Phải mau lấy chồng thôi
Chương 7
Hòa tan thì cứ hòa tan, cho dù tôi có bị hòa tan thành một bãi bùn thì tôi cũng phải đưa mình về nhà, tôi nhẩm tính ở trong lòng, thời gian nắm tay Cố Hành Chỉ đến đầu hành lang nhà tôi chừng 2 phút 50 giây. Ai nghe số này cũng thấy rất ngốc, tôi lại vui vẻ giống như đồ ngốc vậy.
Tôi đặc biệt ngắm nhìn trái phải, nhìn thoáng qua cửa sổ lầu ba, xác định không có vật thể tương tự mẹ tôi xuất hiện. Mới vô cùng không tình nguyện nói với người đàn ông bên cạnh: “Đến rồi.”
“Ừ, ” Cố Hành Chỉ buông tay tôi ra rồi nói: “Lên đi.”
Móng vuốt nhỏ của tôi lại lạnh như băng trong không khí lần nữa, trái tim nhỏ bé trong ngực cũng theo đó trống rỗng mất mác, tôi lấy cái chìa khóa trong túi xách ra tra vào mở cửa, quay đầu lại nhìn anh:
“Cám ơn anh đưa tôi về, ngủ ngon, ngày mai gặp.”
“Ừ.” Anh đáp tôi một tiếng, giọng trầm thấp lan truyền trong gió đêm, ánh sáng màu vàng trên hành lang phủ lên khuôn mặt tuấn tú mặt của anh làm cho hơi không chân thực, tựu như tất cả chuyện đã xảy ngày hôm nay, lờ mờ tựa như nằm mơ mộng đẹp còn chưa tỉnh.
Nhìn anh thật tuyệt, trong lòng tôi nghĩ như vậy.
Tôi nhanh chóng bổ sung một câu: “Có lẽ tôi còn rất luyến tiếc anh.”
“Mau lên đi, tôi đi đây.” Anh bật cười, tự động bỏ qua câu nói kia của tôi, xoay người rời đi.
Tôi đóng cửa chính, xuyên qua tấm thủy tinh, mở to mắt theo dõi bóng lưng cao to của anh, mắt nháy mắt cũng không có nháy xuống, mãi cho đến khi cả người anh hòa vào trong bóng tối không nhìn được nữa mới xoay người lại leo lên lầu. Lên lầu, tôi hồi tưởng lại những lời mình vừa nói và chuyện mình vừa làm, tự cảm giác mình dồn ép. Nhưng cả đời người phụ nữ, mấy khi gặp phải người đàn ông để cho mình dồn ép đâu, nguyện vọng lớn nhất trước mắt là có thể sớm tìm được người để cho tôi có thể dồn ép hơn nửa đời còn lại.
Vừa tới cửa, tôi còn chưa kịp nhấn chuông cửa, điện thoại của Cố Tuyết Kỳ liền gọi lại, vừa mới nhận, cô ấy đã lớn giọng:
“Tiết Cẩn, hôm nay như thế nào, tớ gọi điện thoại sẽ không có quấy rầy các cậu mướn phòng chứ?”
Tôi giật giật khóe miệng đáp lại cô ấy: “Vị trí hiện tại của tớ là cửa nhà tớ.”
“Được rồi, tớ có chút thất vọng, trong lòng tớ còn đầy mong đợi hi vọng Tiết đại mỹ nữ thủ đoạn sắc bén hành động quả quyết báo cho tớ —— gian phòng? Gian phòng đã sớm đặt! Tớ chỉ cần chuyển phát cho cậu một chai rượu!” Cố Tuyết Kỳ thu hồi giọng nói kinh sợ, đè thấp giọng: “Đừng nói là tiến hành ở nhà cậu? Ở trước mặt mẹ cậu? Oa, thật là không nghĩ tới, khẩu vị nặng!”
“Aish ——” tôi thở dài một hơi, vô lực đỡ tường: “Cậu đừng nói nữa, Cố Hành Chỉ đi lâu rồi. Tớ cảm thấy hôm nay biểu hiện của tớ không tốt, toàn bộ hành trình đều phải chủ động, giống như tớ rất đói khát vậy.”
“Chẳng lẽ cậu không đói khát?” Giọng Cố Tuyết Kỳ lộ ra chút buồn cười.
“. . . . . . Dạ! Tớ rất đói khát! Nhưng tớ vẫn cảm thấy, tớ đói khát chỉ là cái khuôn mặt kia”, tôi từ từ trần thuật cảm nhận của bản thân: “Hôm nay tớ và Cố Hành Chỉ nắm tay rồi, rất vui vẻ.”
