Thầy Trả Nổi Không
Chương 1
Tiêu Chiến thức dậy trong một căn phòng chật hẹp, con mèo anh nuôi ghé trên người anh ngủ vẫn chưa tỉnh lại, thảo nào lúc ngủ anh cứ thấy khó thở. Cái đồ béo này đè lên phổi anh như thế, không bị ép tỉnh chỉ có là thần tiên. Tiêu Chiến gãi đầu vỗ vỗ mông mèo:
- Giảm cân đi, ăn hết cả gia tài của ba rồi.
Căn hộ này Tiêu Chiến tích góp mua được từ năm ngoái. Nhà vệ sinh chung với nhà tắm, chỉ có một phòng, được ngăn ra một khoảng nhỏ làm nhà bếp, để vừa một cái giường đủ để anh dang tay dang chân, một bàn làm việc và một cái bàn ăn nhỏ xíu. Chiếm diện tích lớn nhất trong căn nhà là ba cái giá sách, được coi là tài sản lớn nhất của anh.
Tiêu Chiến hài lòng với căn nhà nhỏ của mình, khuyết điểm duy nhất là không có phòng khách. Anh chỉ tặc lưỡi, vốn không định để ai bước chân vô lãnh thổ của mình. Chẳng có ai thân thiết đến mức được anh mời về nhà. Mối quan hệ của anh chỉ dừng ở quán cà phê hay nhà hàng mà thôi.
Tiêu Chiến đánh răng rửa mặt xong, tự làm cho mình một chiếc bánh mì kẹp thịt xông khói. Hôm nay là ngày nghỉ, anh vốn không phải đi làm. Vừa ăn vừa lướt weibo, Tiêu Chiến chợt nhận ra thứ làm mình thức dậy sớm vào ngày nghỉ thế này không phải là con mèo béo kia mà là một tài khoản follow anh trong đêm. Tiêu Chiến hào phóng mà follow lại, một tin nhắn ngay lập tức bật ra.
Dứa: Dạo này ổn không?
Tiêu Chiến bật cười, người yêu cũ vừa nhắn tin hỏi thăm anh đây này, Tiêu Chiến lịch sự trả lời:
Bọt Biển: "Không, ốm lắm. Cậu thì sao?"
Cái quả dứa kia thế mà lại không trả lời nữa, làm anh cả đêm nằm mơ vớ vẩn. Nhìn thấy anh là người cuối cùng trả lời trong cuộc trò chuyện đó thì lại thấy khó chịu, dứt khoát tắt đi, mắt không thấy tâm không phiền. Tiêu Chiến ăn xong nằm ườn cả buổi sáng trên giường để đọc sách, trong đầu lại bay bổng đến "quả dứa" kia. Anh đọc cả buổi không hết trang thứ hai, cất sách đi tới mò điện thoại, nào ngờ lại nhận được người kia trả lời:
Dứa: "Cũng ốm lắm, học nhiều bị đau đầu."
Cậu ta nhắn như vậy làm anh không biết trả lời thế nào, nói cậu ta giữ gìn sức khỏe? Quan tâm quá cũng không ổn, Tiêu Chiến đắn đo mãi mới quyết định.
Bọt biển: "Ừm, chăm chỉ học hành."
Bên kia lại im lặng, không nhắn tin trả lời anh nữa. Tiêu Chiến không quan tâm, quả thật anh nhắn thế rất lạnh nhạt, không nhìn ra tình cảm. Vốn không có gì để nói, hỏi thăm một câu là được rồi.
Buổi chiều, Tiêu Chiến có thể tập trung làm việc, soạn giáo án. Giáo viên thể dục có phải soạn giáo án không ấy hả? Tất nhiên là có phải soạn rồi, huống hồ anh còn là một giáo viên vô cùng tâm huyết. Gần đây học sinh lười biếng quá, không chịu rèn luyện sức khỏe, học giỏi mà suốt ngày ốm yếu thì cũng có làm được gì đâu đúng không?
- Hạt Dẻ béo, con đói rồi hả? Chưa đến giờ ăn đâu, béo quá, giảm cân đi mà.
