Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Chương 177 : (2)
Mọi người rối rít bàn luận, chẳng ai để ý thấy ở một góc tửu lâu, có một thiếu nữ dung mạo thanh tú, sắc mặt đen sì, thiếu nữ này cứ lạnh nhìn đám người Linh Cửa Phật, trong mắt chợt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Cô gái đó ẩn giấu cực tốt, nhưng không thoát khỏi thần thức mạnh mẽ của Lâm Nguyệt, nàng chỉ liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, ánh mắt hơi dừng trên người thiếu nữ đó, rồi nhếch môi lên cười vui vẻ nghiền ngẫm.
Còn những kẻ Linh Cửa Phật kia, Lâm Nguyệt dĩ nhiên sẽ không coi ra gì, bằng tu vi hiện tại của nàng, dưới tu sĩ hóa thần cực ít ở Nội Hải, gần như có thể xông pha, còn mấy người Linh cửa Phật kia, cũng chỉ có một mình Lâu Mai có tu vi Kết Đan mà thôi, những kẻ khác chẳng qua chỉ có tu vi Trúc cơ.
NHững người này, hiện tại trong mắt Lâm Nguyệt như những con kiến hôi vậy, muốn giết các nàng, chẳng qua chỉ là động một đầu ngón tay mà thôi.
Chỉ là có một số chuyện lại kỳ diệu như thế, anh không muốn đi dây người khác, nhưng cũng phải xem xem người khác có tới dây với anh không đã, Lâm Nguyệt không ngờ được những người Linh Cưả Phật đó lại hết lần này tới lần khác liếc mắt tới nàng.
Trong hành lang lầu hai Phiêu Hương Lâu ngồi đầy người, do hôn lễ cung chủ Phấn Y cung sắp đến, phần lớn mọi người là tới chúc mừng, trong đó có không ít môn phái danh tiếng ở Nội Hải, đám Lâu Mai của Linh Cửa Phật mặc dù rõ ràng khiêu khích sản nghiệp Đông Cực Cung, thoạt nhìn cực kỳ bá đạo và chẳng kiêng sợ gì, nhưng đó cũng là dự mưu.
Còn phần những kẻ môn phái khác, các nàng cũng không phải người ngu, dĩ nhiên không thể chọc vào chỗ không nên chọc, mà buộc phải lờ…đi những người đại môn phái, từ đó, những người còn lại, cũng chỉ còn mình Lâm Nguyệt lẻ loi một mình, tu vi lại chỉ có trúc cơ kỳ, một nữ tu xa lạ dễ thấy nhất, quan trọng nhất là, chỗ Lâm Nguyệt ngồi, trong mắt đám người Lâu Mai, có vị trí tốt nhất.
“Vẫn xin mời Lâu môn chủ vè cho, người khách như ngài vậy, Phiêu Hương Lâu ta không chiêu đãi nổi!”
Chưởng quỹ Phiêu Hương Lâu bị Lâu Mai nói giễu cợt, sắc mặt sầm xuống tới mức như sắp chảy ra nước, cắn răng gạt bỏ hết tất cả, sát khí trong mắt lóe lên, rất muốn ra tay, nhưng sau khi liếc mắt nhìn đến thiếu nữ thần bí ở trong góc ra hiệu, lại miễn cưỡng nhịn xuống, hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Ý chưởng quỹ đây là gì thế? Các người không có Đông cực cung làm chỗ dựa chắc cho các ngươi, chẳng lẽ Phiêu Hương Lâu của các ngươi buôn bán không nổi sao? Các ngươi mở Phiêu Hương Lâu là để mời chào mọi người tới ăn uống, lão nương vì sao không thể chứ? Hôm nay, nếu ngươi không đưa ra lý do thích hợp cho lão nương, lão nương thực sự không đi!”
