Editor: Thùy Linh “Thư Dạng, anh điên rồi có phải không?” Thư Trinh cầm giấy tờ nhà đưa cho cặp vợ chồng mới cưới trước mặt, xong rồi tiếp tục chửi mắng trong điện thoại: “Anh bán nhà?” Đầu bên kia im lặng ba giây, chỉ có tiếng hít thở nhẹ. Sau đó người con trai cất tiếng nói nhàn nhạt: “Đúng vậy, nhà là do anh đứng tên, cho nên đây là buôn bán phi pháp.” Dừng lại một chút, người con trai lại nói: “Hợp tình hợp lý.” Thư Trinh: “Không nói đến việc bán nhà, nhưng ít nhất anh cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ!” Người con trai có vẻ có chút khó chịu, nói: “Thư Trinh, đây là thái độ mà em nói chuyện với anh trai, người nuôi nấng em à?” A, anh trai, còn nói thế được cơ đấy. Thư Trinh đang cầm điện thoại thì có chút ngây người, bên kia còn đang chèn ép: “Em cũng biết đó, hiện tại công việc cần phải đầu tư, anh nghĩ không nên dựa dẫm vào gia đình nên đành phải bán căn nhà này thôi.” Thư Trinh tức giận muốn ném di động đi, không phải căn nhà này là do gia đình chu cấp sao? Còn to gan nói chuyện như thế? Làm bộ làm tịch cho ai xem? Thư Trinh có chút xấu hổ nói xin lỗi với cặp vợ chồng kia một tiếng: “Thật ngại quá, anh trai em không nói một tiếng mà đã bán nhà nên còn chưa dọn đồ đạc xong. Anh chị có thể cho em một chút thời gian được không, em dọn dẹp xong sẽ giao lại cho ạ.” Cặp vợ chồng khá dễ tính, người vợ có vẻ là một người tri thức, lại khách khí liền đồng ý, không nóng nảy gì cả, còn cho cô tận 3 ngày Người vừa đi, Thư Trinh lại khôi phục vẻ nóng giận mắng Thư Dạng: “Thư Dạng!” “Anh không nói với em một tiếng đã bán nhà, anh nói xem em phải ở chỗ nào đây?” Thư Dạng rất bình tĩnh nói: “Hoặc là em về nhà ở, hoặc là xin ở ký túc xá trường Mẫn Đức.” Thư Trinh sắc mặt liền trầm xuống trả lời: “Anh cũng biết cả 2 nơi ấy đều không được.” Thư gia là nơi không có khả năng trở về Thư Trinh lại suy nghĩ, suy nhược tinh thần. Bỗng cô nghĩ ra điều gì đó, giả thiết đến ký túc xá sống tập thể đối với cô là không thể được. Thư Dạng ngữ khí có chút vui sướng: “Vì vậy mà anh đã tìm chỗ cho em” “Chắc em cũng biết Hoắc Nguyên Trạch, cái người mà cùng vợ đến đám cưới của cô út mình đấy.” Thư Trinh nhớ lại: “Cái người mà khiêng một tay vali tiền đến đó hả?” Thư Trinh có ấn tượng sâu với Hoắc Nguyên Trạch và Phương Thư, bởi vì Phương Thư tính tình nồng nhiệt, hai nhà có qua lại với nhau, quan hệ thân thiết. Lúc đám cưới của cô út cô, Phương Thư còn xách một vali tiền, tùy tiện ném trên bàn, tư thế cực kỳ giống như đi chuộc người về. Thư Dạng “Ừ.” một tiếng, tiếp tục nói: “Trước đây hai ngày anh có gặp họ, có nói chuyện của em. Trùng hợp là con trai của họ cũng học ở Mẫn Đức, trong nhà cậu ấy còn là con một, nhưng thành tích học tập kém. Bọn họ đang tìm một gia sư, anh suy nghĩ một hồi mới nghĩ rằng em dạy cậu ta cũng không có vấn đề gì, còn cho em chỗ ở nữa.” “Một công đôi việc” Thư Trinh