“Nắm tay rồi! A ha ha ha ~ không tệ lắm.” Cố Tuyết Kỳ cười vô cùng dâm đãng.
“Trước hết nghe tớ nói hết đã!” Tôi gào lên với đầu kia, quả nhiên an tĩnh lại: “Vui vẻ là vui vẻ, nhưng tớ cảm thấy, cảm giác vui vẻ trong lòng phần lớn là do khuôn mặt anh ta dễ nhìn, nếu như đứng ở bên cạnh tớ dắt tay tớ chính là một kẻ sáng sủa mũi tẹt đầu như gà chọi bụng bia, tớ có thể sẽ bị dọa, lập tức hất anh ta ra xoa ngực thét lên chạy như điên rồi. Tớ có lẽ còn chưa bắt đầu sinh ra cảm giác yêu mến đối với Cố Hành Chỉ, cảm tình của tớ sợ rằng có đến 90% đều là do dáng ngoài của anh ta, mà không phải là toàn bộ của anh ta, con người của anh ta.”
“Con gái một khi yêu có phải sẽ trở nên ngu ngốc hay không~, trở nên lo được lo mất?” Cố Tuyết Kỳ ở bên kia cười rộ lên: “Trước kia lúc cậu chất vấn tình cảm của tớ đối với Lâm Duy Uyên, cậu còn có thể thong thả ung dung phân tích cho tớ, đàn ông tựa như hàng hóa, đương nhiên phải đẹp mắt trước thì cậu mới có thể muốn có anh ta, yêu là quá trình dùng thử, có thể kiểm tra đo lường kỹ càng xem anh ta có trước sau như một dùng được hay không, cuối cùng mới có thể thông qua kết hôn để quyết định cậu có thể cam tâm tình nguyện rằng cả đời cậu chỉ có mình anh ta là bạn đời hay không. Cậu còn nói, diện mạo đàn ông quá quan trọng! Nếu như một người đàn ông dáng dấp làm cho người ta không muốn ăn, còn nói gì đến ham muốn?”
“Hình như tớ từng nói thế”, tôi bị những tuyên bố của mình làm cho cứng họng, tự nâng đá đè chân mình làm cho tôi buồn bực nửa ngày mới nói: “Vậy cũng chỉ có thể lý luận, yêu cầu cũng khác xa so với thực tế.”
Cố Tuyết Kỳ nói: “Cho nên, từ từ dùng thực tế kiểm nghiệm chân lý đi, chớ suy nghĩ quá nhiều. Cậu nhìn tớ xem, bằng chứng sống sờ sờ đây, đứa nhỏ, chúc cậu sớm ngày tu thành chính quả. Đúng rồi, không phải cậu vẫn không quên được chuyện quá khứ chứ? Từ sau chuyện kia, nhân sinh của cậu luôn ở bên trong, giống như đàn ông xinh đẹp bắt đầu biến thành mảnh vụn. Nhưng nhiều năm nhan sắc của cậu cũng khác trước, lại không chú trọng vẻ ngoài mà thích xấu xí, cậu nói làm sao cậu sống mâu thuẫn như vậy? Cậu không mệt à?”
“Tớ đã sớm quên! Đã sớm giải tán chuyện cũ như gió cuốn! Là cậu, cô gái xấu xí, lại vạch trần vết sẹo của tớ! Để cho tớ hồi tưởng lại quá khứ bi thảm kia lần nữa!” Tôi đi qua lại trên hành lang.
“A ~ thì ra là vậy”, trong giọng nói của Cố Tuyết Kỳ lộ ra vẻ hiểu rõ: “Tớ thấy kỳ lạ, cậu và Cố Hành Chỉ cũng chỉ biết một ngày, có thể thần tốc xác định quan hệ như thế, không phải là cậu nhìn mặt anh ta thì nhìn cái gì? Mà cậu bây giờ bởi vì ‘tớ chỉ thích mặt anh ta’ mà nghi ngờ mà nóng nảy không dứt. Tớ biết rõ, cậu đang sợ, sợ giống như trước kia vừa thấy đã yêu kết quả đến cuối cùng ngược lại làm mình thương tổn? Cậu thừa nhận đi, có phải cậu động lòng với Cố Hành Chỉ rồi hay không? Cảnh tượng giống như đã từng quen biết cùng cảm giác khiến cậu cảm thấy sợ hãi cùng bất an?”
Cố Tuyết Kỳ vừa nói xong, cả người tôi khó chịu tựa như quần áo đều bị lấy đi hết. Nói trúng tim đen, thường bạn mình hiểu rõ nhất mới đặc biệt châm chọc.
