Tháng 5, mùa hạ mới bắt đầu, khu huấn luyện của đội quyền anh quốc gia đã tiến vào giai đoạn khốc liệt. Các cô gái trong đội quyền anh đang vì tư cách tham gia thi đấu Thế vận hội tháng sau làm mục đích cuối cùng, trừ tiếng nện bao cát phát ra không ngừng, trong cổ họng các cô luôn hét ra vài tiếng, khí thế không thua gì đội tuyển nam. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người) Ai nấy đều như đang kéo chặt dây cung, duy nhất có một người hoàn toàn xa lạ một mình ngồi ở trong góc cửa. Đào Tinh Úy ngồi xếp bằng trên đất, dưới mông lót đồng phục của đội, mái tóc xoăn dài màu trà mật ong cho dù buộc thành đuôi ngựa rồi, giữa những tay đấm nữ mộc mạc giản dị kia vẫn rất chói mắt. Lúc này cô đặt găng tay màu đỏ trên đất, cầm trong tay đồ vật nhỏ lóng lánh, xoay lưng lại với mọi người, đang nghiêm túc…… tô son. “Chuyển đến đội chúng ta nhiều ngày như vậy, Đào Tinh Úy cuối cùng cũng đến báo cáo rồi.” “Đào Tinh Úy nào?” “Đội viên cũ rồi, là người có quan hệ bất chính với huấn luyện viên của mình, khi đó đã bị điều khỏi đội quán quân……” “Huấn luyện viên Thi Minh coi như bị cô ta hại thảm rồi, còn vì bảo vệ cô ta chủ động xin từ chức, các cô xem bộ dạng đó của cô ta, có giống một quyền thủ chân chính không?” Các nữ quyền thủ tụ lại nói chuyện ngoài đồng phục đội giống nhau, thân hình còn cao lớn hơn đàn ông bình thường, da vàng Châu Á khỏe mạnh, đến cả độ dài của mái tóc đen cũng trước sau như một không thay đổi. Nhưng thích khua môi múa mép cùng với ngoại hình nghề nghiệp, hai việc này không có quan hệ quá lớn. Tai Đào Tinh Úy nhỏ nhắn trắng trẻo, xương sụn vành tai ở dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng trong suốt. Cô dường như nghe thấy gì, dừng lại hai giây sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt to tròn tỏ ra tia sáng sắc bén âm u, sắc cam trên môi như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. Những người đó lập tức ngậm miệng, trở lại trước bao cát của mình tập luyện. Cho đến khi xác nhận không dẫn đến sự chú ý của Đào Tinh Úy nữa, mới có người châm biếm nhỏ giọng oán giận một câu: “Xí, chẳng qua từng được nằm trong đội quán quân, có gì mà giỏi đâu chứ? Bây giờ không phải cũng giống như chúng ta thôi sao?” Đội quyền anh quốc gia được chia thành đội nam, đội nữ, còn có đội quán quân. Đội quán quân là đội ngũ trọng điểm độc lập không phân biệt giới tính, mặc kệ là nam hay nữ, phải là người từng thi đấu quốc tế có đoạt giải quán quân mới có thể tiến vào, tài nguyên và đãi ngộ đều là tốt nhất. Đa số sự nghiệp cả đời của vận động viên quyền anh, đều không có cơ hội tiến vào đội quán quân, huống chi quyền anh nữ của nước ta xưa nay luôn nằm ở thế yếu, lịch sử từ trước đến nay nữ đội viên nào có thể tiến vào đội quán quân đều là của quý hiếm có. Mà Đào Tinh Úy năm mười một tuổi ở Boxing Championships đã đánh ra thành tích kinh người KO mười trận liên tiếp, mười hai tuổi được mời bắt đầu gia nhập vào đội quốc gia, lược bỏ quy tắc thông thường, được đặc cách trở thành thành viên của đội quán quân. Khi đó cô còn được truyền thông gọi là “Thiên tài quyền thủ thiếu nữ”. “Đào Tinh Úy?” Có người không có ý tốt gọi cô một tiếng. Là đội trưởng đội nữ Phùng Lâm, người cao 1m78, là nữ quyền thủ có ngoại hình tiêu chuẩn. Phùng Lâm giở giọng hách dịch với đội viên mới: “Đã đến đây rồi thì rèn luyện cho tốt, trước kia có huấn luyện viên nuông chiều vẻ đỏm dáng của cô, ở chỗ đội chúng tôi không có ai dùng cái trò đàn bà lẳng lơ này!” Lông mày của Đào Tinh Úy mềm mại, nhưng khi nhíu mày lại thì không dễ đối phó chút nào, cô nhìn Phùng Lâm, “lạch cạch” một tiếng trong trẻo đem nắp son đậy lại, đến gần một bước đứng trước mặt cô ta. Nhìn như vậy, Đào Tinh Úy còn thấp hơn Phùng Lâm nửa cái đầu, nhưng khí thế không hiểu sao lại cao hơn mấy mét. “Hôm nay tôi đến không phải để huấn luyện, tôi đến là để tìm cô.” “Tìm tôi?” “Phùng Lâm, là cô tố cáo tôi cùng huấn luyện viên Thi đúng không? Tôi xem camera giám sát rồi, là cô lén viết thư tố cáo.” Lập tức con ngươi của Phùng Lâm nhỏ đi nửa vòng, nhếch khóe môi nói: “Nói đùa gì chứ? Trong lòng cô biết rõ chuyện bẩn thỉu của cô cùng huấn luyện viên làm còn giả vờ, còn cần người khác đi tố cáo ư?”   Đào Tinh Úy tóm cổ áo của Phùng Lâm, giữa kẽ ra bật ra tia sát khí: “Có gan cô nói lại lần nữa xem.” Trước kia không ở chung một đội, Phùng Lâm chưa từng so tài với Đào Tinh Úy bao giờ, nhưng do ưu thế chiều cao cùng thân phận đội trưởng nên cô ta không hề lo sợ, thế là giơ ngón tay giữa chọc vào ngực Đào Tinh Úy, càng nói to hơn: “Tao nói, chuyện bẩn thỉu giữa mày và huấn luyện viên của mày……” Phùng Lâm còn chưa nói hết câu, đã bị Đào Tinh Úy dùng sức lực và tốc độ của quán quân nhanh chóng vung một quyền vào hàm dưới của cô ta. “Đào Tinh Úy con mẹ nó mày dám đánh tao……!” Bởi vì hai bên đều không có găng tay phòng hộ: Trước mắt Phùng Lâm tối đen, cằm dưới trực tiếp hứng trọn một quyền, từ trong miệng bay ra hai chiếc răng đầy máu; Đào Tinh Úy ngoại trừ có chút ù tai, ngược lại cảm thấy bản thân có thể đánh thêm một hiệp nữa. Tiếng kêu thảm thiết của Phùng Lâm thu hút mọi người đi qua. Nhìn thấy khóe miệng đội trưởng các cô bị đánh toàn là máu, đau đến mức đứng không lên, ai nấy đều mê man cả. Hôm nay các huấn luyện viên đều vào trong thành phố họp, buổi tối vốn là do đội trưởng dẫn dắt tự do huấn luyện, giây tiếp theo mọi người rối ren phân chia nhau: Khuyên ngăn có, gọi đội y tế có, nhặt răng có, còn có lén lút liên hệ với huấn luyện viên đánh báo cáo nhỏ. Đào Tinh Úy sau khi đánh xong một quyền này, thì trực tiếp trở về kí túc xá, cũng không có ai dám ngăn cản cô. Đến buổi tối, Đào Tinh Úy mới cảm thấy tay phải của mình không thích hợp lắm, đau đến mức cô ngủ không được cứ lật người mãi, cầm lấy đèn bàn xem mới phát hiện trên mu bàn tay đã sưng to như chiếc bánh bao rồi. Lúc này đoán là đội y tế đang bận xử lí vết thương cho Phùng Lâm, cô cũng lười qua đó tham gia náo nhiệt. Nhưng không ngờ tin tức lại truyền nhanh như vậy, rạng sáng hai giờ, phó lĩnh đội Ngô Đại Long gọi điện thoại cho cô trước. Ngô Đại Long là một trong những vận động viên quyền tiêu biểu ở trong nước, sau khi nghỉ thi đấu thì luôn ở lại trong đội làm người dẫn đội, cũng là Bá Lạc (1) khai thác được Đào Tinh Úy. Tuy hiện tại bản thân ông đã lui khỏi vị trí lãnh đạo tuyến hai, nhưng sinh hoạt huấn luyện của Đào Tinh Úy luôn có ông đi theo. “Tiểu tổ tông của tôi ơi, con đánh đội trưởng đội nữ thật ư? Chú nói sao con không thể