Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ
Chương 1
Một năm trước, khi bọn hắn còn chưa gặp nhau, khi đau thương vẫn chưa bắt đầu nảy nở….
“A Diên, tưới ít nước vào hoa đi, sau đó giúp ta xem khách hàng đặt hoa gì rồi gói mang đi cho họ.”
“Biết rồi, thúc thúc.”
Cốc Diên vui vẻ mà đặt bình phun nước xuống, sau đó cầm đơn đặt hàng, bắt đầu theo đơn đặt hàng mà gói một bó hoa mỹ mỹ.
Cốc Xuân Hùng nhìn thấy hắn nhanh nhảu liền mở miệng khen:
“A Diên, thủ nghệ của ngươi khá lắm, nhưng mà khi đi làm không được gọi ta là thúc thúc, nhớ kỹ, gọi ta…”
“Ông chủ!”
Cốc Diên lộ ra một nụ cười sáng lạn nghịch ngợm, sau đó cầm bó hoa đi ra ngoài.
“Vậy ta đi giao hàng đây! Ông chủ~~~!”
Nghe thấy hắn cố tình kéo dài âm, Cốc Xuân Hùng lấy tay chỉ chỉ, mỉm cười lắc đầu, A Diên tiểu tử này thật đúng là nghịch ngợm.
Nhưng nói cho cùng, cũng nhờ tiểu tử này mà cửa hàng hoa càng ngày càng phát đạt, hắn cảm giác, rất nhiều khách hàng vì khuôn mặt tuấn tú mê người lúc nào cũng nở nụ cười xinh xắn của tiểu tử này mà vào mua hoa.
Mỗi lần nhìn A Diên bận rộn giữa các khóm hoa, trông giống như một tinh linh hoa bé nhỏ vậy. Mặc dù trong cửa hàng cũng có hai vị thiết kế hoa nhưng A Diên lại được hoan nghênh nhất.
Cốc Diên vui vẻ ôm bó hoa vừa được sắp xếp tỉ mỉ, nhìn địa chỉ trên đơn đặt hàng mà đi tới.
Sáng sớm trong lành, bó hoa xinh đẹp, hắn thầm nghĩ, người được nhận hoa nhất định sẽ vui mừng lắm. Bởi vì trên thế giới này, những người ghét hoa gần như không có.
Hắn vội vàng nhanh bước đi trên đường, đột nhiên có một người huých vào người hắn, sau một khắc, bó hoa trên tay Cốc Diên liền rơi xuống.
“A!”
Cốc Diên kêu thảm thiết một tiếng, vì hắn bị đụng vào vai phải rất đau, hơn nữa bó hoa lại còn bị nam nhân một cước giẫm nát.
” Tên khốn! Làm cái quỷ gì hả?” Nam nhân vừa đụng hắn hung hăng kêu lên, một tay khó chịu mà lau lau ít nước bị bó hoa bắn vào, ” Ngươi đi không nhìn đường hả?”
Cốc Diên khó tin nhìn hắn, tâm tình vui vẻ lập tức bị quét sạch.
Có lầm hay không? Người bị đụng là hắn cơ mà, mà sao cái tên nam nhân quần áo bảnh bao này lại hỏi tội hắn?
“Ngươi…”
Cốc Diên định nói phải trái với hắn, nhưng nam nhân cao lớn lại nổi giận kéo vạt áo hắn, uy hiếp nói:
“Tiểu tử thúi, ngươi có biết bộ âu phục này của ta là hàng hiệu không? Ngươi định bồi thường cho ta thế nào đây?”
“Bồi thường? Ngươi không biết đúng sai hả, rõ ràng là ngươi…” Nhìn đối phương hung ác, Cốc Diên miễn cưỡng cố gắng đứng vững.
