Cố Tuyết Kỳ gào xong, “Tinh anh” trong bể bơi đều nhiệt liệt vỗ tay tung hô, làm cho không khí hiện trường cầu hôn của chúng tôi đặc biệt long trọng, mà Cố Hành Chỉ lại không tiếp tục nhìn qua bên này, đang nghiêng đầu lắng nghe Lâm Duy Uyên bên cạnh nói chuyện, phục vụ đưa thức uống đi ngang qua, thật tò mò nên liên tiếp ngoái đầu nhìn lại. Tôi cảm thấy cả người mình đều sắp sụp đổ, thật hối hận hôm nay trước lúc ra cửa không xem lịch. Cố Tuyết Kỳ hoàn toàn không có một chút ý thức là mình đã gây ra sai lầm lớn, lại hướng bên kia gào câu: “Anh đẹp trai, chúng tôi qua đó chờ câu trả lời chắc chắn của anh đây!” Sau đó vỗ vỗ tay, ung dung nhảy từ trên đài cao xuống, kéo tôi đi về phía Cố Hành Chỉ. “Cậu sẽ không thấy được mặt trời ngày mai”, tôi hạ thấp giọng nguyền rủa cô gái bên người: “Trong thời gian một ngày đã để cho tớ mất mặt ba lần, chờ coi đi, tối nay tớ nhất định đi phòng cậu dội axít sun-phu-rit.” “Ồ”, cô ấy khẽ cười một tiếng: “Nếu chuyện này thành thì làm thế nào, cậu mang đầu tới đây để tớ dội axít sun-phu-rit vào mặt cậu có được không?” Tôi cắn răng nghiến lợi nói: “Sao ông trời không thu nhận tên nghiệt súc này đi, để cậu ở nhân gian làm xằng làm bậy giết hại chúng sinh vô tội thiện lương.” “Cám ơn”, cô ấy tươi cười ngoái đầu nhìn lại rồi vứt cho tôi ánh mắt mị hoặc: “Chị đây đã sớm biết mình xinh đẹp như hồ ly tinh.” Tôi ghét bỏ tránh tay cô ấy ra, “Chớ truyền hôi nách cho chị.” “Thôi đi”, cô ấy siết chặt cánh tay tôi hơn: “Năm đó là ai ôm bắp đùi tớ nói chúng mình là ngưu tầm ngưu, cầu xin tớ kết nghĩa chị em tốt?” “Tuổi trẻ lông bông, mắt bị mù.” Tôi hời hợt nói: “Cậu còn nói chị em tốt, có ai chị em tốt như cậu không, tùy tiện giới thiệu tớ cho một gã ngay cả trình độ bụng dưới anh ta thế nào cũng không biết.” “Muốn JJ lớn để làm gì, dài để câu cá à? Không được thỏa mãn hở?” “Cậu đừng hâm mộ ghen ghét tớ có thể có nhiều lựa chọn, loại phụ nữ đã kết hôn như cậu về sau cũng chỉ có thể đối mặt với cùng một cỡ cả đời, còn phải chứng kiến nó từ từ co rút, thật là bi kịch nhân gian, ông trời sắp muốn khóc vì cậu rồi đấy.” “Người hâm mộ ghen tỵ là cậu!bup&be#&cau*nang Co rút thì sao, xử nữ già, tớ đoán ngay cả đồ chơi cậu cũng không từng thấy.” “Ha ha, sao tớ lại chưa từng thấy chứ? Năm đó ở cùng phòng với nhau, người ở vẫn hô thật to thật lớn bên cạnh tớ chính là Cố Tuyết Kỳ cậu đó.” . . . . . . Tôi và Cố Tuyết Kỳ đứng tranh cãi cách Cố Hành Chỉ khoảng mười mét thì ngưng lại, hai chúng tôi nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt vì cãi vã mà vặn vẹo, vuốt vuốt tóc, nhìn nhau cười một tiếng, lại đồng thời quay đầu lại nôn ọe hai tiếng, sau đó trở lại thái độ bình thường, chậm rãi đi tới. Thật ra thì năm đó ở đại học, Lâm Duy Uyên đã từng hình dung hai chúng tôi thế này: “Khi không quen, thật là hai đóa hoa đẹp. Sau khi