Đầu tháng ba, đạp thanh chơi diều ở ngoại ô. Ngày này, bất luận hoàng thân quốc thích hay bá tánh bình dân, đều dìu già dắt trẻ đến dã ngoại du xuân, điền dã hiện giờ sinh khí bừng bừng tiêu tán mùa đông vắng vẻ lạnh lẽo. Phong Phân và nha hoàn của nàng Tiểu Quả cũng là một thành viên trong đám người, lúc này nàng đang chơi diều. “Tiểu thư, cắt dây đi.” Nghe được lời nói của Tiểu Quả, Phong Phân nhìn con diều trong tay mình đang bay thật cao trên bầu trời, đưa tay cầm lấy cây kéo Tiểu Quả đưa, nhẹ nhàng cắt bỏ, con diều bay theo gió, không lâu sau biến mất phía chân trời. Tiểu Quả ở một bên mỉm cười nói: “Như vậy là tốt rồi, tiểu thư mang bệnh với vận số không may bỏ đi rồi.” Khóe miệng Phong Phân cũng nâng lên nụ cười nhạt, gật đầu một cái. Ánh mắt Tiểu Quả rơi vào trên người những người đang cùng nhau đi đạp thanh, nói một câu: “Phong cảnh phía bên ngoài thật tốt.” “Cái nha đầu này, chỉ thích chạy ra ngoài.” “Chẳng lẽ tiểu thư cả ngày đợi ở trong phủ không thấy buồn bực sao?” Phong Phân nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái: “Chỉ có ngươi mới buồn bực thôi.” Tiểu Quả hơi chu miệng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ vào cách đó không xa: “Tiểu thư, bên kia giống như xảy ra chuyện gì đó, chúng ta qua đó xem một chút đi.” Phong Phân nhìn theo ngón tay nàng, khóe miệng giương lên nụ cười: “Tốt.” Được sự đồng ý của tiểu thư nhà mình, Tiểu Quả lập tức sung sướng chạy về phía bên kia, Phong Phân thấy thế cười lắc lắc đầu, thong thả ung dung đi theo, cách phía sau mấy bước , một gia đinh to con tướng mạo chất phát cũng trầm mặc đi theo. Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng tranh chấp, lúc này Tiểu Quả cũng đã trở lại. Phong Phân hỏi: “Chuyện như thế nào?” Tiểu Quả thở hổn hển chỉ về bờ sông nói: “Có hai vị tiểu thư vô ý rơi xuống sông, mới vừa được người cứu lên.” “Chỉ có vậy?” Tiểu Quả lập tức lắc đầu, tiến lên hai bước, giọng nói cũng hạ thấp, ánh mắt lộ ra hưng phấn: “Dĩ nhiên không chỉ có thế, hiện tại hai vị tiểu thư cùng với hạ nhân bên người đang chỉ trích lẫn nhau, đều nói do đối phương hạ độc thủ.” Phong Phân không nhịn được cười, giọng nói có chút hứng thú: “Còn nữa không?” Tiểu Quả cố ý nhử: “Tiểu thư đoán các nàng là ai?” Phong Phân đưa tay chọt cái trán của nàng: “Ta không đoán.” Tiểu Quả bĩu môi, gương mặt không thú vị: “Tiểu thư, sao ngài không có một chút lòng hiếu kỳ nào vậy chứ?” “Bởi vì lòng hiếu kỳ của ngươi đã quá nặng.” Tiểu Quả không có một chút tự giác bị nhạo báng, vẫn tiếp tục nói: “Tiểu thư của Đại Lý Tự Thừa với Binh Bộ Thượng Thư đấy.” “Sau đó?” Phong Phân rất tự nhiên hỏi tiếp. “Tiểu thư đã quên?” Tiểu Quả nghe vậy có vẻ kinh ngạc. “Cái gì?” Phong Phân trả lại cho nàng vẻ mặt mờ mịt. Tiểu Quả không nhịn được âm thầm liếc mắt, bất đắc dĩ nói: “Trước đó vài ngày nô tỳ không phải đã nói