Bé mèo Hạt Dẻ cọ cọ vào chân Tiêu Chiến làm nũng, anh bế nó lên, vuốt vuốt, nhỏ giọng thầm thì. Hạt Dẻ ngoan ngoãn gầm gừ trong cổ họng, có vẻ rất thích được vuốt ve.
Một ngày nghỉ tẻ nhạt của con người tẻ nhạt này cứ thế nhanh chóng trôi qua. Cho dù dậy sớm rồi không ngủ cả ngày thì đêm anh vẫn rất khó ngủ, còn trẻ mà chất lượng giấc ngủ của anh đã kém như thế, vì vậy mà Tiêu Chiến rất quan tâm tới vấn đề dưỡng tóc, anh sợ bị hói sớm. Như thế thì khó coi quá. Hôm nay Tiêu Chiến không ngủ được vì vào weibo của người kia, lướt xem tất cả. Tài khoản mới lập gần đây, còn chẳng đăng được gì mấy, chỉ có đúng một bức ảnh đen trắng được đăng lên làm ảnh đại diện luôn. Bức ảnh miêu tả rất đúng bản chất của quả Dứa kia, ngầu lòi nhưng cũng ngây thơ. Tiêu Chiến lặng lẽ lưu về. Tắt điện thoại đi ngủ liền.
Ở bên kia cũng có một người đêm nay mất ngủ, nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn ngắn ngủn mà thất thần đến gần sáng. Vương Đạt đi vào phòng đá vào mông cậu em trai của mình một cái:
- Mẹ mày, lại hút thuốc, phòng này có một mình mày à? Có để cho anh mày ngủ không?
- Biến đi, phòng này của tôi.
- Được rồi, anh mày ở nhờ một hôm, mày nể mặt anh. Suốt ngày hút thuốc, vừa tốt nghiệp đã học đòi hút thuốc, sao ba không đánh chết mày đi.
- Cặn bã của xã hội đánh tôi vẫn còn thấy thiếu à? - Vương Nhất Bác nhếch mép cười khinh. - Anh mau kiếm phòng rồi biến đi đâu thì biến đi!
- Thằng này, lại khó ở cái gì rồi? Đang yên đang lành mày lại nói ba thế à? Ông ấy có làm gì thì ông ấy cũng là ba mày, nuôi mày lớn đến từng này đấy.
- Sao cũng được, nhưng động đến người kia thì xin lỗi, tôi sẵn sàng đồng quy vu tận.
Vương Đạt thở dài, nhìn mặt Vương Nhất Bác tiều tụy nhưng vẫn tạo ra được cốt khí ngông cuồng, nghẹn lời xoay người ngủ. Cứ yên ổn được mấy hôm là lại dở dở ương ương, không biết là bị ai kích thích. Lại còn đòi đồng quy vô tận, dở hơi thế không biết.
- Ok, ok. Không đi học thì ngủ đi, thức đêm nhiều có ngày đột quỵ chết đấy.
Vương Nhất Bác không thèm nghe, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. Ở chung với cái người này thật đáng ghét! Trước khi đóng cửa còn ném cái đầu thuốc xuống nền, lạnh giọng nói:
- Ngủ dậy dọn mấy cái đống anh bày ra rồi đi đi, nghe không?
- Rồi rồi, tổ tông.
Vương Nhất Bác hừ một tiếng đóng mạnh cửa bỏ ra ngoài. Vương Đạt không thể ngủ được nữa, cảm thấy bất lực cùng khổ sở. Em trai của hắn vốn chỉ làm một thiếu gia bất trị ngây thơ, ba năm trước đột nhiên trở lên cục cằn đáng sợ, như cậu nói, sẵn sàng đồng quy vu tận với bất cứ ai động đến "người nào đó".
Vương Nhất Bác bỏ ra ngoài, trời vẫn còn chưa sáng. Bây giờ là tháng 12, sinh viên bước vào kì thi cuối kì cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm. Vương Nhất Bác ngồi sụp xuống một gốc cây ven đường, châm thuốc, một tay mở điện thoại ra. Cậu bần thần nghĩ ngợi một chốc, chụp một bức ảnh đèn đường cùng hơi thở ra của cậu, đăng lên weibo: "Dậy sớm tốt cho sức khỏe."