Tôi nói với bên kia: “Được rồi, được rồi, cậu là Ultra-man trong thành còn tớ là quả bầu hồ lô ở thôn quê, cậu lợi hại cậu sắc bén được chưa. Tớ cúp điện thoại đây. Hôm nay rõ ràng là đêm tân hôn của cậu, sau cậu còn không bồi dưỡng với chồng mình mà cứ làm phiền tớ, không phải cậu sẽ yêu tớ chứ, á, bách hợp! Quá ác!.”
“Có ai vô tình vô nghĩa như cậu không? Ngủ ngon!” Cố Tuyết Kỳ rống giận một câu rồi cúp điện thoại.
Trong tiếng tút tút tôi mở cửa phòng ra, những âm thanh chà xát tê dại đập tới.
Tôi trông thấy mẹ già ngồi ở phòng khách, cười nói: “Chào các dì, lại tới chơi mạt chược à?”
Mẹ tôi đang ngồi đưa lưng về phía tôi, nghe thấy giọng tôi thì quay đầu lại, đoán chừng là thắng tiền, mặt mày tươi cười, nhìn thấy tôi thì lại thu về:
“Tiểu Cẩn à, hôm nay mẹ đi ăn tiệc cưới Cố Tuyết Kỳ, còn muốn trở về cùng con, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy con đâu cả.”
Tôi đá văng giày cao gót, mang dép vào, trả lời bà: “Hôm nay có người đưa con về.”
“Cái gì? Có người đưa con về á? Nam hay nữ vậy?” Mẹ tôi lớn giọng như sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng, phòng khách trong nháy mắt yên lặng, âm thanh ba người khác và bà đánh bài ném bài cũng nhỏ hơn rất nhiều.
“Một người bạn.”
“Nói vào trọng điểm, con biết mẹ đang hỏi là nam hay nữ!”
“Nam.”
Mẹ tôi vừa sờ bài vừa mở to mắt nhìn trở lại, không tin hỏi: “Nam? Thật?”
“Vâng.” Tôi mặc kệ bà, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà. Chạy vào phòng bếp rót nước uống, chỉ nghe thấy tiếng bài ồn ào trên bàn.
Mẹ Trương nói: “Ai da, tôi thấy kỳ lạ là bình thường tay đen ngày hôm nay sao vận may tốt như thế, hóa ra là có con rể muốn đưa tới cửa á!”
Mẹ tôi: “Ha ha ha ha!”
Thím Từ: “Tại sao, ngày mai không chừng sẽ làm rượu mừng mời mấy bà già chúng ta còn không biết đấy.”
Mẹ tôi: “Ha ha ha ha ha ha!”
Dì Hàn: “Xem bà ấy vui đến khóe mắt đều muốn nở hoa kìa, trông cậy vào con gái, tôi còn không biết lúc nào mới có thể trông cậy vào thằng nhóc nhà tôi!”
Mẹ tôi vẫn như cũ: “Ha ha ha ha ha ha ha Hàaa…!”
-_-|||
Trên trán tôi đầy vạch đen, thật muốn xông tới lay bà mẹ điên cuồng cười trước bàn không ngừng, mẹ! Mẹ sao thế hả? Vui đến mức đánh mất chức năng ngôn ngữ?
Bi phẫn hết sức, nghe được mẹ tôi gọi tên tôi: “Tiểu Cẩn, tới đây nói cho chúng ta nghe mấy câu. Hôm nay ai đưa con về?”
Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, bưng cái ly đi tới bên cạnh bàn họ, không có ý định nói ra Cố Hành Chỉ, một mặt là bởi vì sợ mẹ tôi biết anh ta về sau trình độ bạo phát cũng khó có thể đoán được, một mặt là bởi vì tôi và Cố Hành Chỉ tựa như chữ Bát (八) còn chưa đảo ngược, hiện tại báo cáo còn hơi sớm.
Tôi cẩn thận vỗ vỗ bả vai mẹ tôi bởi vì cười mà không ngừng run rẩy: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, cũng chỉ là một người bạn bình thường. Mẹ còn cười nữa! Khóe mắt đều là nếp nhăn!”
Mẹ lập tức ngưng cười, vừa đánh bài vừa bình tĩnh nói tôi: “Mẹ cô không tin tưởng giữa nam nữ còn tình bạn bình thường, ngoài miệng kêu anh em với đám bạn xinh đẹp tất cả đều là chột dạ để che giấu việc làm mập mờ của mình mà không muốn phụ trách, mẹ thấy con bây giờ giống tình huống này.”
“. . . . . . Dạ! Mẹ nói đều đúng!”
Bà đánh một quân bài ra: “Sáu vạn, biết đã bao lâu?”