quen, đúng là hai đóa hoa tuyệt thế dọa người.” Cố Tuyết Kỳ lập tức phản bác lại: “Hoa tuyệt thế nói cậu hoa tuyệt thế hơn, sao không có nói muốn kết hôn với cậu đi.” Khi đó tôi thật sự cảm thấy bọn họ thật là một đôi trời đất tạo nên. . . . . . hai kẻ ngốc, hơn nữa muốn nhanh chóng thoát khỏi hai kẻ đáng sợ này vì sợ bị kéo chỉ số thông minh xuống thấp . . . . . . Nhưng Cố Tuyết Kỳ thích buộc tôi ở bên người. Sau này mọi người thấy nhiều, đã cảm thấy nhất định phải có ba người, máu chó ở mọi chỗ. Một cách kiến giải cực kỳ quỷ dị nhanh chóng lưu truyền rộng rãi trong khoa —— nói ba chúng tôi kỳ thực chính là cuộc tình tay ba tiêu chuẩn, mà tôi chính là mẫu kẻ thứ ba! Trong cuộc sống bốn năm đại học, chỉ cần ba chúng tôi đồng thời xuất hiện, luôn có nhiều cô gái đau buồn, nhìn thấy tôi sẽ bắt đầu tự động bổ não diễn kịch nữ thứ đau khổ yên lặng bảo vệ nam chính, còn có thể lập tức lệ nóng doanh tròng như khuấy máu gà làm tôi sợ giật mình; các nam thanh niên đều cho rằng tôi mặt ngoài yên tĩnh mà nội tâm cuồng nhiệt mến mộ Lâm Duy Uyên, hoàn toàn không có ai đưa tình hình thực tế của tôi viết vào trong tiểu thuyết. —— tình huống này một lần nữa khiến tôi hoài nghi, Cố Tuyết Kỳ liều mạng giới thiệu đàn ông cho tôi, có lẽ nào vì cô ấy muốn chuộc tội ác đã tạo ra cho tôi thời đại học. Nhưng cô ấy hoàn toàn không chuộc được, đàn ông tốt trong miệng cô ấy, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy cô ấy không ngừng lún sâu hơn vào tội lỗi của mình.bup&be#cau*nang Mỗi lần đi tham gia buổi xem mắt của cô ấy, tôi nhìn bên nhà trai đầu tiên, cũng rất muốn thừa dịp bất ngờ, nhặt hung khí sắc bén nhất bên tay lên trực tiếp xuyên Cố Tuyết Kỳ bên cạnh! Hôm nay, hành động việc làm của cô ấy đủ để khiến cô ấy xuống mười tám tầng địa ngục rồi. Trong đầu tôi tự động tạo một Tiểu Thiên thối hóa thân trắng noãn không tỳ vết, hình ảnh đồng chí Cố Tuyết Kỳ nằm ở bông vải tròn gầm thét diện mạo dữ tợn trông coi Địa ngục, nhất thời cảm thấy vui vẻ. Loại cảm xúc tuyệt vời này chỉ duy trì đến khi Cố Tuyết Kỳ dắt cô đi tới chỗ người kia, chỉ để lại tôi và Cố Hành Chỉ ngồi ở dưới ô. Dưới cái ô màu lam, Cố Hành Chỉ vẫn nhìn tôi ngờ vực, một tay xoay ly thủy tinh trên bàn, đáy ly ma sát ra tiếng vang rất nhỏ, làm cho huyệt Thái Dương của tôi giật giật. Anh ta im lặng không nói. Sắc mặt lạnh lùng, nhìn tôi như trẻ nhỏ. Tôi dời ánh mắt đi không dám đối diện với gương mặt tuấn tú của anh ta, nhìn Cố Tuyết Kỳ và chồng cô ấy đang cười đùa nhau trong bể bơi cách đó không xa, cùng lúc đó, cô ấy vẩy bọt nước khắp nơi ngoái đầu nhìn lại tôi cười. Trong lúc bất chợt tôi bỗng hiểu, ý nghĩ chỉ là ý nghĩ, ý nghĩ không có bất kỳ sức mạnh. Trong thật tế, Cố Tuyết Kỳ đều khinh thường tiểu thiên sứ, người ta là Mẫu Đơn tiên tử câu được cả Lữ Động Tân. Mà tôi đây, chịu rất nhiều đau