng gửi thư lại báo, hai tẩu tử kia của ngươi đã sinh rồi, hẳn đại tẩu tử của ngươi cũng biết. Chắc bây giờ nàng không tha thứ cho ta nữa?
- Vậy huynh cả đời không về à?
Thích Kế Mỹ hỏi.
- Trở về thì chắc chắc rồi.
Thích Kế Quang thở dài:
- Nhưng đợi xong việc chính rồi hẵng nói.
Trong lúc chuyện trò đã tới trước phủ nha, Thẩm Mặc được tin, đã đứng ở cửa đợi từ trước.
Vừa thấy tri phủ đại nhân, Thích Kế Quang vội vàng xuống ngựa, hành lễ bái kiến.
Thẩm Mặc đỡ hắn dậy, cười ha hả nói:
- Nguyên Kính huynh, làm không tệ đâu.
- Đại nhân mới gọi là lợi hại.
Thích Kế Quang cười, hai người đi vào bên trong.
- Có thể làm cho Từ Hải uổng công trở về, một là bọn huynh đánh tốt, làm hắn sợ hãi; hai là tẩu phu nhân có thể so với Mộc Quế Anh, biết cầm quân, biết đánh trận; ba, thành Tô Châu là "trăm vạn bách tính trăm vạn binh", há có thể để một tên Từ Hải nhỏ nhoi bắt nạt.
Hai người đi vào Thiêm áp phòng, phân chủ khách ngồi xuống, Thích Kế Quang nói:
- Xem ra đại nhân sớm có kế sách, kẻ giặc có giảo hoạt đến đâu, cũng lọt vào bẫy của đại nhân.
- Nguyên Kính huynh quá khen rồi.
Thẩm Mặc xua tay:
- Cứ nói phía huynh đi.
Thích Kế Quang liền kể thả nước nhấn chìm Từ Hồng ra sao, bắt hắn ra sao, rồi lại thả hắn ra sao, đúng theo nguyên bản cho Thẩm Mặc nghe. Hết rồi mới nói ra nghi vấn của mình:
- Vì sao đại nhân khẳng định, chỉ cần thả Từ Hồng về là chắc chắn có thể ly gián quan hệ Từ Hải với Diệp Ma và Tân Ngũ Lang?
Thẩm Mặc cười khẽ:
- Căn cứ vào tin tức tình báo đáng tin cậy, mâu thuẫn của Từ Hải và hai kẻ đó đã có từ lâu rồi.
Không cần phải nói, tin tức đáng tin cậy đó tới từ Hà Tâm Ẩn.
Hà Tâm Ẩn nói với Thẩm Mặc, khi hắn và Vương Thúy Vân ới được sào huyện của Từ Hải thì hắn và Diệp Ma đã cướp đoạt thế lực mà Trần Đông lưu lại, nhưng vì quan hệ tốt đẹp nhiều năm, nên không trở mặt hoàn toàn.
Hà Tâm Ẩn nhớ kỹ yêu cầu của Thẩm Mặc, lập tức xung phong lên tuyến đầu, dẫn một đám giặc Oa giúp Từ Hải tranh cướp địa bàn. Công phủ của hắn cao cường, ra tay tàn nhẫn, thủ hạ của Diệp Ma không là đối thủ, bị hắn đánh cho thua liên tiếp, kết quả Từ Hải chiếm được phần lớn.
Nếu chẳng phải về sau có Tân Ngũ Lang tham gia, Diệp Ma đã bị nuốt chửng tới chẳng còn lại mẩu xương nào, nên hắn căm hận Hà Tâm Ẩn, đồng thời hết sức bất mãn với Từ Hải.
Nhưng Từ Hải là kẻ tính tình nghông nghênh, thấy rằng mình chiếm được thực lực của ba trong số ngũ cường, Diệp Ma không còn được dùng thái độ đồng bọn hợp tác nữa, mà phải là thuộc hạ mình mới đúng. Cho nên lời nói và cử chỉ không còn tôn kính Diệp Ma như trước kia.