cho ngài một tin tức quan trọng sao?” Phong Phân nhíu mày: “Ngươi cũng thường nói cho ta biết mấy tin tức quan trọng, là tin tức nào?” “Chính là sự kiện đó a.” Nàng cố gắng khơi dậy trí nhớ của tiểu thư nhà mình. “Sự kiện đó?” “Chính là liên quan đến chuyện Ký Vương tuyển phi á.” Phong Phân bừng tỉnh hiểu ra, rồi lại hết sức không hiểu hỏi: “Cái này thì có quan hệ gì đến chúng ta?” “Chúng ta thì không, nhưng với hai nhà tiểu thư bên kia thì có.” Phong Phân hiểu đại khái, một phát bắt được nha hoàn đang muốn chạy mất, nói: “Họ cũng đã bị rơi xuống sông, ngươi không học được chút giáo huấn nào hay sao, còn muốn qua đó?” Tiểu Quả không để ý nói: “Hiện tại mọi người chỉ để ý xem náo nhiệt, nô tỳ chỉ là nha hoàn, sẽ không có ai chú ý nô tỳ.” “Ta sẽ.” Tiểu Quả ngẩn ra, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp. Phong Phân rất nghiêm túc nhìn nàng, nói lại một lần: “Ta sẽ.” “Tiểu thư—” “Ta sẽ luôn nhìn chằm chằm ngươi mọi lúc.” Có một nha hoàn quá mức tùy hứng bên người, có đôi khi cũng thật bất đắc dĩ, cũng không có biện pháp, ai kêu nàng (TQ) là người của nàng (PP), nàng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc tốn thêm chút tâm tư để ý nàng. “Đại Thụ.” Gia đinh vẫn im lặng theo phía sau nàng, cuối cùng cũng mở miệng đáp một tiếng: “Tiểu thư.” “Canh chừng muội muội ngươi cho tốt.” Nghe vậy, Đại Thụ lập tức tiến lên vài bước, bắt được tay muội muội lôi nàng đến cạnh mình, theo bản năng liếc nhìn về phía bờ sông, bên kia đã là đất thị phi rồi, trứng gà còn muốn bị quăng ra, khó trách tiểu thư không cho nàng đi qua. Tiểu Quả nhìn bờ sông náo nhiệt, vẻ mặt khó nén thất vọng. Phong Phân cũng nhìn sang bên kia, thuận miệng hỏi một câu: “Làm thế nào hai người kia cùng rơi xuống sông vậy?” Tinh thần bởi vì câu này mà rung lên, Tiểu Quả cười hắc hắc hai tiếng: “Căn cứ vào tin tức nô tỳ nghe được mà phân tích a, là có kế hoạch lên sẵn cùng với tình huống phát sinh ngoài ý muốn cho ra kết quả hiện tại.” Phong Phân gật đầu, nàng cũng nghĩ thế. Tiểu Quả tiếp tục báo cáo tin tức nàng nghe được: “Nghe nói tiểu thư hai nhà này đều là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Ký Vương phi.” “Nga.” “Tiểu thư, ngài sao không cổ động tí nào a.” Không đạt được phản ứng như mong đợi, Tiểu Quả chu miệng. “Không phải ta đang hỏi sao?” “Nhưng vẻ mặt của ngài thật không thú vị.” Tiểu Quả khẽ oán trách. Vẻ mặt Phong Phân đương nhiên nói: “Ta không cảm thấy cái này có gì kinh hãi.” “Tại sao?” “Có cạnh tranh sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn gặp sự cố cũng rất bình thường.” “Tiểu thư nói đúng.” Xem ra chính nàng suy nghĩ nhiều quá. “Tiểu Quả.” “Dạ, tiểu thư.” “Ngươi nói người bên kia là ai?” Tiểu Quả nhìn theo hướng ngón tay tiểu thư nhà mình, do dự một chút nói: “Giống như không phải bách tính bình thường.” “Ừ.” “Nếu không nô tỳ qua đó