khổ dưới Địa Ngục thì thôi, còn bị buộc phải đối mặt với Diêm vương mặt đen! Tôi quyết tâm giải thích sau đó mau chóng thoát khỏi mảnh đất thị phi này, tôi nhìn Cố Hành Chỉ nói khẩn thiết: “Cố tiên sinh, chuyện mới vừa rồi là chúng tôi không tốt, tôi và Cố Tuyết Kỳ đùa giỡn, kết quả đùa quá trớn, anh cũng biết đấy, buổi trưa cô ấy uống một chút rượu. Nếu như quấy nhiễu tới anh, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, tôi hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện này, tôi nghĩ anh cũng sẽ không muốn làm đối tượng kết giao với tôi. . . . . .” Diêm Vương bỗng chốc dừng lại động tác trong tay, cắt đứt lời giải thích của tôi, giọng nói nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Tại sao không thể?” “Hả?” Trong nháy mắt, tôi nghe thấy tiếng quai hàm rơi trên bàn, đại não trong nháy mắt trống rỗng, nhịp tim cũng lỡ một nhịp đập. Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, đỉnh đầu mặc dù cúi nhưng thấy mắt anh ta ôn hòa như nước biển, mặt anh ta nhìn qua anh tuấn mê người. Hệ thống thần kinh ngôn ngữ của tôi bán đứng lòng tôi, một giây kế tiếp, tôi nghe thấy mình đè thấp giọng nói cẩn thận hỏi: “Nếu không thử kết giao?” Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hình như tôi nhìn thấy Cố Hành Chỉ theo thói quen khuấy nước trái cây, khóe môi đầy ý cười, cũng không sâu, hoặc giả nói là rất nhạt. Không đợi tôi nhìn kỹ, anh ta cũng đã khôi phục lại trạng thái mặt than bình thường. Tiếp đó, anh ta nhẹ nhàng nói: “Thử một chút cũng không sao.” Tôi thật sự hối hận, tôi vô cùng bất an, tôi dùng kinh nghiệm nhìn người ba mươi năm, Cố Hành Chỉ trước mắt cho tôi cảm giác. . . . . . Hoàn toàn không giống như là thiếu niên muốn nói yêu thương ôm trong lòng tình cảm dạt dào, mà càng giống như lúc tôi còn nhỏ bị chó nhà hàng xóm cắn một cái, ngày thứ hai len lén cho bã đậu vào chậu thức ăn của nó… Được như ý thì sảng khoái, đúng, chính là cảm giác đó! —— mà giờ khắc này, anh ta chính là tôi, mà tôi chính là chó điên sắp bị chỉnh đến chết đi sống lại kia! . . . . . . Chỉ mong tất cả đều là ảo giác của tôi. Nhưng tôi còn muốn lao tới chỗ Cố Tuyết Kỳ, quỳ gối trước mặt cô ấy nói với cô ấy rằng, “Nổ súng vào tôi, nổ súng vào tôi, tổ quốc nhân dân vì tôi kiêu ngạo” âm điệu dâng trào làm mình tỉnh lại, nhanh dùng a- xít sun-phu-rit dội tôi tỉnh đi, rốt cuộc tôi bị sao, nhìn thấy cái khuôn mặt kia thì sức chống cự cùng sức miễn dịch đều biến mất, ông đây uống chùa đường glu-cô không nhiều. Chẳng qua tôi nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, tôi đoán Cố Thiên Tiên lòng dạ hiểm độc không những không khích lệ tôi an ủi tôi, có thể còn dùng một ngón trỏ đâm đâm trán tôi, nhìn có chút hả hê nói, ai da, cậu là quỷ chết đói đầu thai, đụng phải họng súng Diêm Vương rồi! = 3= Sau đó, Cố Hành Chỉ nhận được một cú