“. . . . . . Hôm nay mới quen .”
Mẹ tôi cao giọng nói: “Mới quen, mà tán gẫu cùng người ta à?”
“. . . . . . dạ.”
Tôi vừa dứt lời, chỉ nghe thấy mẹ tôi cùng với mấy người bạn chơi bài toàn bộ ăn ý đập bàn.
Mẹ Trương phản ứng đầu tiên, khôi phục vẻ trêu ghẹo nói: “Ai dô ~ tiểu Cẩn nhà bà chính là tốc chiến tốc thắng, xem ra mới vừa rồi bà Từ nói ngày mai có thể uống rượu mừng thật đúng là rất có khả năng.” Nói xong bà ấy nháy nháy mắt với thím Từ đối diện.
Thím Từ lập tức phản ứng kịp, phụ họa theo: “Chính là vậy! Bà nên vui mừng, cô gái hiểu chuyện á…, cũng biết lo lắng chuyện lớn cả đời rồi!”
Mẹ nghe xong sờ sờ cằm, đoán chừng là cảm thấy rất có lý, sắc mặt đang tối sầm bỗng sáng ngời không ít, một chuỗi câu hỏi liên tục đưa ra: “Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi, dáng dấp như thế nào, trong nhà như thế nào?”
“Mẹ”, tôi nhíu lông mày: “Chúng con mới biết một ngày, mẹ đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Hắc hắc”, mẹ cười ranh mãnh hai tiếng, giơ ngón tay cái: “Nhìn xem con gái nhà tôi, mới biết một ngày đã bắt đầu “lấy tay bắt cá”, bảo vệ người ta như thú cưng, ngay cả mẹ mình hỏi thăm cũng không cho phép, thật là con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi.”
Một bàn lại cười ý vị sâu xa.
Tôi vừa định tiếp tục giải thích, điện thoại trong túi rung lên.
Mẹ tôi lại phát ra trận cười có thâm ý khác “A ha ha ha”, nói: “Xem đi, mới tách ra bao lâu, đầu kia đã điện thoại tới rồi.”
Tôi lấy điện thoại di động ra, thấy tên trên màn ảnh, quyết định đi tới một bên nghe, kết quả lập tức bị mẹ tôi giơ tay kéo trở lại: “Không cho phép đi, nghe bên cạnh mẹ, không phải nói bạn bình thường à, có gì ái muội đâu . . . . . .” Một tay bà còn đoạt lấy điện thoại di động tôi nhìn, “Ai da ~ bạn bình thường còn lưu là Hành Chỉ yêu dấu. . . . . .”
Trên bàn bài lại vang lên tiếng cười đáng đánh đòn.
Ai tới cho tôi một cây đao! Khiến thế giới này từ đó an tĩnh! Giờ khắc này tôi thật sự rất muốn lật bàn, quả nhiên là không thể chọc tới phụ nữ, nhất là loại phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi thiếu hụt đàn ông cùng Đảng quan tâm ở nhà dựa vào Bát Quái để chống đỡ đời sống tinh thần của mình!
Gân xanh trên trán tôi co lại mãnh liệt, vẫn đè nén oán giận sắp bộc phát cố làm bình tĩnh nói: “Mẹ, đưa di động cho con đi.”
Mẹ tôi dường như còn không thỏa mãn, giống như trẻ con giấu di động ra sau lưng không cho tôi nhận, kết quả trong lúc bà không cẩn thận đè vào nút nghe, đầu kia điện thoại di động, lập tức có giọng nói trong sáng như suối nước của Cố Hành Chỉ phát ra ngoài, anh hỏi:
“Tiết Cẩn?”
Vừa nghe giọng này, tất cả mấy bà già đều bị giết trong nháy mắt, họ an tĩnh tập thể.
Đoán chừng nhìn tôi tức giận thật, mẹ tôi ho hai tiếng, nghiêm nghị, trả điện thoại lại, nhỏ giọng oán giận nói: cho con nghe, cho con nghe! Nhìn ánh mắt con kìa, đều sắp muốn giết người.
Không đợi tôi đáp lại, bên kia lại bình tĩnh nói một câu:
“Bây giờ tôi đang trở lại cửa khu nhà em, tuy nhiên, lốp xe của tôi bị người đâm hư, hiện tại tạm thời không thể quay về.”
Sau một khắc, tôi rất kinh hãi nhìn mẹ tôi đột nhiên phát ra một tràng cười “Ha ha ha ha”, sau đó rất khí phách lật ngửa bài trên mặt bàn, đứng lên, vung cánh tay hô to một câu:
“Ai da ~ thắng nữa ——!”
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
43 chương
48 chương
7 chương