nhìn một chút?” “Qua đó ngươi nhất định biết?” Đối với lần này Phong Phân tỏ vẻ hoài nghi. “Không nhất định.” “Vậy thì quên đi.” “A?” “Diều thả xong rồi, nên trở về tìm phụ thân ta.” “Dạ.” Chủ tớ ba người theo đường cũ trở về. Thời điểm bọn họ trở lại đình nghỉ mát, Phong Triệt đang đánh cờ cùng người trong đình, lão quản gia Phong phủ - Trung thúc đang canh giữ bên ngoài, ở bên trong phục vụ rõ ràng là hạ nhân của người khác. Phong Phân có chút ngạc nhiên, dùng khẩu hình hỏi lão quản gia: “Người kia là ai?” Lão quản gia chưa kịp đáp lại, trong đình đã có người nói chuyện: “Đây là cô nương nhà ngươi?” Phong Triệt đang cầm cờ suy nghĩ nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình, không khỏi tươi cười: “Chính là tiểu nữ, Phân Nhi, tới đây ra mắt tiên sinh.” Phong Phân đi vào đình, quy quy củ củ hành lễ: “Thỉnh an tiên sinh.” Nam tử ngồi đối diện Phong Triệt tầm 40-50 tuổi, mặc dù vóc người có chút mập mạp, nhưng dung mạo không tồi, chắc chắn lúc còn trẻ là một nam tử tuấn tú. Ánh mắt Phong Phân dừng lại một chút trên người hai hạ nhân phía sau hắn, bọn họ cho nàng cảm giác có chút bất thường, tựa hồ lúc nào cũng cảnh giác điều gì đó. Nam nhân trung niên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Phong Phân một lần, cười nói với Phong Triệt: “Cô nương nhà ngươi không tệ.” Tay cầm cờ của Phong Triệt hơi căng, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Đây là ở trước mặt người khác, sau lưng tính tình có chút không tốt.” “Đã từ quan rồi sao?” Đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Phong Triệt hơi ngẩn ra: “Mấy ngày trước vừa mới từ quan.” Nghĩ đến thê tử qua đời, trong lòng hắn có chút chua sót, hôm nay chỉ còn phụ nữ (cha và con gái) bọn họ sống nương tựa lẫn nhau. Nam tử trung niên gật đầu một cái, không nói gì, tiếp tục đánh cờ. Trong lòng Phong Triệt thấp thỏm không yên, quả nhiên không nên ở lại kinh thành quá lâu. Hắn cũng chỉ nghĩ đến nữ nhi giữ đạo hiếu ba năm không có ra khỏi cửa, thừa dịp hôm nay ra ngoài đạp thanh, phụ nữ hai người mang linh cửu của thê tử đã mất hồi hương, ai ngờ đụng phải vị đại lão gia trước mặt này, làm ơn ngàn vạn lần không cần phiền phức a. Phong Phân an tĩnh đứng bên người phụ thân, ánh mắt rơi vào trên bàn cờ, nhìn thế cuộc trong lòng nàng sinh ra nghi ngờ. Ván cờ này phụ thân sớm có thể thắng, sao đi tới hiện tại chẳng những không thắng, ngược lại luôn bất động thanh sắc thua đi? Nàng không nhịn được lặng lẽ nhìn nam tử trung niên kia một cái, xem ra thân phận người này rất đặc biệt! “Lão gia, Thất thiếu gia đã tới.” Nghe được bên ngoài đình truyền tới một giọng nói hơi chói tai, Phong Phân không nhịn được nghiêng đầu liếc mắt nhìn. Nam tử trung niên đang chuẩn bị hạ xuống con cờ trong tay, nghe được câu này dừng lại động tác, cười nói: “Nó đến thật đúng lúc.” “Lão gia?” Lão giả cao