Nói xong Lâu Mai nháy mắt với đệ tử sau lưng, quét một lượt những người trong hành lang, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Nguyệt, sau đó nghênh ngang đi tới Lâm Nguyệt, ngồi phịch xuống, vỗ mạnh trên bàn, nói ra cực kỳ bá đạo, “Ngươi cái con quỷ nhỏ này, còn không cút ngay cho lão nương hả/”
Mọi người thấy hành vi lớn lối của đám người Linh cửa Phật, vỗi vã nhíu mày, ánh mắt đợi chờ rơi trên người Lâm Nguyệt, rồi không nhịn được lên tiếng đồng tình: Người Linh Cửa Phật này rõ ràng chỉ là giết người dọa khỉ, diễn trò để cho chưởng quỹ Phiêu Hương Lâu xem, đáng tiếc cô gái thoạt nhìn tuổi còn trẻ này, đã có tu vi trúc cơ hậu kỳ, nghĩ tới hẳn là đệ tử một đại môn phái nào đó, lại có thời vận không tốt, chỉ có một mình, hiện giờ trở thành quả hồng mềm mặc người Linh Cửa Phật bóp…
Lúc trong lòng mọi người đang đồng cảm với Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt lại ngồi vững không động, chậm rãi ngẩng đầu, quét nhìn đám người Lâu Mai một cái, lạnh giọng quát, “Cút!”
Giọng Lâm Nguyệt không lớn, nhưng lại lọt vào trong tai mọi người đang ngồi rất rõ, nghe lời này, mọi người bất giác kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nguyệt.
“Tiểu nữ tu này thoạt nhìn nhu nhược mềm yếu, ai ngờ tính tình cũng không nhỏ…”
“Theo ta thấy, tiểu nữ tu này biết điều thì ngoan ngoãn rời đi thôi, cứng đối cứng với những người Linh cửa Phật, ngươi cho là nàng ta để yên sao? Lâu Mai đó nhưng có tu vi Kết Đan trung kỳ đó!”
“Đúng vậy, tiểu nữ tu này cũng không nhìn tình hình, chỉ mình nàng ấy một tu sĩ trúc cơ nho nhỏ, sơ môn trưởng bối không có ở đây, chẳng may làm loạn lên, chỉ e mạng nhỏ cũng không giữ được!”
“Cũng không phải sao, aizzz, tiểu nữ tu này đoán chừng là đệ tử được môn phái tỉ mỉ bồi dưỡng ra, chưa từng trải qua mưu giớ giới tu chân, ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng bị thiệt thôi…”
“Đám Linh Cửa Phật này cũng đáng giận, ai bảo người ta hiện giờ có Phấn Y cung là chỗ dựa chắc chứ? Tiểu nữ tu này chỉ sợ sẽ gặp đại nạn mất thôi…”
“Điều này cũng không biết được, ta thấy tiểu nữ tu này nhất định có ưu thế nào đó mới làm thế, biết đâu chính xác lần này người Linh Cửa Phật đá phải cột sắt rồi cũng nên…” thiếu nữ thần bí ngồi trong góc, sau khi nghe thấy lời mọi người nói, đột nhiên cười lạnh một tiếng, mở miệng nói.
Mọi người nghe thấy lời cô gái đó, vội vã lắc đầu, nếu Linh cửa Phật đám dám khiêu khích Đông Cực cung trước mặt mọi người, dĩ nhiên là có chỗ dựa rồi, còn thiếu nữ này lẻ loi một mình, đắc tội người Linh cửa Phật, thấy thế nào cũng chỉ có con đường chết thôi.
So với những người khác trong tửu lâu không dám tin bàn luận đám phán hòa bình, đám người Lâu Mai ngược lại suýt nữa còn tưởng mình nghe lầm, đợi kịp phản ứng, lập tức giận tím mặt, Lâu Mai tức giận nhìn thẳng Lâm Nguyệt, tức giận quát lên, “Con quỷ nhỏ, ngươi muốn chết hả!”
Nói xong tay thò ra chụp thẳng lên đỉnh đầu Lâm Nguyệt. Mà sau lưng đệ tử Lâm Mai mắt rực lên, giờ phút này thấy Lâu Mai nổi giận, một trong đám nữ tu đó chuyển động mắt, vội vàng tiến lên, cười bảo, “Chẳng qua chỉ là một tu sĩ trúc cơ không biết gì thôi mà, sư phụ cần gì phải tức với nàng ấy chứ? Cứ giao đệ tử là tốt rồi!”
