Phải mau lấy chồng thôi
Chương 4
Buổi trưa khi trở lại khách sạn, chia tay Cố Hành Chỉ mỗi người đi một ngả.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi ‘hàng này’, tôi vui vẻ vô cùng, bởi vì đi trễ, bị buộc phân đến bàn rượu tất cả đều là trưởng bối thân thích hai nhà. Bên trái là bác trai, bên phải là bác gái, chúng tôi thật là một nhà hạnh phúc.
Trong bữa tiệc, đoán chừng bác gái cũng nhàm chán, nên lại gần trao đổi với tôi, hiện tại người già thật đúng là cởi mở, ví như mẹ già nhà tôi, ví như bác gái trước mắt. Bà vừa mở miệng đã kinh người, hại tôi thiếu chút bị quả dâu tây trong miệng làm cho nghẹn chết, bà nói:
“Dì là nhà đằng trai à?”
Tiếng dì này đột nhiên khiến cả người tôi tràn đầy xúc động trả thù xã hội mãnh liệt, tôi rất muốn cười tươi đẹp làm sao để trả lời bác gái:
—— nào phải, cháu là người tình chú rể bao nuôi bên ngoài~ bup$be!cau^nang
Nhưng mà tôi lại không có dũng khí đó, lựa chọn nghiêm mặt, không biến sắc đáp bác gái: “Cháu là phù dâu.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Bác gái hỏi.
“. . . . . . 29”
“Kết hôn chưa?”
“. . . . . . Con trai đều kết hôn rồi~”
“Ôi chao, nếu không có, bác có thể giới thiệu cho.”
Giới thiệu? Trong thân thể tôi máu nóng nhất thời cuộn trào nhanh như ngựa vó, tôi nghiêng đầu nhìn về phía bác gái cười: “Ha ha, bác gái, cháu nói đùa với bác đó, cháu là phù dâu, sao cháu có thể kết hôn, bác nói là muốn giới thiệu ai đó cho cháu? Chúng ta xem thử? Ok?”
Bác gái lấy từ trong túi chiếc Iphone dưới ánh mắt cầu xin của tôi, di chuyển một lát rốt cuộc xuất hiện ảnh nam chủ, đưa cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng liếc ảnh người nọ trên màn hình một cái, chợt cảm thấy tim gan run sợ. Ngay sau đó vội nhét Iphone vào tay bác gái, bình tĩnh chỉ chỉ bé trai đang xé đùi gà bàn bên cạnh:
“Bác gái, thật ra thì cháu đang nói đùa với bác thôi, bác xem! Cậu nhóc mập mạp kia chính là con trai cháu!”
Bác gái còn bình tĩnh hơn so với tôi: “Con gái, con đùa cũng quá đó, đấy là cháu trai của bác.” Bác gái nói xong trên mặt còn mang theo vẻ đắc chí “cháu táo bón đi, bác quá thoải mái”.
Tôi rất muốn làm vẻ bừng tỉnh hiểu ra nói với bác “A ~ hóa ra bác để cho cháu mang thai lại đưa mẹ của đứa trẻ đi thế!” , nhưng mà tôi rất sợ tôi vừa nói xong bác gái có lẽ sẽ động thủ gõ đầu tôi, cho nên không nói gì gắp miếng sườn xào chua ngọt trong mâm trước mặt yên lặng gặm, hơn nữa trong lòng thấy châm chọc.
—— bác gái, thật ra bác không cần giới thiệu đối tượng cho cháu đâu. bup*be!cau^nang Cháu coi như xong, mặt mũi già nua tái nhợt? Cho dù cháu chạy ộc ra, cháu cũng cần cây cao lương, bác coi cháu là cái gì? Phía trên đều không thể làm người ta vui vẻ, phía dưới chớ nói chi, cháu có thể uất ức mình sao? Cháu chính trực như lang như hổ 31 tuổi. . . . . .
Một bữa ăn no, ăn đến chén bát ngổn ngang, lấp đầy bụng, tôi lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, mới vừa dùng giấy khăn lau miệng xong, nghiêng mắt nhìn thấy đồng chí Cố Tuyết Kỳ ăn mặc như tiên trời đột nhiên lên sân khấu, nắm mic tuyên bố:
“Cảm ơn mọi người tới tham dự tiệc cưới của tôi và Duy Uyên, xế chiều hôm nay sắp xếp hai hoạt động cho các vị thân hữu giết thời gian, có thể đánh mạt chược ở trong khách sạn, hoặc là bơi ở bể lộ thiên ngoài kia, toàn bộ lựa chọn trò mọi người yêu thích, dĩ nhiên, gần đây còn có vài trung tâm mua sắm lớn, đi dạo phố cũng là lựa chọn của các nữ sĩ. À, đúng rồi, buổi tối sẽ có rất nhiều tiết mục cùng hoạt động đặc sắc hơn, chúng ta gặp lại ở dạ tiệc. Cám ơn các vị!”