Đăng xong hài lòng tắt điện thoại đi, ngồi nhàm chán tiếp tục nhả khói phì phò. Vương Nhất Bác không nghiện thuốc, nhưng vì hay phải thức khuya nên mới hút thuốc để tỉnh táo một chút.
Trời sáng lên cậu sẽ phải đi thi môn cuối cùng của kì này, sau đó sẽ được nghỉ tết dương vài ngày. Sinh viên sẽ về với gia đình. Gia đình à? Vương Nhất Bác cười khẩy, chắc là mẹ sẽ gọi về, ba cậu thì mặt mày khó đăm đăm chửi mắng nói cậu ăn cháo đá bát. Mẹ cậu sẽ khuyên nhủ, rằng ba muốn tốt cho cậu. Vương Nhất Bác năm nay thuộc bài rồi. Vốn tưởng chỉ có ba là đáng khinh như vậy, nhưng mà mẹ cũng là cùng một giuộc thôi. Được rồi, năm nay không về nữa.
Vương Nhất Bác ném đầu thuốc lá vào thùng rác ven đường, đi bộ đến trường. Trời vừa sáng, cậu mua một cây bút rồi vào phòng thi, nhìn cây bút trong tay lại chụp hình nó đăng lên weibo: "Vì tương lai. Cố lên."
Đăng xong lại tự khinh bỉ bản thân, một tên côn đồ muốn có tương lai, nực cười thật. Thật ra không có ước mơ gì, chỉ muốn có một hi vọng, lỡ mà sau này...
Muốn cho anh thấy mình ít ra không phải không có tiền đồ, vẫn còn sống tốt lắm...
Vương Nhất Bác lại ngứa miệng, muốn hút thuốc, mẹ nó, sống tốt cái con khỉ, thi nhanh lên rồi còn ra ngoài hút thuốc...
Bạn bè của Vương Nhất Bác thấy hắn tự nhiên đăng nhiều weibo, lại còn cái gì? Dậy sớm tốt cho sức khỏe á? Vì tương lai cố lên á? Ơ, thần kinh à?
Có người còn ở bài đăng của Vương Nhất Bác bình luận: "Thằng chó hack nick bạn tao, trả lại ngay không tao đập chết cm mày đấy."
Vương Nhất Bác đọc được bình luận, trả lời lại: "Thằng ngu này, trưa nay bao cơm."
Vương Nhất Bác thi xong cả người mệt lử, cả đêm không ngủ, sáng cũng chưa ăn gì. Nhưng mà cậu không muốn về phòng trọ của mình, chắc chắn Vương Đạt còn chưa đi, nhìn thấy ông anh trai ngủ phơi thây ra là đã muốn đánh người rồi, không về thì hơn.
Vương Nhất Bác ngồi ở ghế đá trong sân trường ngủ gà ngủ gật. Mấy bạn gái đi qua nhìn thấy cậu đều mặt đỏ tía tai. Vương Nhất Bác đã là huyền thoại của trường đại học hạng 3 này từ năm nhất rồi. Điểm số của cậu vô cùng cao, nhưng mà không có vẻ ngoài của một học bá, một thân mét tám, da trắng môi đỏ, khí chất lạnh lùng, trông vẻ mặt lúc nào cũng khó ở, rõ ràng là một hotboy chính hiệu.
Lúc người bạn chửi hacker kia của Vương Nhất Bác đến gọi cậu dậy, không biết tại sao xung quanh người cậu toàn là nước ngọt với bánh kẹo, còn có cả trái cây nữa. Vương Nhất Bác loạng choạng đứng dậy, liếc nhìn đống đồ ăn, nói:
- Kiếm cái túi, cho vào đi.
Mộc Trịnh cười cười: "Anh Bác sướng thế, bao nhiêu là đồ ăn, cho em một quả táo nha?"
- Muốn lấy bao nhiêu thì lấy đi.