Hà Tâm Ẩn kể qua một chuyện .. Mấy năm trước Diệp Ma bắt được một tiểu thư đại hộ Giang Nam, không những cực kỳ yêu thích, mà còn bái đường cưới làm thê tử. Qua mấy năm tiểu thư kia nhớ quê nhà, xin Diệp Ma thả cho nàng về.
Diệp Ma rất nghe lời nàng, muốn đồng ý, nhưng lại không nỡ, trong một lần uống rượu tâm sự với Từ Hải. Từ Hải say rượu, thuận miệng nói bừa:
- Chiều lắm vào sinh chuyện, thả ả ta về, chẳng bằng cho ta vui vẻ còn hơn.
Diệp Ma khi ấy lộn ruột, đó chính là phu nhân bái đường thành thân của hắn, không ngờ Từ Hải nói ra lời đốn mặt ấy, tất nhiên chọc vào kỵ húy của hắn, liền nhắc nhở:
- Vợ của bằng hữu, không thể động vào.
Từ Hải cười rộ lên:
- Chơi một hai lần có sao đâu.
Diệp Ma mất lý trí, không nhịn được nói:
- Nếu đã như thế, ngươi cũng đưa Vương Thúy Kiều đây cho ta chơi thử.
Từ Hải nghe vậy khùng lên, chửi Diệp Ma té tát, còn rút đao ra muốn giết hắn, ép Diệp Ma quỳ trước mặt mình, tự tát bản thân mấy chục cái mới chịu tha.
Mặc dù ngày hôm sau Từ Hải tỉnh rượu, cảm thấy hối hận lắm, muốn đi xin lỗi Diệp Ma, nhưng bị Hà Tâm Ẩn khuyên:
- Tướng quân mà xin lỗi, hắn sẽ cho là tướng quân sợ, lần này hắn mưu đồ với thê tử ngài, thì lần sau hắn mưu đồ tới ngài đó.
Hắn nói như thế, Từ Hải không đi nữa. Diệp Ma vốn tính Từ Hải hôm nay sẽ tới xin lỗi, vì hắn hiểu Từ Hải, biết tên gia hỏa này tỉnh rượu rội ắt sẽ hối hận, ai ngờ đợi mãi mà không thấy, không khỏi có chút thất vọng:
- Người ta nói, bằng hữu có thể chia sẻ hoạn nạn, không thể cùng hưởng phú quý, hiện giờ tên gia hỏa này cho rằng đã thành long đầu, không coi ta ra gì nữa.
Liền kết đồng minh với Tân Ngũ Lang, ngày càng xa cách Từ Hải.
~~~~~~~~~~~~
- Từ vị trí giặc Oa tấn công huynh cũng nhìn ra đấy...
Thẩm Mặc nói:
- Diệp Ma rõ ràng là ở rất gần nhau, chính là chiếu cố cho nhau, trừ nhắm vào chúng ta ra, há lại không phải vì đề phòng Từ Hải.
Thích Kế Quang gật gù:
- Cho nên đại nhân mới có ý chiêu an đám người Từ Hải?
Thẩm Mặc nhìn hắn hỏi lại:
- Ý Nguyên Kính huynh ra sao?
Lúc này hai người đã ngồi ở bên bàn cơm, Thích Kế Quang cầm chén rượu lên uống cán, cúi đầu nói:
- Vậy thì tốt, đại nhân chủ trương chiêu an, tất nhiên là kế sách vẹn toàn, chỉ đợi giặc Oa bỏ vũ khí xuống, thiên hạ thái bình, mạt tướng cũng có thể cởi giáp về quên, ngư tiều canh độc, chẳng phải là khoái hoạt sao?
Hắn đặt chén rượu xuống, có chút không áp chế nổi, nói:
- Nếu đã như thế, mong đại nhân không cấp lương thưởng cho thuộc hạ nữa, giải tán quân đội luôn cho xong chuyện.