” Ngươi nói ít thôi! Kêu ngươi bồi thường thì bồi thường đi! Nếu ngươi không chịu thì….” Nói đến đây, nam nhân nhìn đồng phục làm việc của hắn. ” Hừ! Đến lúc đó, cái cửa hàng hoa của ngươi chuẩn bị ra toà!”
Nghe thấy nam nhân muốn lôi pháp luật ra, nhưng lại nhắm vào cửa hàng của thúc thúc, trong khoảng thời gian ngắn, bị nam nhân cường tráng uy hiếp, căn bản khí thế kém người, Cốc Diên cảm thấy vô cùng bối rối.
Nhìn người qua đường không chút động lòng mà đi qua, lại quay ra nhìn khuôn mặt hung ác của đối phương, hắn đối với sự tin tưởng của mình cũng suy yếu đi, chẳng lẽ mới vừa rồi thật là lỗi của hắn? Thật là hắn đụng vào nam nhân vô lý này trước?
“Nhanh lên! Ngươi còn lề mề cái gì nữa?”
Nghe thấy giọng nói gào thét hung bạo của nam nhân, mặc dù Cốc Diên không cam lòng, nhưng trong óc hắn cứ loạn cả lên, bởi vì hắn lo lắng sẽ liên luỵ đến cửa hàng của thúc thúc, nghĩ thế, hắn chậm chạp thò tay vào túi tiền, chuẩn bị bồi thường…
” Cãi nhau đủ rồi đi?”
Ngay lúc sắp rút ví ra, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên, ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang đứng trước tên côn đồ.
“Tất cả mọi người đều chứng kiến, rõ ràng là ngươi đụng hắn trước, ngươi không xin lỗi thì thôi, lại còn bắt người ta phải bồi thường, ngươi có liêm sỉ hay không hả?”
“Ngươi nói cái gì?”
Tên côn đồ vừa nghe, định giơ nắm đấm hướng người vừa xuất hiện, nhưng đối phương lại nhanh hơn một bước, một cú đấm nện thẳng vào mặt hắn. Tiếp theo trong nháy mắt, tên côn đồ té ngã xuống mặt đất ôm mặt khóc thét không ngừng.
“Nếu như ngươi cảm thấy không cam lòng, mọi người cũng không cần phải tranh cãi, cứ việc đến gặp cảnh sát đi!”
Nam nhân cao lớn nghiêm túc trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn cái túi của tên côn đồ rơi trên mặt đất cùng địa chỉ công ty in trên đó, hắn khinh miệt cười cười.
“Thì ra ngươi làm ở công ty này hả? Như vậy cũng tốt, chờ cảnh sát tới, coi như ta thay ngươi tuyên truyền quảng cáo cho công ty ngươi.”
Tên côn đồ đang ngã trên mặt đất vừa nghe thấy, cả người đột nhiên run lên, không còn bộ dáng hung ác như lúc nãy nữa, vội vàng nhặt cái túi lên nghĩ trốn thoát, nhưng lại bị nam nhân tóm lại.
“Này! Nói đi là đi à? Ngươi đập bể hàng của người khác, không cần bồi thường sao?”
Nghe vậy, tên côn đồ không cam lòng đành móc tiền ra.
“Quá ít! Không đủ!” Nam nhân cao lớn lắc đầu.
“Không đủ? Ta van ngươi! Một bó hoa có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?”
“Không chỉ là bó hoa, ngươi còn phải bồi thường tổn thương tinh thần cho đoá hoa của vị nam hài này nữa.”
“Cả hoa mà cũng bị tổn thương tinh thần? Có lầm không vậy?”
“Hoa cũng có trái tim mà! Ngươi không muốn thì thôi, chúng ta trực tiếp lên đồn xử lý!”
Vừa nói, cao lớn nam nhân vừa lôi điện thoại di động ra..
Thất thế, tên côn đồ xui xẻo khẩn trương, vội vàng hổn hển nói: ” Ta biết rồi, ta bồi thường lại được chứ gì!” Vừa nói, hắn vừa ra lôi tờ tiền một ngàn tệ.