Mộc Trịnh như mèo trộm được cá, lấy hẳn một nửa chỗ đồ nhét vào trong cặp. Chút nữa còn phải bao bữa trưa cho anh Bác đây này, lấy một nửa cũng không là tham đâu nha. Đến nhà ăn, Vương Nhất Bác tự mình chọn mấy món mà cậu có thể ăn, ra hiệu bảo Mộc Trịnh đi thanh toán. Mộc Trịnh nhìn khay đồ chỉ có hai cái bánh bao lớn, một ít cà tím, không khỏi đau lòng:
- Anh à, chọn thêm mấy món, em đi làm có tiền, không nghèo lắm đâu.
Vương Nhất Bác không thèm quan tâm, đưa khay cho Mộc Trịnh:
- Không có khẩu vị, không muốn ăn, thanh toán đi.
Mộc Trịnh đành đi thanh toán, rồi lệ khệ bê hai khay thức ăn tới bàn Vương Nhất Bác đã nhận sẵn. Nhìn Vương Nhất Bác ăn đạm bạc, Mộc Trịnh cũng ngại lấy thêm ít thịt. Rõ là anh Nhất Bác có nhiều tiền lắm mà, sao anh ấy ăn uống đạm bạc thế!?
- Cậu ăn cái gì cứ lấy, không phải ăn giống tôi.
- Em ăn thế được rồi, bánh bao ngon lắm, anh ăn đi.
Vương Nhất Bác mặc kệ ánh mắt lấy lòng của Mộc Trịnh, cúi đầu ăn trưa. Mỗi lần, Vương Nhất Bác ăn là cảm thấy trên đời này hình như không còn cái gì tồn tại nữa trừ thức ăn. Mấy món nhạt nhẽo người ta nhìn đã chán mà Vương Nhất Bác ngon đáo để.
Vương Nhất Bác nhanh chóng quét hết thức ăn, xách túi đồ ăn vặt đi, không thèm đợi Mộc Trịnh. Mộc Trịnh nghẹn bánh bao, khóc ra nước mắt, làm đàn em của Vương Nhất Bác cũng thật khổ nha. Người đâu mà lạnh lùng thế không biết!
Vương Nhất Bác đi bộ tới một ngõ nhỏ tối tăm ẩm thấp cạnh trường học, cho mấy đứa trẻ nhà nghèo mấy chai nước ngọt và trái cây, còn lại tất cả chỗ bánh ngọt đều đưa cho một ông lão ăn xin ngồi ở cạnh cột điện. Mấy đứa nhóc thấy Vương Nhất Bác tới đều reo lên sung sướng. Cậu tới thì lũ nhóc đó mới có nước ngọt để uống, thứ mà trước giờ chúng chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn người ta uống thôi:
- Aaaaa...Em chào anh Tiêu, em tuần trước được hai lần 100 điểm đấy anh ạ.
- Anh Tiêu, em nữa, em cũng được một lần!
Vương Nhất Bác xoa đầu chúng, cười nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày:
- Ngoan, cho mỗi đứa một lon. Đầu To, lại đây.
Đầu To lấm lét lại gần, mặt gần như song song với mặt đất luôn rồi.
- Anh Tiêu ạ, em không được 100 điểm.
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Được bao nhiêu?"
- 39 điểm ạ.
Thằng nhóc tên Đầu To nói còn chực khóc, nhìn vô cùng đáng thương. Vương Nhất Bác đưa cho nó một cái bánh ngọt lớn và một quả cam, miết miết đi vết bẩn trên mặt nó.
- Lần sau được 50 điểm thì cho em nước ngọt, lần này không có.
Thằng bé cũng không thấy buồn nữa, cầm bánh còn vui như tết, nói nhất định sẽ cố gắng trên 50 điểm.
Vương Nhất Bác chơi với ba đứa nhỏ một chút, nhắc nhở chúng quan tâm đến ông lão ăn xin kia, nếu lâu quá mà không có người cho ông ấy thì mấy đứa phải kiếm gì đó cho ông ấy ăn. Người ở đây đều nương tựa vào nhau mà sống, ba mẹ mấy đứa trẻ này vất vả cho chúng đi học, còn vay nợ rất nhiều, giúp đỡ người ta được chút gì thì giúp đỡ thôi.
