Hàn Nguyệt Linh à không bây giờ phải gọi là Dương Thiên Bảo mới đúng, cô đang tức giận nhớ lại cái giây phút hoa hoa lệ lệ đến thế giới này. Ông trời cũng quả thật rất nhẫn tâm với cô nha. Cả đời cô chưa từng làm việc gì trái thiên nghịch địa cả, chẳng qua là bình luận một chút về một cuốn tiểu thuyết thôi mà. Tuy là lời bình luận ấy làm cho tác giả tức hộc máu nhưng người đó vẫn chưa chết mà, lỗi lầm chưa quá đáng đến mức bị lão thiên đá tới đây chứ… Cô ngửa mặt lên trời, hỏi câu “Tại sao?” lần thứ n+1…
Cô nhớ hôm đó sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết “Hậu cung của Dương tiểu thư” liền gửi một tin nhắn bình luận cho tác giả, nội dung đại khái là ‘Cuốn tiểu thuyết này có nhiều tiểu thuyết quá cẩu huyết, bao gồm nữ chính là một trà biểu xanh chính hiệu, nữ phụ não tàng, các nam chính thì không ra gì tự cao tự đại,… tác giả thật là không có tài năng nha, không biết tự tạo dựng tình huống mới, luôn viết theo một khuôn khổ chán chết,…’ Nghe đâu tác giả sau khi nhìn thấy lời bình luận đó tức đến hộc máu bất tĩnh… Haizz, định lực thật kém nha…
Bỗng nhiên từ màn hình phóng ra một luồn ánh sáng chói mắt bao quanh lấy cơ thể cô, ngay lập tức một loại áp lực vô hình nhưng rất mạnh đánh sâu vào tâm hồn cô, như muốn xé rách nó ra, kết quả là cô chịu không nỗi liền ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn phòng khá là rộng lớn, bốn bề bức tường đều được sơn một màu hồng phấn, khắp phòng bày biện những món đồ rất là dễ thương, căn phòng này là một căn phòng theo phong cách Lolita đúng chuẩn.
Chưa kịp định thần thì ngay tức khắc một loạt những hình ảnh xa lạ hiện lên trong tâm trí, chúng cứ nối tiếp nhau thành một chuỗi kí ức vậy, tất cả đều nói về một người con gái tên là Thiên Bảo, xinh đẹp, giỏi giang, hơn nữa còn có một thân phận khá là đặc biệt – nhị tiểu thư của một gia tộc lớn nhưng bị thất sủng, luôn bị người thân của mình đối xử lạnh nhạt. Trong quá khứ, cô gái này chưa bao giờ nhận được bất cứ sự ấm áp nào, vẫn luôn cô độc như vậy, không có bạn bè, người thân thì có cũng như không, kể cả cha mẹ cũng vậy.
Hầu hết sự sủng ái của mọi người đều tập trung vào một cô gái khác, tên là Dương Cẩm Linh – tam tiểu thư của Dương gia, xinh đẹp và tràn đầy sức sống như tinh linh, luôn mang lại cho những người xung quanh cảm giác dễ chịu và gần gũi khi ở gần. Thiên Bảo vì ghen tỵ với Cẩm Linh nên đã không ít lần ra tay hãm hại cô. Haizz, thật là một đứa nhỏ đáng thương, thiếu thốn tình cảm đến mức phải tự tay dành giựt lấy, nhưng chẳng thấy yêu thương ở đâu mà chỉ nhận được sự kinh bỉ của người xung quanh mà thôi.
Hàn Nguyệt Linh bừng tỉnh. Nhớ lại đoạn kí ức đó, tim Nguyệt Linh cứ nhói lên, đau một cách kì lạ. Đó không phải là cô sao lại có cảm giác lạ như thế, vùi đầu vào hai cánh tay cô liền phát hiện sự bất thường, tay cô khi nào lại nhỏ và đẹp như thế, năm ngón tay thon dài, trắng nõn và mịn màng này chắc chắn không phải là tay của cô. Đầu cô xẹt qua một tình huống, chẳng lẽ… không phải chứ. Gương, gương ở đâu? Cô muốn gương. Tức thời, cơ thể như liền đi đến một góc phòng có đặt một chiếc gương khá là lớn, động tác liền mạch cứ như một cái máy vậy. Nhìn mình trong gương cô chợt há hốc mồm, trong gương không phải là cô, mà là đứa nhỏ đáng thương vừa thấy trong đoạn kí ức lúc nãy. Kia không phải là Dương Thiên Bảo hay sao?
Khoan đã, Dương Thiên Bảo, Dương Cẩm Linh, Dương gia, mặt cô khẽ biến, đây là tên những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc tối qua mà. Chẳng lẽ lúc này cô chính là Dương Thiên Bảo – vật hi sinh kiêm nữ phụ ác độc được xem là có thể xứng tầm đối thủ của Dương Cẩm Linh – nữ chính hoàn hảo, luôn được bàn tay vàng của tác giả che chở hay sao. Nữ phụ này tài sắc vẹn toàn nhưng lại vì ghen tỵ với nữ chính và hơn hết là vì yêu Lãnh Ngạo Phong – một trong những ông chồng của nữ chính mà không tiếc bất cứ thủ đoạn âm hiểm nào để đẩy nữ chính vào chỗ chết. Nhưng cuối cùng lại không đấu lại được vầng hào quang cùng bàn tay vàng nên đã chết một cách thê thảm đến nỗi oán trời trời thấu, oán đất đất nghe.
Nghĩ lại tình cảnh hiện tại của mình, Hàn Nguyệt Linh à không bây giờ phải gọi là Dương Thiên Bảo mới đúng, khóc không ra nước mắt, ông trời đúng là biết trêu ngươi mà. Bắt cô xuyên qua, ok cô chấp nhận, bắt cô xuyên vào cái thế giới đầy nguy hiểm này, ok cũng không sao, nhưng vấn đề là tại sao, tại sao lại là xuyên đúng cái nữ phụ có số phận thê thảm này cơ chứ.
Thôi, thôi, bây giờ có oán trời trách đất thì có ích gì, cái quan trọng hiện tại là làm sao để sinh tồn ở cái thế giới biến thái này. Những điều cần làm bây giờ là không trêu chọc hãm hại nữ chính, không dây dưa với nam chủ. Vì cái mạng nhỏ của mình cố một chút, hơn nữa những việc này cũng đơn giản mà, không phải sao?
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
69 chương
842 chương
45 chương
2853 chương
75 chương
89 chương