Nước Mắt Bồ Công Anh
Chương 82 : Xếp lại quá khứ
“Quá khứ, rồi sẽ có một ngày giết chết những ai cứ mãi bám chặt lấy nó…”
Máu từng giọt rơi thấm đẫm nền đất, mỗi lúc một nhiều hơn…
Cái chết nhẹ nhàng như thế ư, không đớn đau, không mệt mỏi. Ánh mắt đang nhắm nghiền của Nhã Văn dần mở ra, và những gì đang diễn ra khiến cô choáng váng. Tại sao lại là anh?
Phải, cô không hề cảm thấy đau đớn bới có một bàn tay đã ngăn con dao oan nghiệt ấy lại, đôi tay của một người, mà cô cứ ngỡ cả một đời sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại nữa. Đôi mắt ráo hoảnh phút chốc ngập đầy nước, môi mấp máy không nói nên lời.
Nguyên nắm chặt con dao trong tay, cảm giác đau đớn đến tận tế bào nhỏ nhoi. Anh đã đến đây cùng Huy từ lúc đầu nhưng Nhã Văn lại không hề biết. Nguyên hiểu, những nỗi đau như thế chẳng phải dễ dàng gì để vượt qua. Anh đồng cảm với Nhã Văn hơn là trách cứ. Năm ấy, anh cũng đã bắt gặp sự thảng thốt này trong dáng vẻ của Nhã Văn để rồi đến bên cô, che chở cho cô như một người em gái.
_ Anh… Ng..uyên…. – Nhã Văn lắp bắp, đôi mắt mở to hết cỡ, từng giọt nước mắt trong vắt lăn dài trên đôi má tái nhợt.
_ Ngoan nào! – Nguyên cố gắng đánh lạc hướng Nhã Văn, đôi tay vươn tới như muốn ôm lấy cô – Đừng làm tốn thương mình nữa, có anh ở đây rồi.
_ Không được, em không còn đường lui nữa rồi. – Nhã Văn định thần lại, khẽ lắc đầu. Tự cô, chính bản thân cô đã đẩy mình vào bước đường cùng như hôm nay.
_ Em còn, vẫn còn có người thương yêu em. – Nguyên tiếp tục thuyết phục, mục đích duy nhất của anh lúc này là có thể an toàn lấy con dao ra khỏi tay Nhã Văn, tránh để cô làm điều dại dột tiếp theo. Trên trán Nguyên, mồ hôi đã ướt đẫm vì cơn đau từ tay. Cứ như thế này không phải là cách hay.
_ Nhưng người đó, không phải là anh có đúng không? – Nhã Văn thì thầm, gần như là độc thoại với chính mình.
Nguyên nhất thời nghẹn lời… Anh thương yêu cô nhưng không bao giờ là thứ tình cảm như cô mong muốn.
_ Nhã Văn…. – Nguyên đau lòng lên tiếng, giọng nói mềm mỏng nhằm dời đi lực chú ý của cô bé. Nhìn Nhã Văn như thế, Nguyên thật sự rất đau lòng.
Nhân lúc Nhã Văn vẫn còn thẫn thờ, Nguyên đưa bàn tay không bị thương vuốt nhẹ mái tóc cô rồi nhẹ rút con dao ném về phía xa của nhà kho cũ. Như vừa mất đi một vật để bấu víu, Nhã Văn đổ sụp người xuống sàn, bật khóc nức nở, tay đấm mạnh vào ngực mình như đang bị một nỗi đau vô hình nào đó đang xâm chiếm. Nguyên nhíu mày nhìn cô rồi từ từ ngồi xuống, đưa tay ôm trọn thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy ấy vào lòng vỗ về.
Đến lúc này, phải chăng đã có thể cho kí ức một giấc ngủ bình an?
….
Tại bệnh viện…
_ Em xin lỗi, Nguyên, em sai rồi! – Ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ băng bó vết thương cho Nguyên, Nhã Văn cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.
_ Nhã Văn. – Nguyên không biết phải nói gì hơn nữa, tất cả những gì đáng nói anh đều phải nói cả rồi. Vì thế, mặc cho bàn tay bị thương, Nguyên vẫn bế cô lên đặt vào chiếc giường bệnh gần đó. Người y tá lập tức tiêm cho Nhã Văn thuốc an thần sau khi nhận được yêu cầu từ ánh mắt Nguyên. Anh ngồi một lúc bên giường Nhã Văn, đợi cô ngủ say mới rời đi.
Nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng, Nguyên sang phòng bệnh của Đan.
_ Cô ấy sao rồi? – Nguyên nhìn Huy
_ Cô ấy cứ khóc suốt. – Huy thở dài. Anh cực kì đau lòng. Lúc này đây, Huy cảm thấy mình đã sai mất rồi. Nếu biết trước thế này, ngày trước anh đã nói cùng cô, để không phải có kết cục như ngày hôm nay. Tuy không phải do cô, nhưng với sự nhạy cảm quá mức cần thiết, Đan sẽ dồn hết mọi tội lỗi về phía mình. Phải khó khăn lắm, cô mới chịu thiếp đi. – Anh giúp em làm giấy xuất viện cho cô ấy đi.
_ Nên để Đan lại theo dõi sẽ tốt hơn. – Với tư cách là một bác sĩ, Nguyên phải nói ra câu đó.
_ Cô ấy luôn sợ bệnh viện, tuy không nói, nhưng cô ấy rất sợ, vì thế, nếu không thật cần thiết, nên để cô ấy ở nhà. Em sẽ gọi bác sĩ gia đình.
Nguyên lặng đi. Phải, họ là của nhau, và chỉ có thể thuộc về nhau. Dù cho anh có đến trước đi chăng nữa, thì cũng sẽ mãi đến sau bước chân của ai đó. Bởi định mệnh của Đan, chỉ có thể là Huy. 5 năm dài xa nhau, không những không khiến họ quên nhau mà chỉ càng khiến cho tình yêu của cả hai thêm mãnh liệt.
(Còn tiếp)
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
1 chương
20 chương
87 chương
107 chương
50 chương
54 chương