Thẩm Mặc nghe ra sự bất mãn của hắn, té ra vị tướng quân này không tán đồng kế sách chiêu an của mình, bất kể rốt cuộc y suy tính ra sao, lúc này phải vỗ về hắn đã. Nghĩ tới đó Thẩm Mặc cười nói:
- Nguyên Kính huynh hiểu lầm ta rồi, Thẩm Mặc này từ năm Gia Tĩnh thứ 33 đã tiếp xúc với giặc Oa, đến nay đã được 5 năm, há chẳng hiểu dã tâm lang sói của bọn chúng? Đám trộm cướp là tráo trở nhất, cho dù chiêu an được nhất thời, cũng không thể chiêu an mãi mãi được.
Nói tới đó cau mày lại:
- Nói không chừng tới khi nào đó không hài lòng, hung tính nổi lên, người dân há chẳng phải lại gặp tai nương? Tới lúc đó chẳng cần Cẩm Y vệ bắt ta thì ta cũng lấy cái chết tạ tội với thiên hạ.
Thích Kế Quang hồ đồ luôn, lấy làm lạ hỏi:
- Đại nhân đã suy nghĩ như thế vì sao còn muốn chiêu an?
- Đã xem Thủy Hử chưa?
- Ý đại nhân là... Chiêu an trước tiêu diệt sau?
Thẩm Mặc không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, nhưng trong mắt Thích Kế Quang, y đã ngầm thừa nhận rồi, lập tức oán khí với Thẩm Mặc tiêu tan hết, lại còn lo lắng cho y, hỏi:
- Làm thế hậu quả ra sao, đại nhân nghĩ tới chưa?
- Khả năng rất nghiêm trọng ...
Thẩm Mặc rót rượu cho Thích Kế Quang nói:
- Đủ thứ tin đồn sẽ đổ tới, người ta khạc đờm nhổ đầy người ta.
Đám ngự sử ngôn quan rảnh việc, là hạng bốc đồng tiêu chuẩn, đối với giặc Oa cũng vậy, Yêm Đáp cũng thế, chỉ có một thái độ duy nhất, chính là giết! Giết ! Giết! Mặc kệ là có cái năng lực giết người ta hay không?
- Nếu biết hậu quả nghiêm trọng như thế, vì sao đại nhân còn muốn chiêu an?
- Ta cũng có nỗi khổ trong lòng ...
Thẩm Mặc thở dài, đưa ngón tay ra đêm:
- Nhân tố đủ mọi phương diện khiến ta không thể không làm thế. Trước tiên nói về tình thế trước mắt, mặc dù chúng ta tiêu diệt được bọn Từ Hồng, nhưng bọn chúng còn có ba lộ binh mã, ỷ giốc lẫn nhau. Chúng ta đánh tên nào là hai tên kia tới cứu viện. Mà quân ta sau khi Du tổng binh bị bắt đi, chỉ còn lại 3000 quân của Nguyên Kính huynh là có thể đánh một trận, các lộ chư hầu khác căn bản không phải là đối thủ của đám Từ Hải. Hiện giờ bọn chúng thua một trận, tất nhiên sẽ không mắc lừa nữa, lần sau gươm đao đối chiến, đánh trận thực sự, quân ta làm sao mà kháng cự nổi.
- Chúng ta có thể cầm cự cho tới khi viện quân tới ...
Thích Kế Quang nói.
- Đó chính là nguyên nhân thứ hai ta không chiêu an.
Thẩm Mặc đi vào gian trong, không lâu sau lấy ra một phong thư, đưa cho Thích Kế Quang, nói:
- Huynh xem xem bộ đường của chúng ta nói thế nào.