biết Thư Dạng suy nghĩ gì. Anh cho rằng cô cứ sống một mình quanh năm, cô lập với mọi người nên muốn cho cô hòa nhập với xã hội. Để làm cho Thư Trinh hòa nhập, Thư Dạng còn thậm chí dẫn cô đi tới quảng trường để khiêu vũ, tóm lại, cô thấy không cần thiết. Thư Trinh đối với bản thân không có chăm sóc gì lắm, nhưng ngủ là một chuyện quan trọng đối với cô Yêu cầu về nơi ở rất cao, trường Mẫn Đức ở chỗ phố sá nhộn nhịp, gần đó là một khu an tĩnh, là nơi cô muốn ở, cũng là nơi chỉ dành cho đại gia. Tiền học bổng, còn cả tiền tiêu vặt Thư Dạng chu cấp căn bản là không đủ để thuê nhà. Cô do dự ba giây nói: “Em có thể chuyển qua ở, nhưng mà anh phải nhanh chóng tìm nhà mới cho em. Em là một thiếu nữ, không thể cùng một người con trai không có quan hệ gì ở cùng nhau.Quá nguy hiểm.” Thư Dạng cười ha hả một tiếng, nói: “Nói thật là anh thấy Hoắc Trầm mới nguy hiểm. Anh thấy cậu nhóc rồi, rất có khí phách, nhưng chưa bằng anh của em đâu.” Thư Trinh không muốn nói chuyện với Thư Dạng nữa nên cúp luôn điện thoại – Vừa mới tắt điện thoại xong, liền có thông báo từ Wechat: Phương Thư Quyến Rũ muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè. Thư Trinh tay run run nhấn đồng ý. Trong nháy mắt cô được thêm vào nhóm chat có tên: “Cả nhà thương nhau” Phương Thư Quyến Rũ: Nhiệt liệt chào đón Trinh Bảo vào ở! Hoắc Nguyên Trạch Nhất Sinh Chí Ái: Nhiệt liệt hoan nghênh *vỗ tay* Phương Thư Quyến Rũ: @Chàng trai soái ca ngầu lòi Con trai, ra đây tiếp khách Hoắc Nguyên Trạch Nhất Sinh Chí Ái : @Chàng trai soái ca ngầu lòi Con trai, ra đây tiếp khách …. Chàng trai soái ca ngầu lòi cũng không có ra tiếp khách cho đến một phút sau. Phương Thư Quyến Rũ: @Chàng trai soái ca ngầu lòi Con trai, muốn ăn đòn, cắt tiền tiêu vặt cả năm hay không? Hoắc Nguyên Trạch Nhất Sinh Chí Ái: @Chàng trai soái ca ngầu lòi Con trai, muốn ăn đòn, cắt tiền tiêu vặt cả năm hay không? Chàng trai soái ca ngầu lòi: “Đây đây, vừa mới nghiêm túc làm bài tập hè nên không thấy tin nhắn, ngại quá Hoan nghênh Trinh Bảo đáng yêu của chúng ta nha” Thư Trinh: “……” Này người anh em, diễn cũng quá giỏi đi, cái gì mà bài tập hè Trường cấp ba nào bây giờ lại thèm giao bài tập hè cơ chứ! Thư Trinh cũng không vạch trần cậu, chỉ xấu hổ một chút mà xã giao: “Anh Hoắc Trầm chăm chỉ quá, đúng là một tấm gương sáng cần noi theo.” “Cảm ơn cô chú và anh Hoắc Trầm, về sau phải làm phiền mọi người rồi” …. Hoắc Trầm nhìn tin nhắn của Thư Trinh trên màn hình điện thoại, nói trong lòng: Biết điều đấy. Lúc sau mọi người đều nói chuyện khách sáo. Bởi vì Hoắc Nguyên Trạch cùng Phương Thư còn ở công ti con ở Canada chưa kịp về cho nên Hoắc Trầm phải đi đón Thư Trinh về nhà. Kết thúc cuộc trò chuyện, Hoắc Trầm chủ động thêm Thư Trinh vào danh sách bạn bè, sau đó bắt đầu một cuộc trò chuyện mới Chàng trai soái ca ngầu lòi : [Định vị] “Biết sử dụng bản đồ Baidu