Nhìn tên côn đồ rời đi, nam nhân lắc đầu. Người như thế đúng là tinh anh của xã hội.
Sau đó, hắn quay lại nhìn Cốc Diên vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cúi xuống nhặt bó hoa lên, nói:
“Khi ngươi xác định ngươi đúng thì phải kiên trì đến cùng, chỉ cần chân lý đứng về phía mình, ngươi không cần phải sợ hãi bọn ác nhân như vậy, tốt nhất tìm hiểu pháp luật một chút, miễn cho gặp tình huống vừa nãy lại cuống lên.”
Hắn đem bó hoa cùng tiền bồi thường đưa cho Cốc Diên, “Tài nghệ đóng gói của ngươi rất giỏi, đáng tiếc hoa như thế này, không ai thưởng thức rồi, bó hoa thật đáng thương.”
Hắn có chút tiếc nuối mà nói, còn Cốc Diên thì ngây ngốc tiếp nhận bó hoa cùng tiền mặt, sững sờ nhìn nam nhân trước mặt chỉ mặc cái áo sơ mi màu xanh lam cùng quần âu màu đen như mực, nhưng vóc dáng cao lớn cùng khuôn mặt anh tuấn trông thật phóng khoáng động lòng người.
Đối phương gần như không chú ý tới Cốc Diên đang nhìn chằm chằm vào mình, đưa đồ vật cho hắn rồi lập tức xoay ngươi rời đi.
Đột nhiên, Cốc Diên như lấy lại tinh thần, vội vàng nói với hắn: ” Cảm ơn… cảm ơn ngươi.”
“Không có gì, chỉ là đúng lúc đi qua.”
Nam nhân nghiêng đầu cười cười một chút rồi bước nhanh về phía trước.
Cốc Diên vẫn còn sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn một hồi lâu, đến khi nam nhân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới chuẩn bị trở về cửa hàng gói một bó hoa khác đi giao.
Đột nhiên, hắn phát hiện trên mặt đất có một cái ví da, hắn nhặt lên mở ra xem, nhìn thấy cái chứng minh nhân dân của người ấy.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ do lúc nãy xung đột với tên thiếu đức kia nên bị rơi xuống.
Lúc này Cốc Diên cũng không lập tức đuổi theo nam nhân để trả lại cho hắn, trái ngược, hắn lại căng thẳng mở cái ví ra xem bên trong..
Đàm Trọng Hải… Kỹ sư vi tính của công ty Uy Thịnh.
Cốc Dương nhìn cái ảnh trên giấy chứng minh nhân dân, trên mặt có chút đỏ ửng xấu hổ, thì thào lặp đi lặp lại tên của nam nhân.
“Trọng Hải…”
Đột nhiên, hắn phát hiện ở trong cái ngăn giữa còn có một tấm ảnh.
Hắn cẩn thận rút ra, nhìn thấy đó là khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Đàm Trọng Hải cùng một nam hài đang ngượng ngừng đứng sóng vai.
Tấm ảnh đã có chút ố vàng, Trọng Hải trong ảnh có vẻ trông trẻ hơn bây giờ, có lẽ là ảnh hồi bọn hắn học trung học.
Hắn bình tĩnh nhìn Đàm Trọng Hải tươi cười, rồi lại nhìn nam hài thanh tú bên cạnh hắn đang thẹn thùng, đột nhiên, trong đáy lòng hắn xuất hiện một cảm giác khó tả.
Hắn khép ví lại, ôm bó hoa trong tay rồi hít sâu một hơi, sau đó đem ảnh bỏ vào ví tiền của minh, rồi vội vàng chạy về cửa hàng.
“Cảm ơn đã tới.”
