Trước khi chết tôi phải hỏi anh ta một vấn đề chứng thực suy đoán của mình đã: “Anh học trung học ở đây sao?” “Ừ.” “Thật thế à?” Có lẽ là cảm thấy tôi hỏi khá kỳ lạ, Cố Hành Chỉ liếc tôi một cái, vẫn kiên nhẫn như cũ “Ừ” một tiếng. “. . . . . . Ồ.” Tôi yếu ớt đáp lại, lại len lén nhìn kỹ bộ dạng Cố Hành Chỉ ngồi bên cạnh, trái tim dâng lên xúc động mãnh liệt muốn nhảy ra khỏi cửa sổ xe. Tôi cũng không có một chút xíu ý định phát triển đoạn nghiệt duyên này, chỗ tòa nhà cao tầng tôi ở cũng gần tới, tôi vội vàng chỉ chỉ bảng hiệu cổng tiểu khu sáng loáng kia, nói: “Cố tiên sinh, đến bên cổng lớn kia thì dừng lại, tòa nhà tôi ở nằm sát bên cạnh, cũng không xa lắm. Anh hãy về khách sạn trước đi. Tôi thay quần áo xong sẽ thuê xe ô tô đi, mới vừa rồi thật sự làm phiền anh.” Cố Hành Chỉ cũng dừng xe ở cổng như tôi mong muốn, tôi nhanh chóng đẩy cửa ra, cảm giác có tội khiến tôi không cách nào ở trong xe thêm một phút! Không! Một giây cũng không thể! Sau khi xuống xe, tôi giẫm giày cao gót vang lên cộp cộp, chạy như điên về phía tòa nhà, trên đường còn nhanh chóng bấm số điện thoại của Cố Tuyết Kỳ để phát tiết tình cảm mãnh liệt của tôi: “Này, Tuyết Kỳ, thật cảm ơn cậu, gợi tớ nhớ lại vài chuyện hồi còn trẻ!” “Hử?” Cố Tuyết Kỳ đoán chừng đang ăn gì đó, trong miệng vang lên rộp rộp. “Cậu còn nhớ rõ thời chúng tôi cùng học đại học chứ, tôi đã nói với cậu chuyện hư hỏng năm đó chị đây giết hại tiểu thiếu niên sau đó còn chạy án?” Cố Tuyết Kỳ cúi đầu nghĩ, cuối cùng cười lên: “Cậu đang nói chuyện lễ vận hội trường, cậu xông lên đường chạy, đánh bay một mỹ nam trực tiếp làm cho người ta năm ấy không cách nào tham gia thi cấp ba ư?” “Không không”, tôi nhanh chóng sửa chữa: “Tớ thật sự xông lên đường chạy, nhưng tớ cũng không có đâm vào anh ta! Nhận lỗi là vì anh ta tránh tớ mới để cho mình bay ra ngoài!” “Dù sao nói tóm lại là cậu sai”, giọng Cố Tuyết Kỳ tràn đầy hứng thú: “Cậu đừng nói cho tớ biết thiếu niên kia là Cố Hành Chỉ?” “Đúng, chính là anh ta!” Tôi dừng bước ở dưới lầu, bởi vì đi quá nhanh nên đứng ở đầu hành lang thở hổn hển một hồi, bắt đầu gào rít như ngựa: “Mẹ kiếp! Chính là anh ta! Thiếu niên xinh đẹp nổi danh IQ cao ở trường cấp hai Phụ Chúc của chúng ta, kẻ năm đó khiến một lũ lớp chúng ta ngày ngày đứng thành một hàng hòn vọng phu ở trên sân thượng, hướng về phía người đá cầu trong thao trường, chính là hot boy đệ nhất trung học Cố Hành Chỉ! Tên anh ta còn khó quên như vậy, hơn nữa anh ta càng ngày càng khéo léo càng ngày càng đàn ông, tôi không nhìn kỹ còn hoàn toàn không nhận ra anh ta!” Cố Tuyết Kỳ cười càng mừng hơn, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô ấy ôm bụng nắc nẻ: “Tớ nhớ. . . . . . cậu đụng con người hoàn mỹ đó xong còn chạy