Vương Nhất Bác lang thang đến tối mịt mới về phòng trọ. Vương Đạt đi rồi còn để lại đồ ăn trên bàn học của cậu, Vương Nhất Bác cầm hộp đồ ăn không thèm mở ra đi xuống lầu định vất vào thùng rác thật xa, lúc sau nghĩ lại, lại mang sang cho hàng xóm.
Hàng xóm của Vương Nhất Bác đều là sinh viên nghèo, cho cái gì cũng không chê. Đồ ăn vất đi thì phải tội, mình không ăn thì người khác ăn. Vương Nhất Bác nghĩ thế.
Vương Nhất Bác vừa cho đi hộp đồ ăn toàn thịt bò cao cấp, leo lên phòng mình ngồi ăn bánh bao chay với ít thịt hộp đơn giản rồi đi tắm rửa lên giường nằm.
Mở điện thoại mới để ý có mấy người nhắn tin đến, nhưng đều không quan trọng, không thèm xem. Thế nhưng mà phát hiện có "người nào đó" like bài viết của cậu hồi sáng, cậu liền nhìn chằm chằm cái tên ấy rất lâu. Hơn 10 giờ tối Vương Nhất Bác tắt điện thoại, hôm nay đi ngủ được rồi, từ giờ sống cho ra con người một tý, có chút hi vọng....
Cố gắng sống cho ra con người...
Tiêu Chiến nằm úp trên giường đọc sách. Hạt Dẻ nằm trước ngực anh đã ngủ rồi, tinh thần của anh lại hơi kích động. Đến tận 2 giờ sáng tinh thần kích động đó mới xẹp xuống, Tiêu Chiến tắt điện kéo chăn, mở điện thoại hẹn báo thức.
Lúc Tiêu Chiến muốn tắt điện thoại, ma xui quỷ khiến ấn vào album mở ra một bức ảnh. Anh ngắm nhìn hồi lâu rồi ôm điện thoại chìm vào giấc ngủ.
Một đêm mộng mị.
Hôm nay là thứ ba, Tiêu Chiến có tiết dạy, anh dậy sớm, nhảy lên xe buýt đi đến trường. Tiêu Chiến không có bằng xe máy, xe đạp cũng không biết đi nốt, vì thế mà dậy sớm, lỡ chuyến xe là tiêu đời luôn.
Tiêu Chiến ở cao trung Thành Đô hơn ba năm, đã trở thành ma cũ, ít nhất đã có chỗ đứng rồi. Anh đến trường rất được hoan nghênh, học sinh nam lẫn học sinh nữ nhìn thấy anh đều chạy đến chào rất to:
- Chào buổi sáng, thầy Tiêu.
- Chào các em.
Các học sinh nữ đặc biệt thích thầy Tiêu, thầy đẹp trai như thế, ai chẳng mơ một mối tình thanh xuân vườn trường với thầy Tiêu chứ. Thầy Tiêu tự nhiên hòa đồng, đối xử với mọi người rất tốt, nhưng với ai thầy cũng tốt thế. Các nữ sinh lẫn cô giáo trẻ đều không nhìn ra hi vọng gì. Chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thả thính thầy Tiêu, mỗi ngày không ngừng nghỉ.
Tiêu Chiến biết anh được yêu thích, anh cũng rất yêu quý mọi người nha. Ai nhờ gì thầy Tiêu cũng giúp với một nụ cười thân thiện. Thế mà hồi trước có một tên nhóc xấu tính như quỷ, dám ngồi trên tường bao nhà trường mắng thầy Tiêu giả tạo, giả vờ tốt lấy lòng mọi người thôi, có tốt thật quái đâu!
Tiêu Chiến nhìn đồ ăn sáng vừa rồi mấy cô nhóc dúi vào tay anh thở dài. Thầy trưởng bộ môn Trần Tâm vỗ vai anh, giọng cảnh cáo:
- Đừng có mờ ám với học sinh đấy. Bát cơm sứt này cố mà giữ lấy.