Đại sảnh dậy sấm trong tiếng vỗ tay, tôi sờ sờ cái bụng tròn vo, quyết định hay là đi đánh bài.
Cố Tuyết Kỳ nói dứt lời, nhảy xuống đài, cô nàng này thường ngày thích thành bà gà giờ giống như một con Thiên Nga Trắng chậm chạp lại ưu nhã đi tới chỗ tôi, dừng ở trước mặt tôi hỏi:
“Tiết Cẩn, buổi chiều cậu định làm gì?”
“Tớ đã hẹn với bác gái cùng nhau đánh mạt chược.” Tôi chỉ chỉ bác gái bên cạnh đang trò chuyện vui sướng cùng người khác.
Tai bác gái thật dài, bỗng nhiên quay sang: “Bác hẹn cháu đánh mạt chược lúc nào?”
“Cậu lại gạt tớ!” Cố Tuyết Kỳ rất bạo lực ngắt cánh tay tôi, đau đến tôi gào khóc gọi, “Đi hồ bơi cùng tụi tớ, bên kia có nhiều bạn của Duy Uyên, nam sĩ tinh anh của xã hội đó, cậu biết đấy.”
Tôi tránh ánh mắt nhiệt tình như sói cái nhìn thấy con mồi của cô ấy, hỏi cô ấy: “Giống như Cố Hành Chỉ?”
“Dĩ nhiên!” Cố Tuyết Kỳ dùng sức cho tôi một chưởng sau lưng thiếu chút nữa làm tôi tắt thở, “Một đống Cố Hành Chỉ, tùy cậu lựa chọn.”
“Đủ rồi, một Cố Hành Chỉ tớ còn khó chịu được, Cố Hành Chỉ kia quả thực là kẻ biến thái, rất thích sạch sẽ cộng thêm lời nói ác độc, bây giờ cậu còn cho tôi một đống? Cậu trực tiếp đẩy tớ vào trong bể bơi chết chìm tớ còn thoải mái hơn!” Tôi đưa tay ra từ từ nắm chặt cánh tay bác gái bên cạnh, bác gái, cứu cháu. . . . . .
Bác gái không chút lưu tình tránh móng vuốt của tôi, buồn bực nói: “Con gái, con đang làm gì đấy?”
“Đi thôi, đi thôi!” Cố Tuyết Kỳ kéo tôi từ trên ghế đứng lên.
“Tuyết Kỳ, tớ mới vừa cơm nước xong, nhìn bụng tớ này. Không thích hợp mặc đồ bơi đâu, tựa như bà bầu ấy, câu rùa vàng kiểu gì, con ba ba còn không định để ý tới tớ.”
“Ai ép cậu mặc đồ bơi đâu”, Cố Tuyết Kỳ nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi một vòng: “Tớ thấy cậu rất được, tinh thần phấn chấn. Cậu hãy đứng trên bờ xem, tầm nhìn cao, lựa chọn rộng lớn hơn. Đừng nói nhảm, đi nhanh đi!”
Thật ra thì nghe Cố Tuyết Kỳ nói tới tinh anh xong thì tôi đã hoàn toàn thỏa hiệp, chủ yếu là bởi vì tinh anh quá hấp dẫn người, hơn nữa còn là một đám! Hơn nữa còn là hồ bơi! Đây không phải tương đương với một đám tinh anh lõa thể chỉ mặc quần đùi đang đợi tôi xem xét xâu xé, tôi làm sao có thể không đi, tại sao có thể không đi? bup*be!cau#nang! Nhưng thân là Ngự Tả ba mươi tuổi, cho dù tôi tiết ra hormone, tôi là sói nữ nhiệt huyết sôi trào, trong lòng tôi có một ngàn cây cỏ gào thét mà qua, trong đầu tôi nhồi vào bốn chữ đậm nét “Tinh anh! Lỏa nam!”, có thể cũng sắp trào ra từ hốc mắt tôi. Tôi lại hoàn toàn không thể biểu lộ tâm tình của mình ra ngoài mặt, phải rụt rè, phải bình tĩnh, phải giả bộ có can đảm ——
Cho nên cuối cùng, tôi còn cố làm vẻ ỡm ờ bị Cố Tuyết Kỳ lôi kéo đi. Bác gái sau lưng quá ghê tởm, tôi vừa mới xoay người, chỉ nghe thấy bác gái rống một tiếng:
“—— con gái đáng ghét khăng khăng đòi tới bàn chúng ta chơi rốt cuộc đi rồi, ba thiếu một ba thiếu một! Một tiên sinh à? Ngài đi không?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tầm khoảng một giờ chiều, tôi ngồi xếp bằng ở bên cây dừa giả cạnh bể bơi, hé miệng nhỏ híp mắt hưởng thụ nước trái cây thập cẩm, đồng thời cũng nghênh đón nam tinh anh của xã hội . . . . . . theo lời Cố Tuyết Kỳ.