Cốc Diên tươi cười tiễn khách ra cửa, nhìn đối phương tay cầm bó hoa hắn gói mà vui vẻ rời đi, từ đáy lòng, hắn cũng cầu khẩn mong cô gái nhận bó hoa này sẽ tiếp nhận tình cảm của vị nam khách.
Sau đó hắn lại tưới ít nước cho các xô hoa trong cửa hàng, rồi quay ra nhìn bó hoa chuẩn bị đóng gói, thi thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn lên đoá hoa khô trên vách tường rồi mỉm cười.
Hoa cũng có trái tim mà…
Nghĩ đến Đàm Trọng Hải từng nói qua, trái tim hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lại nhìn đoá hoa ở trên tường đáng lẽ phải bị vứt bỏ do bị giẫm nát, hắn lại thì thào nói: ” Như vậy, các ngươi cũng có người thưởng thức, sẽ không cảm thấy đáng thương nữa.”
Hai vị đồng nghiệp cùng ông chủ nhìn thấy hắn vừa nhìn hoa vừa lẩm bẩm, lại còn thường ngẩn người cười khúc khích, trong lòng mọi người đều nghĩ rằng:
A Diên tiểu tử này khẳng định là rơi vào võng tình rồi.
Mặc dù bọn họ không biết mấy ngày trước, Cốc Diên một thân chật vật chạy về cửa hàng là vì sao, chỉ biết hình như hắn gặp một tên côn đồ không nói lý, từ lúc đó, hắn thi thoảng lại đỏ mặt mỉm cười, còn cầm bó hoa bị giẫm nát hấp thành hoa khô, mỗi ngày đều nhìn nó cười như ngây dại.
Bởi vậy cũng biết, ngày đó trừ ra gặp côn đồ, chắc chắn Cốc Diên còn gặp phải đối tượng đã lấy đi con tim hắn.
Hơn nữa, đối tượng này…
Tiếng điện thoại vang lên, ông chủ đứng ngay cạnh đó liền cầm lấy ống nghe.
” Cửa hàng hoa xin nghe… À, Trần tiên sinh, hoa ngài đặt xế chiều sẽ được mang tới… là của tiểu thư trợ lý họ Mã của công ty Uy Thịnh, vâng, ta sẽ đưa đến tận tay Mã tiểu thư.”
Cốc Xuân Hùng vừa nói đến hai chữ Uy Thịnh, cố tình cao giọng lên một chút, sau đó nhếng miệng cười nhìn thân thể Cốc Diên có chút chấn động.
Điện thoại vừa cúp, nguyên bổn đang ở một bên nhìn hắn chảy nước miếng, Cốc Diên đã xông tới trước mặt hắn, ánh mắt loé sáng, hưng phấn thở gấp nói.
“Thúc… a, ông chủ, công việc này giao cho ta đi! Công việc của ta cũng sắp xong rồi, tý nữa sẽ vô cùng vô cùng rảnh rỗi, hơn nữa A Huy cùng A Minh tuổi cũng lớn, không còn thể lực chạy tới chạy lui nữa, để ta hảo tâm đi thay bọn họ một chuyến đi.”
“Tiểu tử thúi!”
Đột nhiên hai cái cốc đầu rơi thẳng vào Cốc Diên.
“Chúng ta cũng chỉ lớn hơn ngươi có một tuổi! Cái gì gọi là tuổi đã lớn hả?”
Song, hắn cũng đã giật được đơn đặt hàng ở trong tay ông chủ, Cốc Diên mặc kệ hai người đồng nghiệp đang giả vờ tức giận, nhìn tên công ty, hắn say mê mà nhếch miệng cười, lập tực phấn chấn bắt đầu công việc.
Nhìn hắn một bên cười khúc khích, một bên nhảy nhót làm việc, cả ba người đều rõ ràng, người đã trộm trái tim của Cốc Diên chính là một cô nàng xinh đẹp làm ở công ty Uy Thịnh.
“Cốc Diên, ngươi lại tới đưa hoa?”