gầy mặt trắng không râu bên ngoài hỏi thăm. “Cho nó vào đi.” Cách đó không xa, một cẩm y nam tử rất nhanh đã tới, sau khi lão giả làm thủ thế “Thỉnh” thì bước chân vào đình nghỉ mát: “Nhi tử thỉnh an phụ thân.” Nam tử trung niên gật đầu cười: “Còn không thỉnh an tiên sinh.” Long An Khác làm theo phân phó, quy củ hướng Phong Triệt hành lễ của đệ tử: “Thỉnh an tiên sinh.” Phong Triệt vội nói: “Không dám.” Phong Phân đứng một bên thấy thế, mi tâm nhảy dựng, nhất thời đoán được đại khái thân phận hai người này. Nam tử trung niên lại chuyển hướng nhìn Phong Phân, rồi sau đó nhìn nhi tử một cái, hướng về phía Phong Triệt cười nói: “Hai đứa bé này nhìn thật xứng đôi.” Trong lòng Phong Triệt cả kinh, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cố chống đỡ nói: “Lệnh công tử tuấn tú như thế làm sao tiểu nữ có thể với cao, ngài quá đề cao nàng.” Ánh mắt Long An Khác dừng lại trên người Phong Phân, một nữ tử xinh đẹp thướt tha, toàn thân giống như một đóa bách hợp lạnh nhạt an tĩnh, thanh thanh đạm đạm. “Với cao sao?” Giọng nói nam tử trung niên kéo dài, không chút để ý liếc mắt nhìn nhi tử. Long An Khác khẽ mỉm cười, ấm áp nói: “Tiên sinh quá khiêm nhường.” Ánh mắt nam tử trung niên ngừng trên người nhi tử một chút rồi dời đi, nhìn về phía người vẫn cuối đầu im lặng: “Phong cô nương cảm thấy tiểu nhi thế nào?” Đột nhiên bị điểm tên khiến Phong Phân cả kinh, chỉ đành giương mắt nhìn cẩm y nam tử một cái. Hắn mặc một bộ cẩm y màu xanh ngọc, eo đeo thắt lưng gấm, sống mũi thẳng, hai mắt lấp lánh có hồn, mi hình anh tuấn, là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú, tựa hồ mới đây không lâu nàng có nhìn thấy một người tương tự bên bờ sông….. Đột nhiên ánh mắt nàng va chạm với ánh mắt đối phương, Phong Phân lập tức thu hồi tầm mắt, lại nâng mắt, cẩn thận từng li từng tí đáp lại: “Lệnh công tử dĩ nhiên rất tốt.” Nam tử trung niên không khỏi cười sang sảng: “Như thế rất tốt.” Trong lòng Phong Phân có chút gấp gáp. Phong Triệt cười gượng: “Nhân phẩm công tử đáng quý, xứng với thục nữ, ít ngày nữa vi thần muốn mang theo tiểu nữ hồi hương, chỉ sợ đến lúc đó tiểu nhân không uống rượu mừng của công tử được rồi.” Long An Khác nhìn hắn một cái, lại nhìn Phong Phân một cái. Nam tử trung niên nghe vậy không khỏi khẽ thở dài: “Ngươi như cũ vẫn hồi hương à.” “Tâm nguyện của thê tử của vi thần là lá rụng về cội.” “Thôi, không còn tâm tư, tới đây thôi,” Nói xong, nam tử trung niên đứng lên, đi ra khỏi đình. Phong Triệt cũng vội vàng đi theo, cung kính đưa hắn ra ngoài. Long An Khác đưa mắt nhìn phụ thân rời đi, quay đầu liếc mắt nhìn phụ nữ Phong thị, bờ môi nhẹ nâng, cười nói: “Không biết tiên sinh khi nào rời kinh? Ta muốn đưa tiễn.” “Không dám làm phiền công tử.” “Tiên sinh không nên câu nệ, ngài đã từng dạy ta mấy năm, lễ thầy trò không thể bỏ.” Phong Triệt nhất thời