“Được, Phương Nhi, ngươi phế tu vi nó đi, chém hai tay hai chân ném văng cho ta!” Lâu Mai u ám nhìn Lâm Nguyệt, thần sắc dữ tợn nói ra. Lời này vừa dứt, toàn bộ Phiêu Hương Lâu ào lên trận hít khí lạnh.
Lâu Mai này tâm địa thật độc ác, chẳng những muốn phế bỏ tu vi người ta, còn muốn chém đứt hai chân hai tay người ta nữa? Nếu thật là thế, vậy tiểu nữ tu đó chỉ sợ có đường chết mà thôi!
Thân là tu sĩ, tối sợ nhất là bị người ta phế đi tu vi, tu vi bị phế, với thói quen hô mứa gọi gió của tu sĩ mà nói, quả thật sống không bằng chết, chẳng qua vậy vẫn còn tốt chán là giữ được một mạng, nếu tu vi bị phế, lại bị người ta chém đứt tay chân, thì đây chính là con đường sống cũng không còn!
Tu vi bị phế thành người bình thường, vừa không có chân tay, thì sao mà sống tiếp được chứ? Lâu Mai này rõ ràng là muốn diệt đường sống của thiếu nữ kia mà.
“Vâng, sư phụ!”
Đệ tử tên phương Nhi kia sau khi nghe lệnh Lâu Mai, mắt không nháy tý nào, ngược lại còn hưng phấn, rõ ràng đã quen nhìn mấy loại chuyện thế này rồi, chỉ thấy nàng ta đáp một tiếng, rồi nhe răng cười bức tới Lâm Nguyệt, cười lạnh bảo, ‘Tiểu tiện nhân, ngươi muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt, dám đắc tội với sư phụ bổn tiên tử, ngươi thật chán sống rồi!”
Nói xong, lấn mạnh tới, ra tay như diện, một quyền đánh mạnh lên khí hải đan diền của Lâm Nguyệt. Phương Nhi ra tay chẳng chút lưu tình, trên mặt đều là vẻ hưng phấn dữ tợn vui vẻ.
Tư chất thiên phú nàng ta không tốt, đã đi theo bên cạnh Lâu Mai gần trăm năm rồi, hiện giờ tu vi cũng không qua nổi trúc cơ hậu kỳ. Tính cách nàng ta độc ác lòng dạ hẹp hòi, hận nhất là những kẻ có thiên phú xuất chúng, mà Lâm Nguyệt thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ có bộ dáng mười mấy thôi, lại có tu vi trúc cơ, đúng lúc là đối tượng nàng ta ghen ghét, vì thế nàng ta quyết định chủ ý, muốn triệt để phế Lâm Nguyệt đi!
Tư chất thiên phú khá thì sao nào? Thiên tài đang chưa kịp lớn thì đã bị chết non bất cứ lúc nào, nhiều thêm một tên cũng không gọi là nhiều, mà thiếu bớt đi một cũng không ít.
Mắt thấy công kích nàng ta sắp trúng người Lâm Nguyệt, trong mắt Phương Nhi thoáng hiện lên tia thống khoái, trên mặt càng nhe răng ra cười tươi hơn.
NHưng mà, chỉ sau một khắc, nụ cười nhe răng của Phương Nhi đã cứng lại rồi, vì tay nàng ta, đã bị một bàn tay thon dài nắm chặt, còn quả đấm nàng ta chỉ cách thân thể đối phương có mấy mili mét.
“Ngươi muốn phế tu vi bản tôn sao? Lại còn muốn chém đứt chân tay bản tôn hả?’ Bàn tay nhỏ mềm của Lâm Nguyệt nắm tay Phương Nhi, chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lâu Mai.