điện thoại, quẳng xuống một câu nhẹ nhàng, “Tiết Cẩn, buổi tối cơm nước xong chờ tôi ở cửa khách sạn, tôi đưa em về” , không đợi tôi đáp lại, cũng rất bình tĩnh rời đi.bup&be$#cau*nang Sau đó tôi liền nghĩ, mẹ kiếp, mới xác định quan hệ Cố Hành Chỉ nói trơn tru đến thế? Anh ta không gọi tôi là cô Tiết, trực tiếp gọi tên tôi! Chẳng lẽ còn muốn tôi đáp lại một câu: “Thân ái ~ anh lái chậm thôi~ cẩn thận phía trước có cảnh sát giao thông?” Ở nơi này nhàm chán cả buổi chiều, tôi vẫn ngẩn người nắm cái ly trong tay, cũng thành đóa hoa loa kèn sầu muộn. Cho đến khi Cố Tuyết Kỳ tới đập tôi, cô ấy nhíu mày ghét bỏ: “Tiết Cẩn, cậu sẽ không vui đến mức già nua si ngốc chứ, nhìn cậu ngu chưa kìa!” “Không không”, tôi lắc đầu yếu ớt: “Tớ đang nghĩ xem nên làm thế nào đấu tranh lâu dài với Cố Hành Chỉ, nhất định là ông trời nghe được lời tớ nói, anh ta đã biết tớ là cô gái gây chuyện gieo họa cho anh ta, anh ta muốn chỉnh chết tớ, nhất định là. . . . . .” “Cậu đừng có nghĩ người khác cũng bụng dạ hẹp hòi giống cậu được không? Duy Uyên và Cố Hành Chỉ biết nhau lúc học nghiên cứu, đến bây giờ qua lại đã nhiều năm, lão khen với tớ là anh ta phẩm chất tốt, ngay cả tớ cũng cảm thấy nếu như không có sự tồn tại của tớ, anh ta sẽ đi theo quấy nhiễu Cố Hành Chỉ.” Một tay Cố Tuyết Kỳ ôm bả vai tôi, một tay mở ra làm tư thế nhìn về tương lai tốt đẹp: “Tớ biết rõ cậu còn chưa có thích ứng được, người đàn ông hoàn hảo chỉ có thể đứng xa nhìn đột nhiên biến thành người đàn ông bị cậu khinh nhờn —— tâm lý mạnh mẽ như tớ cũng khó chịu đựng được, cho nên tớ có thể hiểu cho cậu, nhưng vẫn phải cố gắng lên, túm được anh ta có thể nâng cao gen di truyền tài nghệ của dòng họ!” “. . . . . . Đợi chút, tớ vẫn còn muốn suy nghĩ thật kỹ.” “Được rồi, vậy tớ hỏi cậu mấy vấn đề để đào móc một chân tướng, cậu hãy nghe cho kỹ.” “Ừ.” “Chẳng lẽ Cố Hành Chỉ nhìn không đẹp?” “Làm sao có thể khó coi.” “Đẹp mắt như vậy chẳng lẽ cậu không thích?” “Làm sao sẽ không thích chứ.” “Nếu thích anh ta, trở thành bạn trai cậu lại còn không vui?” “Làm sao có thể không vui chứ.” “Không được rồi”, Cố Tuyết Kỳ rất từ ái vỗ vỗ bả vai tôi: “Cố gắng lên thôi.” “. . . . . .” = 3= Tiệc tối đến đêm mới kết thúc, tôi chưa từng bắt gặp Cố Hành Chỉ lần nào, làm cho tôi cũng bắt đầu bóp cánh tay nghĩ quá trình ông đây và Cố Hành Chỉ xác định quan hệ không phải là giấc mộng chứ, nhưng cảm giác đau đớn trên cánh tay đang nhắc nhở tôi, tôi tốt nhất nên ngoan ngoãn đứng ở cửa khách sạn chờ anh ta tới đón tôi thôi. Chưa được vài phút, Cố Hành Chỉ đã xuất hiện, anh ta dừng xe ở trước mặt tôi, hạ cửa sổ xe xuống một nửa, nói với tôi: “Lên xe.” Tôi liếc mắt nhìn hình dáng chiếc xe, rất đẹp, tối đen kín đáo gần như tan vào trong bóng đêm, xe Bentley cũng chỉ có thể chở người mặt to.bup&@be$#cau@*nang Xem ra Cố Hành Chỉ thật sự