Tiểu thư trực tổng đài ở phòng tiếp tân cười cười nói với hắn.
Mọi người gần như đều rất quen thuộc với tiểu nam hài đáng yêu vẫn ngày ngày giao hoa đến cộng ty.
“Đúng vậy! Lần này ta muốn đưa hoa đến phòng kinh doanh.”
” Phòng kinh doanh hả, ngươi đi thang máy lên tầng mười tám.”
“Cảm ơn, tỷ tỷ xinh đẹp.”
Nghe Cốc Diên nói ngọt ngào, tiểu thư trực tổng đài vui vẻ cười với hắn, có thể thường thường nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dễ thương của nam hài cũng thật vui mắt.
Vào tháng máy, Cốc Diên nhìn bảng điện tử liên tục nhảy số, hắn khẩn trương phỏng đoán không biết ở tầng mười tám có gặp được Đàm Trọng Hải không?
Cả tuần nay, cứ có đơn đặt hàng của công ty Uy Thịnh là hắn lại lập tức cướp lấy, sau đó đưa hoa đến các tầng tiện thể thăm dò, hy vọng có thể nhìn thấy hắn.
Thang máy dừng lại, hắn tự cổ vũ chính mình, rồi liền bước ra tháng máy, hướng về phía phòng kinh doanh.
Sau khi hỏi một người, hắn thuận lợi mà cầm bó hoa hồng lớn đi tới bàn làm việc của một người.
“Trời ơi! Hoa đẹp quá!”
Mã tiểu thư vừa nhìn thấy bó hoa đã nũng nịu hô lên, thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Cốc Diên cũng không vội vàng mời nàng ký nhận, mà khẩn trương nhìn xung quanh, xem người đó có ở đây không.
Đột nhiên, trái tim hắn nhảy dựng lên, trong nhất thời gần như không thể hô hấp. Hắn xoay người, giọng nói run rẩy mời Mã tiểu thư ký nhận, sau đó chậm rãi điều chỉnh hô hấp, rồi đi đến bên kia.
Đừng khẩn trương, không phải đã tập luyện rồi sao? Chỉ cần rất tự nhiên đi qua, coi như không hẹn mà gặp là tốt rồi.
Hắn cố gắng tự trấn an chính mình, muốn mình phải tỉnh táo lại, nhưng trái tim cứ nhảy liên tục, cứ mỗi bước chân lại càng đập nhanh hơn.
Trời ạ! Cốc Diên, tỉnh táo!
“Ơ? Thật khéo léo… ngươi không phải là vị tiên sinh ngày đó sao…?”
Cốc Diên cố gắng thật tự nhiên, nhưng thanh âm của hắn lại không khống chế được mà run rẩy, yết hầu như bị rút gân vô cùng khó chịu.
Nghe thấy bên tai xuất hiện tiếng nói, đang chăm chú nhìn màn hình vi tính, Đàm Trọng Hải ngầng đầu lên liếc mắt nhìn Cốc Diên đang đỏ bừng khuôn mặt đứng phía trước.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Đàm Trọng Hải thản nhiên hỏi.
Cốc Diên nhìn con ngươi đen như mực của hắn, trống ngực càng lúc càng không thể khống chế :
“À, là thế này, đầu tuần ngươi giúp ta, ta vẫn chưa cảm ơn ngươi, trùng hợp hôm nay lại gặp lại ngươi…” Tốt rồi, lần này giọng nói đã gần giống như lúc luyện tập.
Nhưng Đàm Trọng Hải có chút khó hiểu nhíu mày ” Đầu tuần?”
Nhìn thấy đối phương đã quên hắn, Cốc Diên có chút thất vọng, nhưng hắn tự cổ vũ mình, miễn cưỡng lộ ra mỉm cười, cố gắng thử giúp đối phương nhớ lại:
“Đúng vậy! Hồi đầu tuần có một tên nam nhân côn đồ giẫm nát hoa của ta, còn bắt ta phải bồi thường cho hắn, sau đó ngươi đã giúp ta ra mặt…”
Nói tới đây, Đàm Trọng Hải vuốt cằm một chút, dường như đã nhớ ra có chuyện này.