Lâu Mai bị biến cố bất ngờ đứng ngơ ngác một chút, rồi nhanh chóng trấn dịnh, cười lạnh bảo, “Vậy thì sao nào? Ngươi một tiểu bối dám đắc tội lão nương, lão nương muốn mạng của ngươi cũng phải rồi!”
Nói xong Lâu Mai nhíu mày lạnh lùng nhìn Phương Nhi, quát lên, “Phương Nhi, ngươi còn chờ gì nữa? Còn không mau phế nó đi cho ta hả?”
“Sư, sư phụ…”
Giờ phút này Phương Nhi đứng quay lưng về phía Lâu Mai, vì thế Lâu Mai không nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch vặn vẹo của Phương Nhi, không ai biết, Phương Nhi giờ phút này trong lòng rất sợ hãi, tay nàng ta, cứ như bị gọng kìm sắt kẹp vậy, đau tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nàng ta không phải không muốn phản kháng, mà lúc đối mặt với nữ tu trước mắt này, linh lực trong cơ thể nàng ta gần như bị giam cầm, vốn không cách nào phản kháng được!
Thậm chí nàng ta còn có cảm giác không ổn, cảm giác các nàng lần này chỉ sợ là đá phải gậy sắt, nữ tu trước mắt này vốn không phải là một tiểu tu sĩ Trúc cơ, mà là một lão quái vật ẩn giấu tu vi!
Thực ra sở dĩ Phương Nhi có cảm giác thế, hoàn toàn là bởi vì uy áp Nguyên Anh kỳ trong người Lâm Nguyệt mơ hồ tản ra, luồng uy áp này khiến cho nàng ta sợ hãi, tim gan run sợ, vốn nàng ta bị dọa cũng đủ rồi, giờ lại nghe thấy lời lâu Mai nói nữa, lại bị dọa tới mức mặt tái mét, gần như hận mình không thể chết ngay lập tức vậy!
“Muốn phế tu vi bản tôn sao? Được, Bản tôn liền thành toàn cho ngươi!” Lâm Nguyệt cười lạnh một tiếng, hơi thở nguyên anh trong nháy mắt bộc phát ra, một luồng khí tức kinh khủng ngập tràn toàn bộ đại đường, tất cả mọi người sắc mặt méo xệch.
Ngay thời điểm Lâm Nguyệt thả hơi thở ra, đám Người Lâu Mai phảng phất như mình bị vật gì đó đè nặng đụng phải tim, ngoài Lâu Mai ra,đám đệ tử sau lưng bà ta cũng bị luồng khí tức kinh khủng này trấn áp, thất khiếu chảy máu, hôn mê té ngã trên đất, còn Lâu Mai mặc dù không bị hôn mê, nhưng cũng chẳng tốt hơn, chỉ thấy bà ta phun mạnh một ngụm máu ra, không khống chế nổi quỳ nặng nề trên đất.
“Ngươi, hóa ra ngươi là nguyên anh…” Lâu Mai quá sợ hãi, thét lên thất thanh chói tai.
Nguyên anh ư? Cái tiểu nữ tu này dĩ nhiên là lão tổ Nguyên anh kỳ sao? Lời Lâu Mai vừa nói ra, sắc mặt mọi người vội vã biến sắc, kinh hoàng sợ hãi quỳ rạp trên đất, không dám có chút tâm tư phản kháng.
Đến cả thiếu nữ thần bí ngồi trong góc không biến sắc kia, giờ phút này mặt mũi thay đổi, do dự chút, cũng chậm rãi giống như mọi người quỳ xuống.
Mà khoảng cách đứng gần Lâm Nguyệt nhất là Phương Nhi, vì thời điểm Lâm Nguyệt thả ra hơi thở lại hết sức tránh nàng ta, vì thế giờ phút này nàng ta vẫn còn tỉnh táo chút, nhưng nàng ta nguyện mình cũng bất tỉnh giống như các sư tỷ và muội muội của nàng ta, cũng không muốn tỉnh như thế.