đúng không? È hèm ——?” Cô ấy kéo dài âm cuối đáng đánh đòn, tôi thật muốn đưa tay từ trong loa ra cho cô ấy hai bạt tai. “Đúng”, tôi vô lực vỗ trán, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, đưa tay vào trong túi xách muốn cầm chìa khóa, lật tìm nửa ngày cũng không thấy, trong lòng gấp gáp hơn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói cùng Cố Tuyết Kỳ: “Tớ chính là kẻ cực kỳ độc ác bỏ chạy khi gây ra họa, khi tớ thường suy tư cuộc sống liền suy nghĩ, đây là chuyện hối hận nhất trong đời tớ, rốt cuộc tại sao năm đó tớ lại xông lên đường chạy chứ? Cuối cùng vì sao phải chạy trốn? Thật ra thì cậu có thể thông cảm cho tớ, khi tớ nhìn thấy anh ta bởi vì quán tính mới bay vào bên cạnh vòng dây xanh bãi tập, lúc ý tim tớ cũng sắp nhảy ra ngoài, tớ sợ chết khiếp! Sau đó ý nghĩ đầu tiên của tớ chính là chạy, vì vậy tớ cũng làm theo, bạn học và thầy giáo đều chạy về phía anh ta, tớ thừa dịp hỗn loạn che mặt chạy như điên! Tớ chuồn nhanh như trộm vậy! Giống như có bánh xe lửa trên người Na Tra, được ông Tào Tháo che chở vậy! Một khắc kia, tớ cảm giác không phải chiến đấu một mình!” Cố Tuyết Kỳ đã cười điên dại: “Ha ha ha, cái đồ, sao tớ cảm giác cậu nói hình tượng trốn chạy bỉ ổi của mình đặc biệt chói lọi vậy, có thể chụp hình treo trên tường đấy, anh Hoàng Kiện Tường nghe lời này của cậu cũng muốn khóc”. “Cậu cút đi, tớ còn không muốn treo trên tường sớm như vậy”, tôi đau khổ đập cửa: “Không chừng ông trời muốn trừng phạt tớ nên muốn làm cho tớ ngày mai treo trên tường thì làm thế nào? Cầu xin ngài, đừng làm vậy, về sau tớ sẽ không có quan hệ gì với anh ta cả, trời ơi, nhớ lại cơn ác mộng này, thật ra thì tớ cũng không có hư hỏng thế, sau đó tớ có đi bệnh viện điều tra qua tình hình của anh ta, tớ còn len lén đi vào phòng bệnh đặt giỏ quả thập cẩm đấy. . . . . .” “Vậy thì thế nào, tớ tin cậu cũng sẽ không bởi vì thế mà vui vẻ nhiều hơn. Cậu quá nghiệp chướng rồi, miễn cưỡng treo vào trước cuộc sống người ta bảng BUG, à, đúng rồi”, bên kia, Cố Tuyết Kỳ chợt trầm mặc, cô ấy vừa gọi to khiến trong lòng tôi lộp bộp, sau đó tôi nghe thấy cô ấy từ từ nói: “Mới vừa rồi quá sung sướng, có chuyện quên nói cho cậu biết. Trước khi cậu gọi điện thoại cho tớ, Cố Hành Chỉ cũng gọi cho tớ, nói chìa khóa của cậu rơi trên xe anh ta, hỏi tớ nên làm thế nào. Tớ nói số nhà của cậu cho anh ta biết, bảo anh ta mang qua cho cậu. Nếu như tớ đoán không nhầm, có lẽ bây giờ anh ta đang đứng sau lưng cậu đấy.” “Tớ. . . . . .” Trái tim tôi kịch liệt hạ xuống, phí hết sức lực mới nhịn được nước miếng sắp phun trào ra khỏi cổ họng ba chữ kinh thiên động địa “con ~ mẹ ~ nó”, nặng nề thở ra một hơi, vừa nhỏ giọng mắng với người bên kia câu: “Ngày mai tìm cậu tính sổ” vừa dùng