nhịn một chút chứ? Thi Minh giữ con lại trong đội không phải để con gây chuyện đâu! Lần này thì hay rồi, bây giờ ở trong đội muốn làm sáng tỏ rồi xử phạt xuống, con bảo chú làm sao gánh giúp con, tháng sau tuyển chọn người thi đấu giải vô địch thế giới con còn muốn tham gia không?” Tuổi tác lớn khó tránh khỏi sẽ dông dài. Đào Tinh Úy không nói xen vào, dứt khoát đợi ông cằn nhằn xong rồi, mới nói một câu: “Chú Ngô, tư cách thi đấu tháng sau có thể cháu tham gia không được rồi.” Ngô Đại Long sắp bùng nổ rồi: “Tổ tông, con đúng là tổ tông của ta mà! Lúc con đánh người sao không nghĩ đến chuyện tư cách thi đấu chứ? Lần này số người trong đội khẳng định là có con, kết quả con lại gây ra chuyện này! Đừng cho rằng vận may con tốt thì không cần quý trọng cơ hội trời cho, nói không đi thì không đi! Vận động viên có bao nhiêu năm có thể tiêu tốn chứ, con đây là đang muốn giận dỗi với ai đây!” “Không phải, lúc cháu đánh nhau quên mang găng tay rồi.” Lúc Đào Tinh Úy nói câu này, hãy còn bình tĩnh hệt như đang ngủ. Ngô Đại Long thiếu chút nữa là chết ngay tại chỗ. Tin tức ông nghe được là cằm của Phùng Lâm bị trật khớp còn rơi mất hai cây răng, đánh với sức lực này, nếu bản thân Đào Tinh Úy không mang găng tay phòng hộ, tay không tàn phế thì cũng bị thương. Thứ quý nhất của vận động viên quyền chính là đôi tay này, nếu tay bị phế rồi, còn nghiêm trọng hơn so với mười lần xử phạt. Tim ông có chút không chịu được kích thích, trực tiếp che ngực cúp máy, sau hai phút bình tĩnh, lại gọi lại một cuộc: “Mười phút sau tập hợp ở cửa, chú đưa con đi bệnh viện!” Rất nhanh, Ngô Đại Long đã đưa Đào Tinh Úy đến bệnh viện số sáu của thành phố, bệnh viện này cách nơi huấn luyện không xa, lại có khoa phẫu thuật chỉnh hình nổi tiếng toàn quốc. Nơi này có thể đăng ký điều trị gấp. Ngô Đại Long đi làm thủ tục thanh toán cho cô, Đào Tinh Úy đứng đợi ở đại sảnh nhộn nhịp của trung tâm cấp cứu, mặc một chiếc áo lông màu nâu, đội mũ trùm đầu, giấu tay bị thương vào trong túi áo, xa xa trông giống như một con gấu sữa nhỏ vô tội. Cô có vẻ ngoài trời sinh dễ đánh lừa cực cao, nhìn thế nào cũng không giống người vừa ra đòn đánh người ta rơi hai cái răng. Bệnh viện rạng sáng ba giờ giống như ban ngày, ở đây tràn ngập mùi rượu cồn thuốc khử trùng và mùi máu tanh hỗn tạp, không hề dễ ngửi, nhưng bất ngờ Đào Tinh Úy lại quen thuộc mùi vị này. Cô không giống với đại đa số người, cô thích bệnh viện, đối với mùi vị của bệnh viện có một nổi hứng thú đặc biệt. Bình thường tình cờ gặp người mặc áo blouse trắng, cô đều nhịn không được mà nhìn thêm vài lần. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người) Bởi vì trước kia cô thầm thích một anh trai thực tập trong đội y tế của đội quốc gia. Khi đó cô mới mười hai tuổi, vừa sợ hãi vừa vô dụng, người ta đi ở phía trước ngay cả QQ cũng không xin được, đến cả tên của mình cũng không nói với anh. Sau này Đào Tinh Úy càng lớn càng tà khí, đối với việc này càng hối hận, vì thế nhiều năm như vậy cô đều nhớ đến anh trai đội y tế đó, ở trong đội quyền anh xưa nay không nhìn đến sư huynh đệ khác, chớ đừng nói chi là huấn luyện viên của mình. Phùng Lâm tám phần là ngứa mắt chuyện cô được cử vào số người đủ tư cách thi đấu, muốn đá cô ngã, mới sử dụng thủ đoạn hạ tam lạm (2) này. Đêm khuya mệt rã rời, cô dựa lên ghế ngồi muốn chợp mắt một lúc, chịu đựng cơn đau bám người từ cánh tay phải. Giữa lúc mơ màng, cô chợp mắt, hình như nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở cửa sổ đối diện, tim đập vô thức để rơi nửa nhịp, cả người đình trệ lại. “Tổ tông, y tá nói được điều trị trước, đi, chúng ta đi chụp hình.” Ngô Đại Long làm xong thủ tục vội đến gọi cô. Lúc định thần nhìn lại, không còn thấy gì nữa. Đào Tinh Úy không rõ bản thân vừa rồi có phải xuất hiện ảo giác không, hậu tri hậu giác, máu nóng sục sôi từ dưới chân xông lên, lại nhanh chóng hụt hẫng. Cô nhún nhún vai, cứ thế đi khỏi. Bởi vì là liệu trình điều trị gấp, mọi việc đều vô cùng nhanh, bên này vừa lấy ảnh chụp, đến khi Đào Tinh Úy nằm trên giường bệnh, y tá đã mời bác sĩ đến rồi. “Bác sĩ Tần, đây là người bệnh mới đến, nữ, mười tám tuổi, phán đoán sơ bộ là mâu thuẫn đánh nhau gãy xương xương bàn tay, đây là ảnh chụp CT, anh xem trước.”   “Ừm.” Cách một bức ảnh chụp CT trắng đen trong suốt, một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị xuất hiện trước mặt Đào Tinh Úy. Cô tức khắc nghẹn lời, cảm giác hô hấp như muốn dừng lại. Nhưng lần này, cô xác thực không phải là ảo giác nữa. Cô mạnh mẽ áp chế nội tâm cuồn cuộn của mình trước, hơi hơi ngước cổ lên, cố gắng nhìn chăm chú thẻ công tác trên cổ anh, cuối cùng sau khi nhìn rõ hai chữ “Tần Thận” đó, bỗng cười ngốc hai tiếng. Trong lòng cô âm thầm cất giấu một người đàn ông lâu như vậy, sau sáu năm lại có thể trùng phùng rồi. Xem ra anh thay đổi càng trở nên chín chắn, hình thể cao lớn hơn so với trước kia, nhưng mà vừa nhìn cô có thể nhận ra anh ngay, còn là bởi vì tính cách của anh gần như không thay đổi so với trong ấn tượng của cô, vẫn lạnh như vậy. “Lạnh” trên người Tần Thận không giống vẻ lạnh lùng của người khác, đã không nho nhã, lại không ác liệt, càng không có dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống. Anh chính là khối băng lạnh quá độ đang tiến hóa thành người máy, bất kỳ hình dung từ nào kèm theo cho ai đều không phù hợp với con người anh. Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người) Tần Thận quét mắt nhìn ảnh chụp CT trước, kiểm tra một lượt lòng bàn tay phải của cô, đều giọng hỏi: “Làm sao bị thương?” Giọng nói lạnh đến điểm đông. Ánh mắt cũng chưa hề liếc nhìn đến mặt Đào Tinh Úy. Ngô Đại Long đang muốn mở miệng đáp. Đào Tinh Úy rũ mi xuống, nức nở hai tiếng, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ trên gò má trắng mịn lăn xuống, giành trước một bước vừa khóc vừa nói: “Bác sĩ, nhà tôi mở cửa hàng hoa, buổi tối lúc dỡ chậu hoa, không cẩn thận trượt tay, bị bình hoa rất nặng đập xuống, rất đau đó.” Ngô Đại Long: ? ? ? Tuy không biết từ lúc nào cô biến thành em gái bán hoa yếu ớt…… Nhưng trước mắt có lẽ việc nên kinh ngạc nhất là, trong đội quốc gia nha đầu có quả đấm cứng nhất tính khí xấu nhất này, lại có thể…… rơi nước mắt ư? Sống lâu việc gì cũng đều có thể thấy nha. = = = = = = Chú thích: Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể. Hạ tam lạm: Hiểu là những người có nghề nghiệp thấp hèn trong xã hội, nay được dùng để chỉ những người thường hay làm điều xấu hại người.