Tôi đặt cái ly xuống, nhìn về phía một vài gã đàn ông đang đi tới, nhất thời dâng lên xúc động mãnh liệt muốn cắm đầu ngã vào hồ bơi.
Mấy vị tiến vào trừ chồng Cố Tuyết Kỳ tương đối đẹp mắt đi ở đằng trước ra, những thứ khác. . . . . . Tất cả đều chọc mù mắt chó của tôi!
“Cố Tuyết Kỳ, hai ta biết nhau hơn mười năm thật đúng là không nhìn ra cậu có khẩu vị nặng như thế”, tôi nhìn mấy mỹ nữ mặc đồ tắm bên cạnh: “Cảm ơn cậu đã tìm nhiều đàn ông muôn ngàn hình trạng tới để tớ chọn lựa ——”, Hóa ra trên thế giới vẫn còn nhiều đàn ông như vậy”, tư tưởng tình cảm làm tâm trạng của tôi tăng thêm, tạo hóa thật là thần kỳ, cũng rất công bằng, cho bạn làm tinh anh nhưng không khẳng định bạn cũng sẽ tinh mỹ. Tôi cảm thấy mình nhất thời thức tỉnh, ánh mắt nhất thời trống trải, lòng dạ cũng nhất thời rộng lớn, có thể lớn mật đối diện với tương lai gập ghềnh cùng trở ngại! Tôi có thể học theo Leonardo giang hai cánh tay đứng ở mũi thuyền, oh! I’m the queen of the word——!”
“. . . . . .” Cố Tuyết Kỳ bị tôi làm cho nghẹn họng, trầm mặt xuống, cô ấy đột nhiên nổi giận, nói: “Không, tạo hóa cũng không công bằng, mau nhìn xem! Hàng siêu phẩm đã xuất hiện.”
Tôi men theo ánh mắt cô ấy nhìn sang, chỉ thấy Cố Hành Chỉ đang đi về hướng bên này, dáng người anh ta cao to, đường cong bắp chân cũng cực kỳ xinh đẹp, tương đối tiếc nuối chính là. . . . . . Anh ta không có nửa thân trần, thân trên mặc một cái áo T-shirt trắng rất bình thường, hạ thân là quần bơi rộng thùng thình. Nhìn anh ta sẽ khiến tôi nhớ lại kỳ nghỉ phép trước kia ở Hải Nam, những mỹ nam tươi cười kẹp ván lướt sóng đi trên bờ cát. bup*be!$cau#nang
—— Cố Hành Chỉ hoàn toàn không có cười, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, thậm chí cũng không nhìn sang chỗ chúng tôi. Nhưng tôi đây vừa bị đám nam sĩ tinh anh kia kích thích, trái tim nhỏ chồng chất vết thương được chữa khỏi trong nháy mắt ~! =v=
Cố Tuyết Kỳ lại gần bên tai tôi nói: “Nhìn xem, Cố Hành Chỉ mặc rất giống cậu, giống như mặc đồ đôi vậy.”
Tôi bi thương vỗ trán: “Aish, đồ đôi cái mẹ nó, vì sao anh ta mặc kín thế hả, vì sao không mặc quần sịp bơi? Ngay cả cơ hội sử dụng ánh mắt miêu tả em trai anh ta lớn nhỏ ra sao tớ cũng không có, mẹ nó thật làm cho người ta khốn khổ.”
Cố Tuyết Kỳ đập một cái vào sau gáy tôi: “Cậu thật quá phóng túng, có thể chớ treo từ mẹ nó ở khóe miệng không?”
“Bắt giặc phải bắt vua trước, mắng chửi người chửi mẹ nó trước, từ mẹ nó rất có hàm lượng kỹ thuật “, tôi đứng lên duỗi lưng một cái, “Tớ đi đây, thật không thú vị gì cả, tớ đều không nhìn trúng tất cả.”
