Bởi vì mẹ bắt tôi hôm nay phải về nhà, tôi lại sợ bà phát hiện ra Cố Hành Chỉ thì sau này tất nhiên không cách nào yên ổn, không thể làm gì khác hơn là kêu Cố Hành Chỉ dừng ở cổng tiểu khu. Cố Hành Chỉ phanh xe, mở đèn bên trong xe, thanh âm nghe vào có chút không nhanh, anh nói: “Tiết Cẩn, chỗ ở của em là nơi chứa chấp hàng đa cấp phi pháp hay là hiện trường phạm tội vậy? Tại sao mỗi lần đều không thích để cho tôi đưa đến dưới lầu?” Tôi liếc gương mặt tuấn tú của anh ta một cái, khẽ nói thầm, chờ anh đi có thể sẽ phải biến thành hiện trường phạm tội. . . . . . “Hử?” Tôi vội nhếch miệng, cười giải thích: “Chủ yếu là tôi mới vừa cơm nước xong, bụng rất no, muốn tiêu cơm thôi! Vừa đúng từ nơi này đi thẳng tới dưới lầu nhà tôi, không phải rất tốt sao.” Anh khẽ gõ ngón tay ở trên tay lái: “Vậy tôi đi với em.” “Đừng! Xin đừng!” Tôi liên tục xua tay. Cố Hành Chỉ nghiêng qua nhìn tôi: “Tại sao?” “Bởi vì hiện tại đang mùa xuân, hơn nữa trong tiểu khu của chúng tôi có rất nhiều chó cái, an nguy của anh sẽ bị đe dọa.” Tôi vừa nói xong, dưới ánh đèn màu vàng đã nhìn thấy mặt của Cố Hành Chỉ rõ ràng tối hơn phân nửa. “Cho nên vẫn là chớ xuống, tự tôi đi, anh mau trở về đi thôi, ngày mai gặp!” Tôi ngẫm nghĩ, lại nhịn xuống dạ dày cùng dốc hết tâm can bổ sung thêm một câu: “Hành Chỉ yêu dấu ~” “. . . . . .” Cố Hành Chỉ hiển nhiên cũng bị cách xưng hô này làm cho nghẹn, anh trầm mặc, tôi cũng thừa thời cơ này vội vàng mở cửa xuống xe.bup#be#cau$nang Sau đó đứng lại vừa định cho anh ta một nụ hôn gió, lại nhìn thấy chân dài của anh ta cũng bước xuống xe, cách sườn xe nhìn tôi, tóc tai đều bị gió đêm thổi tung, nhưng anh ta vẫn còn có thể khiến tôi nhớ tới một câu thơ cổ tôi từng nghe thời niên thiếu —— kiểu như ngọc thụ lâm phong. Tiếp đó tôi nhìn thấy ngọc thụ xinh đẹp đi về phía tôi, dừng ở bên cạnh tôi, cũng hỏi tôi một câu rất không giải thích được:”Có chó cái đúng không.” “Ừ.” Tôi gật đầu một cái. Anh thoải mái giang hai tay trong gió đêm, nghiêng đầu nói với tôi: “Em bảo vệ tôi là được, tới một con em giết một con, tới hai con em giết cả hai.” Trong nháy mắt tôi bị nội thương. . . . . . Được lắm! Chị đây bảo vệ anh! Tôi làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt khoác túi trên vai, “Đi, chúng ta đi gặp chó cái.” = 3= Dĩ nhiên, tỷ lệ xuất hiện chó cái còn là rất nhỏ, tôi và Cố Hành Chỉ lặng lẽ đi, ngay cả lông chó cũng không nhìn thấy, ngược lại âm thanh lá ngô đồng bên đường Pháp rì rào và rơi xuống dưới cây rất kinh khủng, chẳng qua là đứng bên cạnh dầu gì cũng là người đàn ông xinh đẹp như Vampire, điểm này vẫn làm cho người ta rất thích thú. Tôi len lén giương mắt liếc mặt Cố Hành Chỉ một cái, có lẽ anh ta rất thích hoàn cảnh như