có tiền, về phần có nhiều tiền đến đâu thì lên xe tôi cẩn thận suy đoán sau. Tôi ngồi lên ghế trước, rất căng thẳng sờ sờ tóc, ho hai tiếng, nhìn thẳng phía trước, nói: “Xe không tệ.” Bên trong buồng xe rất tối, tôi liếc mắt ngắm trộm thế nào cũng không ngắm rõ vẻ mặt của Cố Hành Chỉ, duy chỉ có gò má cao ngất của anh ta đã làm trái tim tôi trực nhảy. Anh ta đáp lại tôi: “Thích là tốt rồi.” Sau đó, hai chúng tôi lại lâm vào trong trầm mặc, tôi suy tư, trước lớp mười hai tôi đụng phải thì anh ta mới lên cấp ba, toàn bộ so với tôi nhỏ hơn ba tuổi, tuyệt đối là có sự khác nhau rồi! Tôi cảm thấy người trẻ tuổi nhất định là da mặt mỏng, cho nên lấy điện thoại di động ra, cố nặn ra một nụ cười, mở miệng hỏi: “Điện thoại di động của anh số bao nhiêu? Về sau còn liên lạc.” “138XXXXXXXX.” Anh ta nói chậm, rặn ra từng số rõ ràng. Tôi lưu lại, chậm rãi lưu tên của anh ta vào, còn chưa có đè xuống phím khóa, tay nắm chặt điện thoại bị anh ta cướp mất, tôi giật mình, quay đầu nhìn anh ta. Phát hiện anh ta đang nhìn màn ảnh, ánh sáng màn hình điện thoại di động chiếu vào trên mặt anh ta, anh tanghiêng mặt sang hỏi tôi: “Chỉ có ba chữ này?” Tôi đáp: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Anh ta không lên tiếng, lại quay đầu lại nghiên cứu một hồi. Tôi có chút không bình tĩnh, không phải là tôi gõ sai tên anh ta chứ, không phải là “Cố Hành Chỉ” trong cử chỉ ư, chẳng lẽ tôi gõ sai chữ này rồi? Tôi cẩn thận hỏi: “Ba chữ có sai à?” “Không có”, anh ta cúi đầu nhàn nhạt đáp, ngón tay xinh đẹp gõ ở trên bàn gõ điện thoại di động của tôi, sau đó đưa lại, nói với tôi: “Được rồi, không cho phép sửa lại, nháy sang cho tôi đi.” Tôi nhận lấy điện thoại di động nhìn lại, cảm thấy có một tia chớp trực tiếp chém đứt linh hồn tôi. Hạt châu trong mắt của tôi cũng sắp rớt xuống, tôi liều mạng dụi dụi con mắt cũng sắp làm rớt kính sát tròng, không xác định hỏi: “Hành Chỉ yêu dấu?” “Ừ”, Cố Hành Chỉ hời hợt đáp lại: “Nếu nói chuyện yêu đương với tôi, tốt nhất phải có tính tự giác trong yêu đương. Nháy cho tôi đi, tôi cũng lưu lại số điện thoại di động của cô.” Tôi hướng về phía bốn chữ “Hành Chỉ yêu dấu” trên màn ảnh kia run run rẩy rẩy nhấn xuống phím gọi. . . . . . Máy rung lên, một cánh tay của anh ta cầm lái, một tay cầm điện thoại di động lưu lại số điện thoại của tôi. Lòng tôi ưu tư định tiến sát nhòm xem có phải tôi được lưu thành “Tiết Cẩn yêu dấu” hay không, thì lòng bàn tay của anh ta che trên điện thoại di động, quét tới ánh mắt lạnh như băng làm lòng hiếu kì của tôi tan biến, tôi vừa chửi mát trong lòng vừa cố ra vẻ bình tĩnh lùi về chỗ. Anh ta cười nhẹ một tiếng hỏi tôi: “Muốn biết tôi lưu thế nào không?” Tôi thành thật thừa nhận: “Có.” Cố Hành Chỉ khởi động xe lướt qua bóng đêm, giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng gió: “Về sau sẽ biết.”