không biết tiếp lời như thế nào. Long An Khác không đợi hắn trả lời, nhìn về phía Phong Phân nói: “Nói đến Phong cô nương cũng là sư muội của ta, không biết sư muội xưng hô thế nào?” Trong lòng bàn tay Phong Triệt toàn mồ hôi. Phong Phân càng cẩn thận trả lời: “Không dám nhận danh xưng sư muội.” Long An Khác cười cười: “Hôm nay ra ngoài cũng đã lâu, ta xin cáo từ trước, tiên sinh không cần đưa tiễn.” Nói xong, hắn dẫn mấy tùy tùng của mình rời đi. Mãi cho đến lúc không còn thấy bóng dáng của hắn nữa, Phong Triệt mới thở ra một hơi. Phong Phân đỡ phụ thân, không ôm hy vọng hỏi: “Cha, người có dạy đệ tử khác sao?” Phong Triệt lắc đầu: “Vi phụ chỉ dạy cho nhà kia.” Nàng mím mím môi, nói: “Vậy sao lại dính đến con?” Hắn cười khổ: “Đại khái là cái gì cũng có thể thử lúc tuyệt vọng thôi.” Ký Vương đã hơn nhược quán (hai mươi tuổi), lại chậm chạp không chịu kết hôn, Hoàng thượng đang nóng nảy đấy. “Cha, chúng ta nên rời kinh trước thời gian thôi.” Không chọc nổi, vậy trốn còn không được sao? Phong Triệt gật đầu lia lịa: “Hôm nay trở về thì thu thập hành trang.” Ánh nắng ban mai sáng ngời mà ôn hòa, buổi sáng tháng ba vẫn còn mang theo một chút cảm giác lành lạnh. Trong thời tiết không tệ này mà không thể ngủ nướng, ngược lại phải làm công việc thu dọn hành lý, khiến Phong Phân có chút không vui. “Tiểu thư, ngài cũng không cần buồn bực, chúng ta thu dọn cũng không sai biệt lắm rồi.” Tiểu Quả vừa nhanh tay lẹ chân đóng lại hành lý, vừa an ủi. Phong Phân khóa rương lại, thở dài: “Sớm biết mệt thế này, thời điểm phụ thân cho những hạ nhân dư thừa nghỉ bớt ta nên ngăn lại.” Tiểu Quả lập tức nói: “Nhưng lão gia đã cáo lão hồi hương, nếu không cho hạ nhân nghỉ bớt, sẽ có phiền toái về tiền bạc a.” “Tiểu Quả, có lúc không nên tùy tiện nói ra sự thật.” Rất đả kích người. Tiểu Quả thụ giáo gật đầu: “Nô tỳ biết.” Phong Phân bắt đầu sắp xếp một cái rương khác, bất đắc dĩ nói: “Phụ thân làm Thái Phó nhiều năm, vẫn nghèo như cũ, mỗi khi nghĩ đến ta đều cảm thấy khổ sở.” Tiểu Quả gật đầu, phu nhân lúc còn sống bởi vì thân thể không tốt, toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho tiểu thư, những năm này nàng đều xem trong mắt, tiểu thư quản gia thật vất vả. “Đúng rồi, tiểu thư có muốn bán căn nhà này không?” “Ở kinh thành tấc đất tấc vàng, căn nhà thế này bán đi không khỏi có chút đáng tiếc, nếu sau này có người trở lại kinh thành, không biết mất bao nhiêu mới có thể mua được một chỗ như thế này.” “Vậy thì không bán hả?” “Sau khi chúng ta đi có thể cho thuê lại, như thế cũng không lãng phí.” Tiểu Quả đáp một tiếng, lại cảm thấy không đúng, không nhịn được nhìn tiểu thư nhà mình, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, ngài nói sau này sẽ có người trong nhà trở lại kinh thành, là nói ai a?” Tiểu thư là hòn ngọc quý mà lão gia và phu nhân hao hết thiên tân