Tiêu Chiến cười ngại ngùng, ngại quá, học sinh cứ dúi vào tay anh chẳng lẽ anh lại không nhận, mà nhận thì hình như cũng không hợp phép tắc lắm. Nhóc xấu xa kia thường nói cái gì ấy nhỉ? Không có liêm sỉ! Không có phẩm cách của nhà giáo! Nhân cách nhà giáo để đâu mà lại yêu đương với học sinh.
Cuối cùng còn nói cái gì ấy nhỉ? Tiêu Chiến nhớ ra, thổ tào trong lòng, không biết ai mới vô liêm sỉ, hừ hừ, ranh con mồm thúi hoắc!!
May mà yêu đương với nam sinh, nếu mà yêu đương với nữ sinh làm con gái nhà người ta to bụng thì lớn chuyện rồi!
Tiêu Chiến đem đồ ăn tặng cho đồng nghiệp hết, trong lòng thở dài, anh đúng là liêm sỉ mất hết rồi, tự nhiên nhớ đến người kia nhiều thế.
Buổi sáng, Tiêu Chiến có một tiết dạy, đợi tập hợp lớp xong anh liền cho học sinh khởi động chạy một vòng xung quanh sân vận động. Học gì thì học, trước tiên cứ chạy bền cái đã. Có những học sinh rất yếu ớt, chạy về đến nơi thì nằm ra, chỉ còn thiếu điều thè lưỡi ra để thở thôi. Tiêu Chiến lại phải đi đến nhắc nhở, bắt chúng đứng lên. Thầy Tiêu rất hay cười, nhưng thầy cũng rất nghiêm túc, đánh giá giờ học lúc nào cũng mạnh tay cho thấp. Vì thế mà học sinh vừa yêu vừa ghét. Yêu khuôn mặt của thầy, ghét ở chỗ là thầy nghiêm quá, giờ thể dục vừa học vừa chơi thôi, sao mà thầy bắt học nhiều thế?
Tiêu Chiến cho học sinh nghỉ ngơi một lúc, học sinh liền ngồi quây quanh ghế của thầy, ngửa mặt lên trêu chọc:
- Thầy Tiêu, thầy có bạn gái chưa đấy?
Một đứa hỏi thì cả lũ liền nhao nhao lên, Tiêu Chiến cầm sổ đánh giá giờ tủm tỉm cười, thế là tất cả lại im bặt, không dám ho he. Thầy cười như thế nhưng mà không biết chút nữa đánh giá thế nào đâu. Ác ma!!
- Có sức rồi đúng không? Lớp trưởng tập hợp lớp, chúng ta vào bài học hôm nay.
Giờ nghỉ trưa, Tiêu Chiến đang chuẩn bị ăn cơm thì mẹ Tiêu gọi điện đến:
- Bao giờ về nhà?
Tiêu Chiến ngậm đũa, ngẩn người, mãi sau mới trả lời: "Bao giờ trường cho nghỉ thì con về, tết dương mà, được nghỉ ít lớm ~"
- Ừm, đã ăn cơm chưa?
- Con đang chuẩn bị ăn đây ạ. Mẹ với ba ăn cơm chưa? Mẹ đừng làm nhiều quá nhé.
- Còn Tiểu Doanh đang đi học, tốn nhiều tiền. Tiểu Vũ chuẩn bị vào lớp 1, không làm thì lấy tiền ở đâu?
- Vâng vâng, con biết rồi, nhưng mẹ làm ít thôi, chiều con chuyển khoản về nhà!
- Giữ lấy mà ăn uống đầy đủ vào, mẹ không phải gọi điện để đòi tiền mày.
Tiêu Chiến thở dài: "Con biết rồi mà, cũng sắp đến thời gian con phải gửi về mà, gửi sớm chút thôi. Mẹ mua quần áo mới mà mặc, mua cả cho ba và em trai em gái nữa."
- Ừ, ăn uống cẩn thận vào, mua quần áo mới mà mặc. Không có nhiều tiền cũng đừng tiết kiệm quá, người ta cười cho.