Thích Kế Quang nhận lấy thư mở ra xem, chỉ thấy Hồ Tôn Hiến mở đầu kêu than:" Chiết Giang khắp nơi khói lửa, giặc Oa hoành hành ngang ngược, huynh trưởng tự lo bản thân chưa xong, không còn sức chi viện cho Tô Châu nữa." Sau đó là bảo Thẩm Mặc nghĩ tự nghĩ cách, nói bất kể là nghĩ cách gì đều tính lên đầu hắn, giống như Đường Tăng hát :" Tội ta chịu thay, chết thì ngươi nhận."
- Nhìn thấy chưa?
Thẩm Mặc than:
- Đó là thái độ của tổng đốc đại nhân chúng ta.
Rồi lấy một tấm lụa vàng trong ống tay áo ra:
- Huynh xem tiếp cái này.
Thích Kế Quang nhìn thấy, vội vàng đứng lên, vì loại màu này, toàn thiên hạ chỉ có một người được dùng, đó là hoàng đế bệ hạ của Đại Minh.
- Ngồi xuống đi, nơi này không có người ngoài.
Thẩm Mặc cười cười:
- Huynh có tôn kính bệ hạ hơn chẳng nữa, ông ấy cũng chẳng phái thiên binh thiên tướng tới cứu chúng ta.
Thích Kế Quâng cười một tiếng, dùng hai tay nhận lấy lụa vàng, chỉ thấy bên trên nửa đầu toàn lời an ủi, nửa sau là biểu thị hết sức tin tưởng năng lực của Thẩm Mặc. Đồng thời yêu cầu y động não, nghĩ cách chống đỡ qua thời gian này, tin rằng y có thể loại bỏ được tất cả khó khăn, giải quyết vấn đề v.v..v.. Cuối cùng còn thàn nhiên như không nhắc một câu, 400 vạn lượng mà quá khó khăn thì có thể giảm đi một chút.
- Nhìn thấy chưa? Không có chút thành ý nào, nói muốn giảm chỉ tiêu năm nay, nhưng không cho con số cụ thể, rõ ràng là không bỏ được số bạc đó, bảo ta phải nộp lên đủ số.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Đây gọi là muốn ngựa chạy thật nhanh, nhưng lại không cho nó ăn cỏ.
Thích Kế Quang im lặng, lần đầu tiên hắn biết được, thì ra gánh nặng trên vai đại nhân lại lớn như thế ... Bình thường không nhìn ra chút nào, không khỏi càng thêm khâm phục Thẩm Mặc.
- Còn điều thứ ba nữa.
Thẩm Mặc trầm giọng nói tiếp:
- Thị bạc ti ngừng một tháng, là tổn thất trên trăm vạn lượng, dừng nửa năm là mất ngàn vạn lượng, thế là cục diện năm ngoái ta vất vả khai sáng ra bị hủy trong chớp mắt ... Ta không chấp nhận, ta phải tự cứu.
- Đại nhân không cố kỵ đám ngôn quan nữa sao.
- Mặc cho bọn chúng chửi.
Thẩm Mặc nâng chén về phía bắc nói:
- Vừa không muốn bị chửi mắng, lại muốn làm được việc là không thể nào. Thẩm Mặc ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị cách chức điều tra bất kỳ lúc nào rồi, vì ta không định mặc cho dòng nước cuốn đi.
Nghe Thẩm Mặc nói rõ chí khí, Thích Kế Quang hổ thẹn đứng dậy hành lễ:
- Mạt tướng trách nhầm đại nhân rồi, còn cho rằng ngài đã thay đổi chứ ...
Thẩm Mặc cười vang, đỡ hai tay hắn nói:
- Nguyên Kính huynh, ta vĩnh viễn là Thẩm Chuyết Ngôn năm xưa ở Long Sơn luận đạo với huynh, bất kể tương lai ra sao cũng sẽ không đổi lòng.
Thích Kế Quang bị lời nói của Thẩm Mặc làm kích động chắp tay nói:
- Nguyện nghe lời đại nhân, thà chết không sờn.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
44 chương
66 chương
12 chương
5 chương
208 chương
72 chương