không? Nếu không thì thôi, tôi cũng không rảnh dạy cậu Địa chỉ này, ngày mai đến nhớ gọi điện.” Thái độ lạnh lùng, không lịch sự. Khác hẳn với ba mẹ cậu Thư Trinh cũng không muốn phiền cậu đến đón, cô đơn giản nhìn địa chỉ, bắt xe qua cũng chỉ nửa giờ, quà lễ gì đó thì chuyển phát nhanh gửi qua, cũng không phiền phức gì lắm Trinh Bảo: Cảm ơn anh. Hoắc Trầm nằm dài trên sô pha, nhìn tin nhắn Thư Trinh gửi lại cảm thấy cô gái nhỏ này vừa ngọt ngào lại vừa hiểu chuyện, lại nghĩ đến cách nói chuyện của mình thì đúng là một chàng trai vô tình, trong lòng lại có chút băn khoăn Nghĩ nghĩ, Hoắc Trầm chuyển tiền cho Thư Trinh, nói thêm: “Tiền xe” Thư Trinh nhanh tay click mở vừa thấy, trời ạ, là 500 Đúng là gia đình có điều kiện, vừa ra tay là 500 tiền xe Trinh Bảo: Hơi nhiều rồi anh ơi… Chàng trai soái ca ngầu lòi : Vậy thì kêu thêm vài chiếc taxi nữa. Thư Trinh cảm thấy Hoắc Trầm nói cũng có lý, thậm chí là không thể phản bác lại được – Ngày hôm sau, Thư Trinh dọn dẹp đồ xong chuyển phát nhanh gửi đi, sau đó quét nhà từ trong ra ngoài sạch sẽ mới gọi xe đi đến nhà Hoắc Trầm. Khi đến nơi đã là hai giờ chiều, Thư Trinh cũng đã cảm thấy đói bụng. Gần nhà Phương Thư có cửa hàng tiện lợi mở 24h, Thư Trinh vừa bước tới cửa nhà thì ngừng bước chân. Nhà Phương Thư không có ai, chỉ có Hoắc Trầm ở nhà. Mà lúc trước Thư Trinh có nghe nói, Hoắc Trầm là người không nên động vào, cô cũng không mong cậu sẽ nấu cơm cho mình ăn. Vì thế Thư Trinh nghĩ vẫn là cứ ở cửa hàng tiện lợi đi. Cũng bớt làm phiền – Thư Trinh kéo theo vali lên hai bậc cầu thang vào cửa hàng tiện lợi Cô tới trước tủ lạnh lấy hộp sữa chua. Lại mua thêm cơm nắm, chỉ cần chờ chị nhân viên giúp cô bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là có thể ăn. Thư Trinh thanh toán xong đi tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi. Lúc ngồi xuống, cô thấy có vài cậu học sinh đang ngồi nơi đó chơi game. Trong đó có một người tóc xanh lá bắt mắt, ai nhìn vào cũng sẽ chú ý đến Gần nhập học mà còn dám nhuộm tóc màu xanh lá, thật là can đảm Thư Trinh cảm thấy buồn cười, khóe môi còn hơi nhếch. Cô ngồi cách bàn kia không xa nên có thể nghe mấy thiếu niên kia nói chuyện Cô cảm thấy bọn họ nói chuyện rất hài, vì thế liền nghe hai câu Thư Trinh phát hiện, chính mình còn có thể làm chuyện này sao, nghe lén mấy cậu con trai nói chuyện phiếm Bên cạnh có một cậu thiếu niên mặc áo khoác đen hỏi: “ĐM! Giang Hải, lúc nhuộm đầu thành xanh thì có nhớ đến thầy Tony không?” Giang Hải đầu tóc xanh cười nhạt, mắng: “Cậu thì biết cái gì? Màu xanh là tượng trưng cho sự may mắn đấy.” Thấy người ngồi đối diện có vẻ không tin, vội bổ sung nói, “Nếu không thì tại sao trong đèn giao thông màu đỏ là dừng, màu xanh lại đi?” “Màu xanh, chính là màu khai thông bế tắc” Đầu xanh một bên nói, còn giơ ngón cái lên Thư Trinh: “…” Lợi hại, như vậy mà cũng nói được