Tiêu Chiến cúp máy, nhìn bộ quần áo trên người, mua hơn một năm rồi, nhưng vì anh giữ gìn cẩn thận nên trông vẫn còn mới và sạch sẽ lắm. Nghề giáo thì lúc nào chẳng ít tiền, thầy giáo thể dục lương còn thấp nữa. Nhưng mà Tiêu Chiến vẫn thấy ổn, chỉ là nhu cầu ăn diện của anh không cao, quần áo còn đẹp thì suốt ngày mua cái mới làm gì? Nhưng mà không có nghĩa là anh đây không có nhiều tiền đâu nhá, hứ!!!
Vương Nhất Bác ngủ qua mất bữa trưa, cả người rã rời không muốn dậy. Cậu mò tìm điện thoại, thi xong rồi, cậu không muốn về nhà, kiếm công việc làm thêm ở gần nhà trọ. Tìm cả nửa ngày mới kiếm đươc một công việc tạm thời làm ngày nào trả tiền ngày ấy, mà lương cũng cao. Vương Nhất Bác mở tủ quần áo, một tủ chật cứng toàn quần áo màu đen.Cậu chẹp một tiếng, mở nốt cánh tủ bên kia, chọn cái nào sáng màu vậy.
Vương Nhất Bác mặc một cái áo len trắng, chọn thêm một cái áo khoác màu be, đi ra đến ngoài nhìn giá để giày của mình hình như không có cái nào hợp với cái áo khoác này. Thế là cậu chàng lại chép miệng, thôi đi tạm đôi giày màu đen vậy, tối đi mua một đôi mới.
Vương Nhất Bác nghĩ lại mấy năm học cao trung, cậu mới chính là một thằng con nhà giàu, quần áo trên người toàn hàng hiệu mấy vạn tệ, nhưng mẹ cậu gu thẩm mỹ hơi kém, cứ đắt là mua, không có cái nào hợp với cái nào. Vương Nhất Bác hồi ấy mỗi lần đi học thì kén chọn mãi, nhưng mà đến trường thì phải mặc quần áo đồng phục, cuối cùng phải tự mình đi mua giày hợp với bộ đồng phục ở trường. Bây giờ không phải công tử nhà giàu nữa, quần áo tự mua mấy trăm tệ cũng có, được cái mặc đẹp, mặc ra phong cách, thế mới sướng. Nhưng giày thì không muốn đi hàng fake nên lâu lâu mới mua được một đôi. Chẹp, nghèo.
Vương Nhất Bác đến chỗ làm phỏng vẫn xin việc. Là một nhà nhà hàng phục vụ mọi cấp độ, từ giá bình dân 6, 7 tệ đến mấy vạn tệ một món cũng có. Vì nhà hàng lượng khách không phải lúc nào cũng ổn định thế nên rất hay thuê thêm người bên ngoài hỗ trợ những hôm đông khách quá. Người chủ quán phỏng vấn trực tiếp đòi chứng minh nhân dân của mấy người đến xin việc, ông chủ xem xong ngẩng đầu hỏi Vương Nhất Bác:
- Làm được trong tết dương không?
Vương Nhất Bác gật đầu: "Được ạ, từ giờ đến 10/1 ngày nào em cũng đi làm được, ngày 11 em mới vào học kì mới.
Chủ quán nhìn từ trên xuống dưới Vương Nhất Bác một lượt: "Sinh viên à?"
- Vâng ạ.
Chủ quán còn tưởng Vương Nhất Bác không đi học, có khi ông tuyển luôn làm nhân viên chính thức. Thời đại đẹp trai kiếm ra tiền, anh bạn đẹp trai này sẽ giúp quán của ông kiếm được kha khá.
- Đi được xe máy không?
- Em có bằng được 2 năm rồi ạ.
Chủ quán hài lòng trả lại chứng minh thư nhân dân cho Vương Nhất Bác, phất tay: "Đi vào phòng kia nhận đồng phục, ngày mai 9 giờ sáng đi làm."
Vương Nhất Bác vui vẻ, cúi đầu chào.
Mấy người đi phỏng vấn cùng còn đang thì thào to nhỏ với nhau, hai cô gái nhỏ rất là muốn xin phương thức liên lạc. Đẹp trai như vậy giọng còn trầm ấm nữa, ai mà chịu nổi !!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
<3 Yêu mọi người <3
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
48 chương
159 chương
29 chương
174 chương
102 chương
48 chương