vậy, mắt thoải mái híp lại, tựa như một con mèo. Đoán chừng là cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của tôi, Cố Hành Chỉ cũng liếc nhìn sang, hai mắt chạm vào nhau trong không khí, một giây đó tim tôi đập nhanh vô cùng không có tiền đồ, cũng nhanh chóng dời ánh mắt sang nơi khác, định nắm tay đưa đến khóe miệng ho khan hai tiếng để che giấu sự thất thố của mình, kết quả trong quá trình giơ tay lên, biên độ động tác quá lớn, tựa hồ rất dùng sức vung lên. . . . . . mu bàn tay Cố Hành Chỉ để ở bên người. Tôi kinh hãi, vội vàng nâng bàn tay bị tôi đụng trúng lật xem, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Không có sao chứ, có đau hay không?” Anh đáp: “Không đau.” “Ừ, vậy thì tốt.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây kế tiếp tôi lập tức phản ứng kịp, tôi đang dùng hai móng vuốt vững vàng siết tay Cố Hành Chỉ. . . . . . Mặt tôi nhất thời đỏ bừng, tay anh ta thật đúng như củ khoai lang nóng phỏng tay, thả cũng không xong, bắt cũng không được. Giờ phút này tôi lúng túng không thôi, hơn nữa ánh mắt Cố Hành Chỉ lạnh lùng dừng lại ở trên đôi tay nắm nhau của chúng tôi, tôi ngẫm nghĩ, còn là từ từ, nhẹ nhàng, thả tay anh ta ra, mặc dù xúc cảm không tệ làm cho người ta không bỏ được. Tôi im lặng nhìn anh ta, phát hiện người này hoàn toàn không có vẻ kinh dị, nên càng cảm thấy mình rất mất mặt.bup#be#$cau$nang Song kèm theo mất mặt còn có bị coi thường, tôi bắt đầu tiến hành suy tư nghiêm túc, hiện tại Cố Hành Chỉ và tôi tốt xấu cũng coi như là xác định quan hệ bạn bè trai gái rồi, nắm bàn tay mà thôi, vì sao tôi còn làm như có tật giật mình, thật sự là quá giả dối, nữ sinh đại học đau khổ khi quá tuổi thanh xuân, quá giả vờ ngây thơ. Người sống trên đời, nhất định phải mặt dày, đây là một loại trí khôn để sinh tồn. Sau đó, tôi làm ra quyết định cực kỳ vĩ đại, cái quyết định này trong mắt của tôi. . . . . . Có thể phải dùng hình thức sử thi ghi lại trong những năm tháng sống mờ mịt của tôi. Tôi dùng tay khoác vào cánh tay Cố Hành Chỉ, chờ anh ta chú ý, nâng tay phải lên bày trước mặt anh ta, hỏi anh ta: “Cái đó, nếu đã là bạn bè trai gái rồi, hai ta phải khoác tay nhau cùng đi?” Trước đó tôi đã chuẩn bị tốt tâm tư, giờ phút này tôi đã là người bỉ ổi nhất, cho nên coi như bị cự tuyệt cũng sẽ không oán hận. Bởi vì sắc trời quá tối, vẻ mặt của Cố Hành Chỉ khiến cho người ta phân biệt không rõ, nhưng anh ta cũng chỉ chần chừ một lát, nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng chầm chậm vươn tay ra định cầm ngược tay tôi. . . . . . Một loại cảm giác rung động rất thần kỳ lan tràn trong thân thể tôi. Giờ khắc này, trên tâm lý tôi cảm giác mình tuyệt đối còn là một nữ sinh đại học, không đúng, nữ sinh trung học, tôi lao vào đường băng đụng vào phía sau anh ta, thiếu nữ bởi vì sợ nên đã trốn chạy, không có bị đạo lý sinh tồn và năm tháng trôi qua ăn mòn thì bản tính cũng sạch sẽ, giống như thanh xuân niên thiếu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, có thể cười một cách hồn nhiên đến nằm sấp rơi lệ khóc. Vào lúc hai chúng tôi sắp tay trong tay, bụi cỏ bên cạnh đột nhiên giật giật, “gâu gâu ——” hẳn là một con chó lao ra, nhanh chóng nhảy qua chỗ hai chúng tôi! . . . . . . Tôi và Cố Hành Chỉ đồng thời bị kinh sợ phải rút tay trở về. —— mẹ kiếp! ! ! Thiếu chút nữa sẽ khoác lên! Có được hay không! ! ! Khoác qua bàn tay thì không phải là vấn đề! Có được hay không! ! ! Chỉ cần khoác qua tôi có thể biết thân thể hàng này cấu tạo hoàn chỉnh! Có được hay không! ! ! Tôi không cần có lăn tăn về khuôn mặt kia! Có được hay không! ! ! Một số được bạn trai dắt tay bị chó điên ven đường cắt ngang bạn trai cô nàng thương thế không dậy nổi. . . . . . Tôi thật sự là khóc không ra nước mắt, quay đầu lại nhìn về phía con chó cấp tốc chạy như bay, hàng này dường như cũng ý thức được mình sai rồi, bốn chân gấp đến độ xoắn vào nhau, tôi dùng ánh mắt nhìn kẻ thù đưa mắt nhìn nó biến mất trong bóng đêm, chờ tôi lấy lại tinh thần, phát hiện Cố Hành Chỉ đang nhìn chăm chú vào tôi, con mắt màu đen sáng ngời trong bóng đêm. Tôi định trút căm phẫn, bởi vì bị anh nhìn chằm chằm, nên cố gắng nhẫn nhịn, bình tĩnh trần thuật sự thật: “Nhìn thấy chưa, chó cái chỗ nào cũng có.” “Ừ”, Cố Hành Chỉ nhàn nhạt cười cười, nói: “Đi thôi.” “Ừ”, một lời nhiệt huyết đều bị con chó kia tưới lạnh thấu tim, đè nén tức giận sải bước hất tay đi về phía trước, Cố Hành Chỉ cũng không nhanh không chậm đi ở bên người tôi. Đột nhiên, cổ tay của tôi bị một vật thể ấm áp nắm lấy, sau đó một vật thể ấm áp khác cũng chầm chậm bọc lấy tay tôi, tâm trạng của tôi trở nên căng thẳng, lập tức quay đầu lại nhìn chủ nhân bàn tay —— Cố Hành Chỉ, anh nắm lấy tay tôi, đồng thời nắm tay tôi thật chặt, vẻ mặt anh lãnh đạm nhìn tôi như trước, ánh mắt lại đủ để say lòng người, anh lặp lại một lần nữa lời vừa mới nói: “Đi thôi.” Nhưng lần này lại không giống vậy. Cố Hành Chỉ kéo tay tôi, không có một chút mất tự nhiên, đi thẳng về phía trước. Gò má tôi nóng bừng, tôi cũng không có giống đại tiểu thư ra vẻ kiểu cách nhăn nhó, chỉ lẳng lặng đi theo. Mới vừa rồi không cẩn thận đụng phải, để cho tôi biết tay Cố Hành Chỉ cực kỳ xinh đẹp lạnh như băng giống người anh. Nhưng bây giờ tôi sẽ không nghĩ như vậy, người anh lạnh nhưng lòng bàn tay lại rất ấm áp, như một loại xúc động ngang qua chỗ sâu trong người, như gió như trăng, lưu luyến mà ấm áp —— Bây giờ tôi, chỉ cảm thấy, tim tôi đều muốn hòa tan.