vạn khổ mới có được, cũng không có huynh đệ tỷ muội nào. Vẻ mặt Phong Phân đứng đắn nói: “Ta sau này sẽ phải lập gia đình.” Tiểu Quả gật đầu. Sắc mặt nàng không đổi nói tiếp: “Nữ tử lập gia đình phải sanh con dưỡng cái.” Tiểu Quả tiếp tục gật đầu. Phong Phân cũng không nói tiếp. Tiểu Quả vốn muốn hỏi, đột nhiên trong lòng sáng tỏ, vẻ mặt kính ngưỡng nhìn tiểu thư nhà mình, tự đáy lòng nói: “Tiểu thư, ngài suy nghĩ thật chu đáo.” “Đa tạ khích lệ.” Phong Phân từ trước đến nay ai ca ngợi cũng không cự tuyệt. Tiểu Quả nhịn không được bật cười. Tính tình tiểu thư như vậy thì không còn gì tốt hơn, một chút áp lực khi ở chung cũng không có. “Tiểu thư, bên này chúng ta dọn dẹp không sai biệt lắm, không biết bên phía ca ca bọn họ thế nào rồi? Nếu theo lời nói nhanh tay lẹ chân, buổi chiều có thể xong a.” Phong Phân suy nghĩ một chút, nói: “Đúng vậy.” “Vậy nếu như thu thập xong trước khi cửa thành đóng, hôm nay chúng ta đi sao?” “Đêm dài lắm mộng, chậm sợ sanh biến.” Tiểu Quả hiểu: “Vậy nô tỳ đi thúc giục đại ca.” “Ừ.” Tiểu Quả lui ra ngoài, rất nhanh không còn thấy bóng dáng. Phong Phân tiếp tục bỏ từng kiện y phục đã được xếp gọn bỏ vào rương, trong đầu cũng suy nghĩ về chuyện kia. Ngày hôm qua nhìn thấy nam tử kia hẳn là con thứ bảy của Đương kim Hoàng thượng, thân huynh đệ của Thái tử - Ký Vương. Nghe phụ thân nói, khi còn bé Ký Vương cũng hoạt bát cởi mở, cũng không biết vì sao, khi hắn tám tuổi đột nhiên trở nên lạnh lùng bất thường, không thích thân cận với người khác, lại hỉ nộ vô thường, khiến cho hạ nhân theo hầu bên cạnh cả ngày nơm nớp lo sợ. Sau khi trưởng thành, hắn vẫn không thân cận với nữ tử, khiến cho hôn sự kéo dài, mấy Hoàng tử nhỏ tuổi hơn hắn cũng đã lấy vợ sinh con, hắn vẫn cô độc như cũ, dần dần có tin đồn rằng hắn thật ra yêu thích nam tử. Mắt thấy Ký Vương đã hai mươi tư tuổi, Hoàng thượng cuối cùng cũng quyết định, nhất định phải buộc nhi tử này phải thú thê tử, vì thế kinh thành loạn thành một đoàn. Mặc dù Ký Vương có nhiều lời đồn đãi, nhưng địa vị của hắn vẫn khiến cho nhiều người theo đuổi, cũng khiến cho nhi nữ quan gia đang chờ gã tranh đấu gay gắt không thôi. Nhưng đối với chuyện này, Phong gia bọn họ không muốn tham dự vào. Chuyện Hoàng gia rất phức tạp, ngẫm lại thấy đau đầu, Phong Phân không có một chút ý tưởng nào, đương nhiên ủng hộ phụ thân mau dẫn nàng hồi hương. Nghĩ đến hôm qua vẻ mặt Ký Vương bí hiểm hỏi tên nàng, không hiểu sao nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, động tác thu dọn đồ theo bản năng cũng nhanh hơn. Mau sớm rời kinh mới có thể an tâm! Sau khi Phong Phân khóa lại cái rương thứ hai, nàng nhìn quanh phòng, xác định không bỏ sót cái gì, giơ tay áo lau mồ hôi trên trán. Cùng lúc đó, giọng nói Tiểu Quả truyền đến từ bên ngoài: “Tiểu thư, tiểu thư, lão gia xuất môn đi dự tiệc, nói sẽ nhanh chóng trở