Lão tổ nguyên anh a, đây chính là tu sĩ cao cấp đỉnh Nội Hải đó, các nàng thế mà dám chọc phải quái vật như vậy, còn dám dõng dạc nói muốn phế tu vi đối phương, chém đứt chân tay đối phương, các nàng, các nàng đến cùng đang làm chuyện ngu xuẩn gì thế này..
Sắc mặt phương Nhi trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, gần như bị sợ tới choáng váng, muốn mở miệng cầu xin tha thứ cũng không làm nổi.
“Tiền bối, tiền bối tha mang a…” Lâu Mai quỳ rạp trên đất, há miệng run rẩy cầu xin, bà ta định ngẩng đầu, lại bị hơi thở đáng sợ này đến cả ngẩng đầu cũng không nâng nổi.
Lâu Mai sợ là thật, gần như bị dọa sắp vỡ mật, lúc này bà ta chỉ muốn chết đi cho rồi. Bà ta bị Phấn Y cung sai khiến, chạy tới sản nghiệp Đông cực Cung gây chuyện, điều này cũng không đại diện cho việc bà tay có Phấn Y cung làm chỗ dựa, mà thực ra cái gì cũng không sợ cả, sở dĩ bà ta dám gây chuyện ở Phiêu Hương Lâu, nhất là vì nơi này là trong thế lực Phấn Y Cung, hai là bà ta biết rõ mặc dù Phiêu Hương Lâu là sản nghiệp của Đông Cực cung, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một sản nghiệp nhỏ không được coi trọng bên ngoài của Đông Cực cung mà thôi, hơn nữa bà ta cũng đã điều tra xong, trong Phiêu Hương Lâu này vốn không có tu sĩ cao cấp trấn giữ, ngoài Đông Cực Cung mỗi nửa năm sẽ phái người tới tra xét bên ngoài ra, bình thường cũng chỉ có một trưởng lão đang ở Kết Đan sơ kỳ chấn giữ chỗ này thôi.
Mà vị trưởng lão đóng cửa kia chẳng qua cũng chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa tuổi cũng đã hơn bốn trăm tuổi, tu vi đó vốn không có khả năng tiến lên một bậc được nữa, cũng bởi vì thế, nên mới bị Đông Cực Cung trao quyền cho cấp dưới tới chỗ này.
Chính vì biết rõ những điều đó, lại biết rõ trưởng lão đóng cửa kia không phải là đối thủ của bà ta, nên bà ta mới dám ngang nhiên khiêu khích, nhưng bà ta ngàn tính vạn tính lại không tính ra, phen này bà ta chẳng những không đả kích được Đông Cực Cung, mà ngược lại còn dây vào một tên sát tinh!
Lão tổ nguyên anh kỳ a, ai mà ngờ một tiểu nữ tu trông có vẻ yếu yếu ớt ớt chẳng chút thu hút gì này sẽ là một tu sĩ nguyên anh chứ? Nếu không phải sự thật trước mắt, Lâu Mai chính là chết cũng không tin, đừng nói Lâu Mai, mà những người khác cũng không tin, sẽ có một tu sĩ nguyên anh xuất hiện trong một Phiêu Hương Lâu nho nhỏ này.
Nhưng đối phương phóng ra hơi thở thuộc về hơi thở tu sĩ nguyên anh rất rõ, nhưng điều này không phải là giả, sự thật ở trước mắt, các nàng không tin cũng không được!
Tu sĩ nguyên anh xuất hiện, khiến mọi người ở đây tim gan run sợ cả, sợ chọc cho lão quái nguyên anh này mất hứng, rồi lại nhìn về phía Lâu Mai và đám người Linh cửa Phật có chút hả hê mãi.
Lâu Mai này ỷ vào có Phấn Y cung làm chỗ dựa vững chắc, gần đây đã đắc tội không ít người, nhưng giờ đụng phải gậy sắt, hơn nữa còn cứng y như gậy sắt vậy!
Vị lão tổ nguyên anh trước mắt này thoạt nhìn chẳng đơn giản chút nào, chẳng rõ lần này người Phấn Y cung có thể bị đắc tội với một tu sĩ nguyên anh do người Linh cửa Phật không đây?