sức cúp điện thoại di động, từ từ quay người lại, tầm mắt của tôi chạm đến đầu xe màu đen lóe sáng . . . . . . —— ai tới ban cho tôi một chai Hạc Đỉnh Hồng đi? Mười mấy giây xoay người, tôi nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt, cặp mắt mở to hết cỡ, cố gắng để cho mình nhìn qua không ngu ngốc, đối diện với người đàn ông xinh đẹp đứng ở trước xe, “Ồ? Cố tiên sinh, sao anh ở đây?” Cố Hành Chỉ khẽ nhíu mày, vẻ mặt này làm cho khuôn mặt vốn lạnh lùng nhạt nhẽo của anh nhất thời sinh động hoạt bát chút, anh bình tĩnh hỏi tôi: “Chẳng lẽ cô Tiết còn chưa phát hiện bị rơi đồ ở trên xe tôi à?” Anh vừa đi đến bên cạnh tôi, bóng tường làm áo sơ mi trắng của anh biến thành màu đen, tôi giương mắt, phát hiện anh cũng đang nhìn chăm chú tôi, vẻ mặt như cũ là không hề bận tâm, không thể nắm rõ cảm xúc. Có thể hàng này hoàn toàn không nghe được? Vừa rồi giọng tôi cũng không lớn lắm, xem ra tôi chưa phải đi gặp ông nội Mao trước thời hạn! Tôi lạc quan lên giả thiết trong lòng, sau đó nhịp tim đập loạn cào cào cũng hơi bình tĩnh lại. Tôi vụng về mở túi trong tay ra, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Trời ơi, không có chìa khóa!” Tôi nhìn anh ta, nói vô cùng hối lỗi: “Thật là ngại quá, rơi ở trên xe Cố tiên sinh à, hôm nay thật là mất mặt quá mức rồi.” “Không sao”, giọng Cố Hành Chỉ lãnh đạm lại sạch sẽ tựa như hồ nước, anh thuận thế mở tay ra, chùm chìa khóa của tôi đang treo trên ngón tay trắng nõn thon dài của anh, “Cầm lấy.” Tôi vui mừng hớn hở đón lấy. Cố Hành Chỉ đột nhiên làm động tác rất kiêu ngạo, anh nhanh chóng rút tay về, lạnh giọng nói: “Cô Tiết, lần sau ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm như vậy nữa.” Anh nói. . . . . . là có thâm ý khác, tôi theo bản năng sờ sờ cánh tay, lạnh từ chân lên, nổi đầy da gà. —— làm thế nào? Làm thế nào? Tình huống không ổn, ông nội Mao hãy dẫn con đi thôi! Vào lúc tôi đang ở tình thế khó xử, Cố Hành Chỉ lại đưa chùm chìa khóa cho tôi. “Cố tiên sinh thật là tốt!” Tôi vội giả bộ cười híp mắt bổ sung một câu. Anh không đáp lại tôi, khẽ nheo đôi mắt đen bóng thâm thúy, dưới ánh nắng ấm áp bỗng có gió xuân, tôi không khỏi rùng mình một cái. . . . . . Tôi vừa đến bên hành lang cửa vừa nói: “Cố tiên sinh có muốn đi lên ngồi uống tách trà hay không?” “Được.” Anh đáp ứng tôi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hai chúng tôi một trước một sau lên lầu, lúc mở cửa, cũng không biết là có phải tôi hoa mắt hay không, quay đầu lại thì thấy Cố Hành Chỉ khẽ nhíu mi lại một chút. Tôi ngồi xổm người xuống tìm dép từ trong tủ giày, dường như. . . . . . Không có dép nam, ngẩng đầu đứng đối diện với Cố Hành Chỉ ở ngoài cửa, nói: “Cố tiên sinh trực tiếp vào đi, không cần đổi giày đâu, tùy