Đầu xanh quay đầu lại hỏi một thiếu niên đang ngồi dựa vào tường: “Đúng rồi, Trầm ca, không phải mẹ cậu nói sáng nay phải đi đón người sao? Bây giờ là giữa trưa rồi, sao còn chưa đi?” “Lại còn chưa đi, người ta chờ đến trở thành hòn vọng phu mất.” Người được gọi là Trầm ca cười nhẹ hừ một tiếng, dựa mặt vào tường, dáng vẻ lười biếng, khuôn mặt bị di động che hơn một nửa, ngữ khí cà lơ phất phơ khó chịu nói: “Đi cái rắm, cô ấy cũng không phải là không có chân” Ngồi đối diện Hoắc Trầm là một thiếu niên mặc áo polo vàng, cổ áo còn dựng thẳng đang chuyên chú chơi game, nghe thấy Hoắc Trầm nói, bỗng nhiên buông di động, mặc kệ đó là trò chơi đồng đội, kích động hỏi: “Chân? Đùi đẹp không?” “………” Yên lặng, yên lặng một cách xấu hổ Trầm ca không nhịn được mắng một câu: “Đồ ngu.” Đầu xanh xen mồm nói: “Trầm ca đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc. Dù gì em gái nhỏ sau này cũng ở chung nhà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Từ nay về sau có khi sẽ kết thúc 16 năm độc thân từ trong bụng mẹ của cậu!” Trầm ca như cũ khó chịu nói: “Có cái rắm. Trầm ca của cậu thiếu người yêu sao?” Dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Trầm ca của cậu sở dĩ độc thân là bởi vì không them nghĩ đến chuyện yêu đương.” “Chỉ cần tôi nghĩ đến việc yêu đương thì thiếu gì người theo.” Đầu xanh dừng lại một chút, cảm thấy Trầm ca rất giỏi chém gió, nhưng cậu cũng không thèm nói. Chỉ hỏi lại: “Đúng rồi, Trầm ca, cô gái ấy trông như thế nào? Có gặp qua chưa? Có ảnh chụp không?” “Không, muốn xem ảnh chụp cái gì? Thế nào? Nếu cô ấy xinh đẹp thì sao? Mẹ nó, dù có là tiên nữ thì Hoắc Trầm đây cũng không thèm liếc nhìn một cái.” Trầm ca vừa nói chuyện vừa để điện thoại trước ngực, lộ ra một khuôn mặt đầy khó chịu. Làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, tóc ngắn sạch sẽ mới cắt, mắt mọt mí, đuôi mắt hơi nhọn, tay áo cuốn lên tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn gầy nhưng rắn chắc. Cậu dựa nửa thân mình vào ghế dựa, cả người thả lỏng: “Anh đây mệt quá, không muốn đi.”. Trong miệng còn đang ngậm kẹo mút, nói câu được câu không Phì...Thư Trinh cảm thán, cậu thật sự cũng quá đẹp trai đi nhưng tại sao lại bị điên như vậy? “Trầm ca, tôi đã xem chỉ tay của cậu, đúng là không có đường tình duyên”. Áo vàng xen mồm nói “Đường tình duyên đây, còn không thấy rõ sao?” Trầm ca kích động chỉ vào mặt mình, ép mọi người phải nhìn thẳng vào mặt của cậu, nói: “Thấy gương mặt này của anh đây không, soái như vậy! Mẹ nó, cái gì mà không có đường tình duyên? Ít nhất cũng phải là cả trăm đường.” A, đường tình duyên là gương mặt của cậu sao? Lại còn cả trăm đường. ……. Trầm ca nói như cái máy “Ba mẹ tôi mỗi ngày đều đi công tác họp ở công ti, cả ngày đều nghiên cứu thảo luận ở phòng thí nghiệm không về nhà. Không biết từ đâu xuất hiện một cô gái không rõ lai lịch, ngoài