“Tha cho ngươi hả? Chẳng phải ngươi muốn phế tu vi bản tôn đó sao? Ngươi muốn bản tôn tha cho ngươi ư?”
Giọng Lâm Nguyệt trong veo lạnh lùng nhàn nhạt vang lên trong đại đường, nhưng lúc đang nói chuyện, ngón tay nhỏ đã chợt vung lên, đặt ngay lên mi tâm của nữ tu tên Phương Nhi kia.
Chỉ một điểm này, Phương Nhi trong nháy mắt sắc mặt xám lại, khuôn mặt thoạt nhìn chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, trong nháy mắt xảy ra biến hóa cực lớn. Chỉ thấy đầu tóc đen nàng ta đã biến thành trắng, da thịt vốn ướt át mềm mại trong nháy mắt như mất nước, chẳng kịp che tai bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy bò đầy nếp nhăn và làn da đồi mồi của người già, thoạt nhìn trông cực kỳ kinh dị.
Chỉ ngắn ngủn trong vài giây, một thiếu phụ thanh xuân hơn hai mươi tuổi, thế mà đã biến thành một người già nhăn nheo đầu bạc trắng.
Đây là kết cục của một tu sĩ mất đi tu vi biến thành người thường, cái này gọi là nữ tu Phương Nhi đã hơn trăm tuổi, chỉ là tu vi nàng ta còn, vì thế nên mới trông có hơn hai mươi tuổi, mà nếu mất đi tu vi, nàng ta cũng chỉ là một bà già trăm tuổi mà thôi, hơn nữa tu vi niên kỷ nàng ta như thế bị phế, cũng không sống được lâu!
Nhìn mái tóc trắng rủ xuống trên vai, và hai tay nhăn nheo, Phương Nhi thét lên chói tai thất thanh, ngất đi hoàn toàn.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, Lâm Nguyệt nhìn Phương Nhi đã bất tỉnh, trong mắt chợt lóe lên tàn khốc, ngón tay nhỏ trong nháy mắt hoa lên vài cái như tia chớp, sau đó chán ghét ném Phương Nhi tới trước mặt Lâu Mai.
Phịch một tiếng, thân thể Phương Nhi rơi nặng nề trên mặt đất, mà Lâu Mai toàn thân đẫm máu tươi, ở trước mặt bà ta, chân tay Phương Nhi đã chia lìa với thân thể, rớt bịch trong nháy mắt, thân thể chia năm, xẻ bảy, máu tươi từ trên người Phương Nhi chảy tràn ra, còn chân tay Phương Nhi bị chém đứt giờ phút này cũng trào máu không ít!
Lâu Mai bị tình trạng thảm hại của Phương Nhi dọa kinh hãi hoàn toàn, bịt chặt mặt, run rẩy cả người định bò về phía sau nhưng lại chẳng còn chút sức lực, đành tuyệt vọng rớt phịch trên mặt đất, khóc lóc nức nở thảm thiết không ngừng hướng Lâm Nguyệt cầu xin tha thứ.
“Tiền bối tha mạng, là vãn bối không tốt, vãn bối có mắt như mù, lại dám đắc tội tiền bối, đều là lỗi vãn bối, cầu xin tiền bối đại nhân đại lượng, tha cho vãn bối…” Lâu Mai khóc tới nước mắt nước mũi giàn giụa, đâu còn bộ dạng lớn lối lúc trước nữa? Trên người chẳng còn chút khí khái của một tu sĩ Kết Đan.
Thực ra, tu sĩ rất coi trọng tự tôn, có cốt khí tu sĩ, thường thường thà chết không chịu khuất phục, theo lý thuyết, Lâu Mai có được tu vi hiện giờ, cũng không phải bộ dạng như hiện tại, nhưng giờ Lâu Mai vì mạng sống, đường đường là một tu sĩ Kim Đan, lại yếu ớt nhát gan như thế, thực sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng thấy khinh bỉ và trơ trẽn.