về.” Thời điểm nói dứt câu, người cũng vào phòng. Phong Phân nhướng mày: “Dự tiệc? Tiệc gì?” “A, đồng liêu trước kia của lão gia, nghe nói lão gia sắp rời kinh hồi hương, nói nên vì lão gia chúng ta đưa tiễn, lão gia không thể từ chối nên đã đi.” Phong Phân gật đầu một cái: “Cái này quả thật không nên từ chối.” Dù sao cha cũng có mấy vị đồng liêu có giao tình không tệ. “Vậy hôm nay chúng ta có đi nữa không?” Phong Phân suy nghĩ một chút nói: “Trừ chăn đệm cùng một ít vật phẩm, những thứ khác cũng đã niêm phong, nhìn tình huống rồi tính sau.” "Cũng chỉ có thể như vậy." “Nhắc Đại Thụ đến tiêu cục xác nhận lại, nhớ đừng để xảy ra sự cố vào phút cuối.” “Được, nô tỳ đi nói với Đại ca.” “Ta cùng đi với ngươi, tiện thể kiểm tra xem đã thu thập đủ chưa.” “Vâng.” Chủ tớ hai người vừa đi tới tiền viện vừa nói chuyện. Dọc theo đường đi, hạ nhân nhìn thấy Phong Phân đều hành lễ với nàng, cũng kêu một tiếng “Tiểu thư”, thỉnh thoảng Phong Phân sẽ gật đầu đáp, bất quá phần lớn thời gian đều không nhìn qua. “Đại Thụ.” Phong Phân vừa bước chân vào sương phòng chính viện, thấy Đại Thụ đang niêm phong rương lại, gọi hắn một tiếng. “Bên này tiểu nhân đã thu thập xong, bên tiểu thư thế nào?” Đại Thụ vừa hành lễ vừa hỏi. "Cũng đã thu thập xong." "Vậy thì tốt." “Xe ngựa rời kinh không có vấn đề chứ?” “Trung thúc vừa đi hậu viện, nói nếu như lão gia sớm trở lại, chúng ta có thể rời kinh ngay hôm nay, hắn bảo mã phu cho ngựa ăn nhiều cỏ khô chút.” Phong Phân tán thưởng gật đầu: “Trung thúc làm việc ta rất an tâm.” “Còn nữa, hôm nay Đại Tráng xuất môn cùng với lão gia, tiểu thư không cần lo lắng.” Đại Thụ lại nói. Phong Phân vừa nghe xong không nhịn được nở nụ cười, có Đại Tráng đi theo đúng là không cần lo lắng. “Tiểu Quả, ngươi đến phòng bếp bảo đầu bếp làm nhiều lương khô, trên đường đi có thể dùng.” “Nô tỳ đi ngay.” “Đại Thụ, ngươi đến tiêu cục xác nhận một chút, nói bọn họ tùy thời chuẩn bị tốt.” “Tốt.” Hai huynh muội mới đi ra ngoài mấy bước, chỉ thấy Tiểu Lục giữ cửa bước nhanh vào, không khỏi dừng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn. Phong Phân đương nhiên cũng thấy Tiểu Lục, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Tiểu Lục có chút bối rối, ngay cả lời nói cũng có chút cà lăm: “Phải….. Dạ dạ…..” Cuối cùng hắn vả miệng mình một cái, cuối cùng nói chuyện mới lưu loát: “Ký Vương phái người đến!” Vẻ mặt Phong Phân biến đổi: “Ký vương?” “Vâng.” “Chỉ phái người đến sao?” “Đúng vậy.” Phong Phân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đích thân hắn tới là được: “Cũng chỉ là phái người đến, ngươi kích động như vậy làm gì?” Rất nhanh, nàng mới hiểu rõ vì sao Tiểu Lục lại kích động như vậy. Bởi vì người thị vệ do Ký vương phái đến toàn thân tản ra sát khí dày đặt. Đây tột cùng tới tặng lễ vật? Hay là đến đe dọa? Phong Phân theo Tiểu Lục đến chính