Cố Tuyết Kỳ níu cổ áo tôi lại: “Cố Hành Chỉ mà cậu cũng không nhìn trúng à?”
“Không dám nhìn”, tôi thấy dưới cái ô to Lâm Duy Uyên đang nói chuyện với người họ Cố nào đó, cảm thấy anh ta thật anh tuấn đẹp mắt. Trước kia chồng Cố Tuyết Kỳ – Lâm Duy Uyên chính là loại cao cấp của trường đại học chúng tôi, kết quả đứng bên cạnh Cố Hành Chỉ, bất luận là khí độ hay diện mạo đều thấp hơn. Tôi vô cùng tiếc hận chậc chậc miệng, nói tiếp: “Cho dù tớ nhìn trúng người ta, người ta cũng không nhất định nhìn trúng tớ.”
Cố Tuyết Kỳ đánh tôi, ngữ điệu có chút giận: “Sao cậu biết anh ta không nhìn trúng cậu hả?”
“Sao anh ta phải nhìn trúng tớ chứ?” Tôi nghiêng mặt, vô cùng hồn nhiên nhìn trở về.
“Cậu đã hỏi anh ta rồi à? Anh ta nói không nhìn trúng cậu?”
“Anh ta chưa nói, nhưng mà tự tớ biết rõ”, tôi lưu loát vén tóc rơi bên má ra sau lỗ tai: “Nhìn tớ xem? Già chứ? Mặt cũng không thật xinh đẹp đúng chứ? Tại sao anh ta phải nhìn trúng tớ? Nhìn trúng cái rắm ấy, không tin cậu thử hỏi anh ta xem!”
“Được lắm, hỏi thì hỏi.”
“Nhanh đi, tớ nhìn xem.”
“Tớ hỏi!”
“Cậu đi mau đi, chị Cố rảnh rỗi!”
Cố Tuyết Kỳ tranh cãi với tôi đến mặt đỏ tía tai, thanh âm hai chúng tôi cãi vã càng lúc càng lớn, chọc cho mọi người gần hồ bơi nhìn lại. Tôi cảm giác nói thêm đôi câu nữa chúng tôi có thể sẽ bắt đầu kéo tóc nhau sau đó kinh động bảo vệ khách sạn tới đuổi người.
Cố Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm tôi nói: “Tiết Cẩn, cậu biết vì sao cậu không tìm được gã đàn ông nào hay không? Không phải mắt cậu cao, là do cậu quá tự ti! Sao cậu biết người ta không phát hiện được ưu điểm của cậu? Sao cậu biết nói yêu thương kẻ bị vứt bỏ nhất định là cậu chứ? Rốt cuộc cậu đang sợ cái gì? Tớ cũng không tin!” Cô ấy đột nhiên leo lên ghế ngồi, đứng rất cao, ngay sau đó, bắt đầu nhìn hướng về phía Cố Hành Chỉ ngồi liều mạng hô to:
“Cái anh đẹp trai bên kia —— ngồi ở dưới ô màu lam, mặc áo T-shirt màu trắng đấy ——!”
“Chị Tuyết Kỳ, mẹ Tuyết Kỳ ơi! Mẹ đừng thế, con sai rồi còn không được ư?”, tôi nhanh chóng quét một vòng bốn phía, phát hiện tầm mắt của mọi người đều đang rối rít tập trung sang hướng bên này, bao gồm cả anh đẹp trai mặc áo T-shirt màu trắng ngồi dưới cái ô màu lam. . . . . . Cố Hành Chỉ, anh ta cũng đang chống cằm mặt không thay đổi đưa mắt sang phía này. Tôi vội túm làn váy đồ bơi của Cố Tuyết Kỳ, nhỏ giọng nói: “Tớ bảo cậu hỏi, không có bảo cậu giọng hỏi đâu!”
“Chớ phiền bà đây”, Cố Tuyết Kỳ không nhịn được hất tay tôi ra, tiếp tục liều mạng gào to:
“Đúng đúng, chính là anh! Anh hãy nhìn kỹ cô gái bên cạnh tôi! Cô ấy tên Tiết Cẩn, tính tình đặc biệt dễ thương, dáng dấp không tồi, có nhà, có xe, biết nấu ăn! Cô ấy muốn tôi hỏi hộ, anh có đồng ý làm đối tượng kết giao với cô ấy hay không?”
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
43 chương
48 chương
7 chương