miệng bảo là chiếu cố, mẹ nó, còn quản chuyện ăn uống của tôi đây? Tôi còn chưa có thành niên, lại còn ở chung”, Ngừng lại một chút, cậu khó chịu mà mắng câu, “Cứ như vợ chồng mới cưới.” Thư Trinh nhướng mày nghĩ, việc mình ở nhờ trong nhà người khác mà làm cho người ta nghĩ lầm. Thư Trinh thở dài trong lòng, đi qua bàn của mấy thiếu niên kia đến quầy thu ngân mua thêm ít mì Lúc đi ngang qua, Hoắc Trầm dường như ngửi được một mùi trái cây thoang thoảng Giống như vị kẹo mút của cậu Hương đào Hoắc Trầm đang chơi game không kịp ngẩng đầu lên. Đột nhiên bị Giang Hải ngồi bên cạnh vỗ vỗ cánh tay kêu cậu: “Trầm ca, xem bên kia kìa.” Hoắc Trầm đang đánh dã quái, bị Giang Hải vỗ, tay run cậu run lên, dã quái xém chết lại được tha mạng. Hoắc Trầm tâm tình khó chịu, ném điện thoại lên bàn mắng: “Xem cái gì mà xem, có tin tôi cắt đầu cậu không?” Sau đó, cậu nhìn theo ngón tay của Giang Hải Một cô gái đang đứng trước quầy thu ngân, dáng người cao gầy, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, lộ ra cổ thon dài. Eo thon, vừa ốm vừa đầy đặn. Hai chân vừa nhỏ lại vừa thẳng. Lông mi của cô dài như lông vũ, ngón tay hồng hồng nắm chặt nắp nồi nấu mì. Môi anh đào lúc đóng lúc mở, đại khái là đang nói chuyện với nhân viên bán hàng. Nấu xong mì liền lễ phép cười chào nhân viên một cái, giống như liền có 3000 hoa đào nở rộ Thật xinh đẹp Hoắc Trầm nghĩ Đây chính là tiên nữ Cậu nghiêng đầu nhìn tóc của Giang Hải, nhìn lại tóc mình, đã vừa xấu lại còn học dở – Giang Hải không để ý rằng Hoắc Trầm đang nhìn mình, muốn cho Hoắc Trầm thấy một cảnh, lại nói chuyện, “Haiz, mấy đứa con trai như vậy thật đáng khinh.” Đáng khinh? Hoắc Trầm đang nhìn tiên nữ của cậu, hai mắt giật giật, sao lại đáng khinh? Hoắc Trầm lấy lại tinh thần nhìn phía sau cô Một thiếu niên bằng tuổi cậu, di động trong tay hướng đến dưới váy cô, trên mặt biểu tình đáng khinh lại đắc ý Mà tiên nữ lại không biết gì cả Đầu lưỡi Hoắc Trầm khẽ lay động, khó chịu nhíu mày – Thư Trinh còn không biết lúc này mình đã có biệt danh mới, cô trả tiền xong đem từng viên cá viên nhét vào trong miệng. Không quá hai phútđã ăn xong 6 viên cá viên. Cô đem ly giấy trống rỗng ném vào thùng rác, cầm theo sữa chua ra ngoài cửa hàng tiện lợi. – Chụp lén Thư Trinh xong, thiếu niên đáng khinh vẻ mặt đắc ý, vừa cầm điện thoại muốn gửi vào nhóm chat như khoe chiến lợi phẩm, trên tay bỗng nhiên không còn, di động đã bị người phía sau lấy đi rồi! Quay lại phía sau liền thấy một thiếu niên cao cao, đôi mắt đen như mực, đáy mắt còn mang theo sát khí, đuôi mắt hơi nhọn, cầm điện thoại từ trên cao nhìn xuống, môi giật giật nói: “Xóa.” Chàng trai đáng khinh vẻ mặt không rõ hỏi ngược lại: “Xóa cái gì?” Hoắc Trầm cười đến âm trầm, có chút khiếp người. Cậu hướng cằm về phía Thư Trinh nói: “Ảnh vừa mới chụp cô gái kia”. Cậu dừng lại, gằn từng chữ một: “Xóa ngay lập tức!”