Chỉ là không ai thấy Lâu Mai đang dập đầu trên đất cầu xin tha thứ, giờ phút này biểu hiện trên mặt dữ tợn đáng sợ, trong mắt tất cả đều có tia độc ác.
“Tiểu tiện nhân, vì mạng sống, lão nương tạm thời nhịn xuống cục tức này, đợi người Phấn Y Cung đến, lão nương muốn nhìn xem ngươi tỏ ra uy phong tới cỡ nào!”
“Tu sĩ nguyên anh thì sao? Lão nương nhưng có ơn lớn với cunng chủ Phấn Y cung, nàng ấy tuyệt đối không thể mặc kệ ta được! Đến lúc đó đắc tội Phấn Y Cung, cứ coi như ngươi là tu sĩ nguyên anh đi cũng không được tốt đâu!”
“Tiểu tiện nhân, ngươi cứ đắc ý đi, đợi người Phấn Y Cung đến, lão nương nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết…”
Trong lòng Lâu Mai nguyền rủa ác độc, ngoài mặt thì lại khóc rống lên không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng Lâm Nguyệt lại nở nụ cười nhạt, dáng cười giễu cợt ngập tràn.
Lâu Mai này tự cho mình có chút tâm tư tính toán không ai biết, lại không biết rằng nàng đã sớm hiểu thấu bà ta, kể cả vẻ mặt ác độc giờ phút này của bà ta nàng cũng nhìn rất rõ ràng.
Nhìn Lâu Mai kẻ trong ngoài khác nhau đến thế, Lâm Nguyệt bất giác cũng khó mà đồng tình nổi, người như vậy, quả thật là đáng sợ cực kỳ, chẳng những co được, giãn được, mà nhẫn nhịn không người thường nào nhẫn nổi, hơn nữa tâm tư ác độc mang thù, nếu tha cho kẻ này, chỉ e cả đời nàng sẽ không quên được.
Lâm Nguyệt cũng không phải kẻ máu lạnh, cũng không phải hạng người có lòng dạ độc ác, nhưng nàng lại không thích thả một con rắn độc bên cạnh mình, càng không muốn để lại mối họa lớn trong lòng, vì thế bất kể thế nào, hôm nay, Lâu Mai này chết là cái chắc!
“Bản tôn không giết ngươi…” Lâm Nguyệt chậm rãi mở miệng. Trên mặt Lâu Mai ánh lên tia vui mừng, đang định mở miệng nói chuyện, lại nghe Lâm Nguyệt nói ra lạnh nhạt, “Trước ngươi muốn phế tu vi bản tôn, còn muốn chém chân tay bản tôn, bản tôn cũng nên đối tốt với ngươi như thế..”
“Trước, tiền bối…” Lâu Mai nghe vậy lập tức quá sợ hãi.
“Thế nào? Ngươi có ý kiến hả? Ai cũng thành ngươi muốn phế bản tôn đi, chém chân tay bản tôn thì được, chẳng lẽ bản tôn không thể phế bỏ tu vi của ngươi chém chân tay ngươi được sao?” Sắc mặt Lâm Nguyệt sầm xuống nói ra lạnh lùng.
“Ta, tiền bối, vãn bối không phải là thế, không có ý thế…” Con mắt Lâm Mai chợt lóe lên ác độc, lập tức dùng giọng hoảng loạn để giải thích, “Tiền bối, vãn bối không, không biết rõ…”
Đáng tiếc Lâm Nguyệt chẳng có hứng mà nghe bà tay nói tiếp nữa, còn chưa đợi bà ta nói xong đầu ngón tay đã nhấc lên, một luồng hấp lực lớn bao trùm Lâu Mai, sau đó không để ý bà ta giãy giụa, cứng rắn kéo bà ta lại, lọt vào tay Lâm Nguyệt, trong mắt Lâm Nguyệt chợt lóe lên tàn khốc, tay phải đưa tới chỗ mi tâm của Lâu Mai điểm một cái
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
279 chương
40 chương
415 chương
11 chương
2 chương