ý tìm một chỗ ngồi.” Tôi kéo lê dép, quẹo vào phòng bếp rót một chén nước, mắt liếc thấy Cố Hành Chỉ chậm rãi đi vào, cuối cùng dừng chân đằng trước vách tường phía Tây phòng khách, dường như đang nhìn tấm ảnh treo trên tường. Tôi bưng ly thủy tinh đi tới, đưa cho anh, anh nói một câu “Cám ơn” rồi nhận lấy, ly thủy tinh cùng nước lọc bình thường nhất, bởi vì bị ngón tay thon dài trắng noãn quấn quanh mà trở nên tinh xảo. —— người này không riêng gì cuộc sống tốt, kết cấu thân thể cũng rất tốt! Tôi đột nhiên có chút xúc động muốn thay đổi câu châm ngôn của mẹ tôi, nhưng vẫn liều mạng nhịn được, đứng sau anh xem xét tấm ảnh trên tường, nói nhảm hỏi: “Cô gái trong ảnh xinh chứ?” Anh không có trả lời. Tôi hỏi: “Không thấy xinh đẹp à?” Anh cúi đầu nhấp một ngụm nước, lông mi nhíu chặt khẽ buông lỏng. Thật ra thì anh như vậy rất tốt, không lộ ra con ngươi thâm thúy, hoàn toàn là dáng vẻ mỹ nam vô hại lại dịu dàng. Sau đó, anh đập tới sáu chữ: “Cô Tiết thật tự luyến đấy.” “Làm ơn, đây cũng không phải là tôi, chẳng lẽ người trong hình rất giống tôi sao?” Tôi giải thích: “Tôi làm sao có thể tự tin treo hình của mình ở đây, lúc tôi nhận phòng trên tường đã có những hình này rồi, tôi cảm thấy cô gái phía trên rất đẹp nên mới không bỏ xuống, vẫn bày để thưởng thức, không ngờ thật giống tôi?” “Chẳng lẽ cô không sợ lưu lại hình người đã chết sao?” Anh đưa lưng về phía tôi thoải mái khạc ra câu này, trong thanh âm có một chút buồn cười đắc ý. Anh thốt ra lời này, tôi nhất thời rợn cả tóc gáy, vội vàng bước nhanh chạy đến gần anh: “Ban ngày đừng có mà dọa người. . . . . .” Cố Hành Chỉ không để ý tới tôi, nhẹ nhàng đặt cái ly trên bàn, móc điện thoại di động đang rung ra đưa cho tôi nhìn: “Đi thay quần áo đi, bạn cô lại gọi điện thoại tới thúc giục.” Tôi cúi đầu, nhìn thấy ba chữ Cố Tuyết Kỳ đột nhiên hiển thị trên màn hình Iphone. Sau đó, tôi cũng không thèm đắn đo có một người đàn ông xa lạ ở bên ngoài, chạy thật nhanh vào phòng mặc bộT-shirt cùng quần jean, mang cho Cố Hành Chỉ tây trang chỉnh tề. Sau khi ra ngoài, phát hiện Cố Hành Chỉ đã vòng cánh tay dựa vào khung cửa chờ tôi, thoáng nhìn thấy anh cũng thật giống một bức tranh chân dung Vương tử Anh cổ điển mà tinh mỹ. . . . . . Sau đó, giật nảy mình vì bức tranh sống, trong bức tranh tròng mắt đen nhánh của thân sĩ nhàn nhạt nhìn sang, anh nhíu mày xinh đẹp hỏi tôi: “Phòng này là của cô, hay là cô thuê?” Tôi giơ tay lên vuốt vuốt mấy sợi tóc rủ xuống trên trán, đưa tây trang trong tay cho anh, nhìn cánh tay dài của anh duỗi ra liền ném tây trang qua, mới giương mắt có chút nghi ngờ trả lời câu hỏi của anh: “Không phải thuê, tôi mới vừa mua.” “Tốt nhất nên sửa sang lại cẩn thận, phòng ốc của mình thì nên quý trọng.”