viện cảm thấy đầu mình bắt đầu đau. “Phong cô nương, đây là Vương gia bảo tại hạ mang đến cho Phong đại nhân.” Sau khi chủ khách hai bên hàn huyên, tên thị vệ dâng lên một hộp gỗ quét nước sơn. “Khiến cho Vương gia tốn phí, ta thay mặt gia phụ cảm ơn Vương gia.” “Ty chức nhất định thay mặt cô nương chuyển lời.” Thấy Phong Phân để cho Tiểu Quả nhận cái hộp, cũng không có ý mở ra, thị vệ lại nói: “Vương gia nói, nếu cô nương nhận được thì xin mở ra ngay.” Phong Phân nghe vậy bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu Tiểu Quả mở hộp ra, sau một khắc, nàng kinh ngạc trừng to mắt. Bên trong hộp gỗ phía trên cùng là một chồng ngân phiếu mệnh giá lớn, còn lại phía dưới là vàng mà ngân phiếu không cách nào che đậy hết, có chừng hai mươi đĩnh. Ký vương bút tích thật lớn! Phong Phân mở cờ trong bụng, nhưng nghĩ lại, cảm thấy có chút sợ. Ký vương làm gì vậy? Chẳng lẽ bởi vì lão sư của mình phải hồi hương dưỡng lão, cho nên đặc biệt dâng tặng? Chỉ đơn thuần như vậy sao? “Ký vương điện hạ còn nói gì nữa không?” Nàng không thể không hỏi thêm một câu. Thị vệ cung kính nói: “Không có, cô nương cũng đã giáp mặt nghiệm chứng, ty chức phải trở về phục mệnh.” “Làm phiền đại nhân, Đại Thụ thay ta tiễn khách.” "Dạ, tiểu thư." Đợi đến khi thị vệ kia rời khỏi, Tiểu Quả mới đưa ra nghi vấn của mình: “Tiểu thư, tại sao Ký vương lại tặng lễ cho lão gia? “Ngươi cũng cảm thấy kỳ quái?” “Rất kỳ quái a.” Thời điểm hắn làm đệ tử của lão gia cũng không thấy hắn tôn sư trọng đạo như vậy đâu. Cái gọi là không có gì mà ân cần, thì không phải kẻ gian cũng là đạo chích….. Phong Phân có chút đăm chiêu vuốt ve hộp gỗ. “Tiểu thư?” “Chỉ có thể im lặng theo dõi kỳ biến, chỉ mong sẽ không phiền phức.” “Phật tổ phù hộ.” Tiểu Quả lập tức chấp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện. Phong phân thấy thế không nhịn được bật cười. Tiểu Quả mở mắt thấy nụ cười trên mặt tiểu thư chưa kịp thu lại, bĩu môi nói: “Tiểu thư, có cái gì buồn cười?” “Ta chỉ cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, huống chi ngươi gặp chuyện thì lại ôm chân Phật Tổ, Phật Tổ cũng lười quan tâm ngươi.” Nàng trêu nói. “Vậy thì nô tỳ cầu nhiều hơn nữa, Phật Tổ cảm nhận được lòng thành của nô tỳ, tự nhiên sẽ quan tâm nô tỳ.” Tiểu Quả lại nhắm mắt lại cầu nguyện, trong miệng lẩm bẩm. Phong Phân cẩn thận nghe, hẳn là “Phù hộ lão gia sớm trở về phủ một chút, chúng ta sớm rời khỏi kinh thành”, nụ cười trên mặt càng tăng, nhưng trong lòng có chút lo lắng, cả nhà bọn họ thật sự có thể rời khỏi kinh thành như ý nguyện sao? Cho đến màn đêm buông xuống phụ thân còn chưa trở về, trong lòng Phong Phân càng lo lắng hơn. Cũng may không bao lâu, Phong Triệt uống say không còn biết gì được Đại Tráng đưa về, nàng mới thả tâm, vội vàng phân phó Tiểu Quả bưng canh giải rượu lên, tiếp theo hầu hạ lão phụ thân say rượu.