“Cho nên, ta vẫn rất muốn cảm ơn ngươi, đúng lúc lại trùng hợp gặp ngươi ở đây…”
“Không cần đâu.” Đàm Trọng Hải cười cười với hắn, nhưng chỉ là phép lịch sự chứ không hề có chút tình cảm riêng tư nào, “Ta nói rồi, chỉ là thuận tiện thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.”
Nói xong, Đàm Trọng Hải gật đầu một cái rồi lại nhìn về phía màn hình vi tính, không hề quan tâm đến Cốc Diên.
Nhìn bộ dáng đầy cự tuyệt của hắn, đáng lẽ đang hưng phấn chuẩn bị tiếp tục kế hoạch, Cốc Diên thoáng chốc đã ngừng lại.
Đứng ngây ngốc tại chỗ mấy giây, hắn nhún nhún vai rồi đi ra cửa.
Lúc này, một đồng nghiệp ngồi cách đó mấy gian ngoắc ngoắc Cốc Diên lại gần, uể oải hỏi:
“Nhóc con, ngươi quen biết Trọng Hải sao?”
“Ừ… có lần hắn đã giúp ta, nhưng…”
“Hắn nhưng lại không quan tâm ngươi muốn cảm ơn, cho nên ngươi chán nản?”
Nhìn tất cả nhất cử nhất động của nam hài dễ thương, Chiêm Nghị Hành tự dưng muốn an ủi hắn một chút:
“Ngươi đừng buồn, hắn đối với ai cũng như thế, chỉ có liên quan đến công việc mới làm hắn để ý, đối với người khác, hắn dường như đều dùng thái độ ôn hoà không thèm đế ý đó hết.”
Nói tới đây, Chiêm Nghị Hành nhớ tới một việc, không nhịn được cười rộ lên:
“Chính là bởi vì cái tính này nên hắn thường không nhìn rõ được mọi người xung quanh, lần trước hắn lại còn gọi nhầm tên của Phan mỹ nữ vì hắn pha cà phê thành khủng long muội muội ở phòng làm việc nữa. Lúc ấy, Phan mỹ nữ mặt mày tái nhợt, còn khủng long muội muội kia thì từ sáng đến tối không nhịn được mà cứ cười trộm hoài.”
Đối với việc này, Cốc Diên chả có chút nào buồn cười cả, hắn nghiêm túc nhìn Chiêm Nghị Hành hỏi: “Vì sao hắn lại không để ý đến người xung quanh?”
“Cái này hả… ta cũng không rõ lắm, nhưng mà ta nhớ kỹ hồi học trung học với hắn, hắn là một người khá vui tính, luôn được các bạn học vây quanh, nhưng từ khi bắt đầu năm hai, hắn cãi nhau với một bạn học, sau đó không còn cười nhiều nữa. Bây giờ mặc dù hắn vẫn luôn ôn hoà đối xử với mọi người, nhưng nụ cười của hắn hình như ít đi một cái gì đó…”
Đang lúc Cốc Diên còn suy nghĩ những lời vừa nghe, Chiêm Nghị Hành lại tiếp tục nói:
“Hơn nữa số ngươi xui xẻo, bình thường Trọng Hải cũng không đối xử với ai lạnh nhạt như thế, chẳng qua là do chủ nhật tuần trước hắn làm mất cái ví, sau lại được ai đó gửi lại, nhưng chứng minh nhân dân, thẻ tín dụng không mất mà lại mất cái ảnh vô cùng quan trọng của hắn.”
Nghe vậy, Cốc Diên rùng minh một cái, cảm giác áy náy sợ hãi dâng lên.
“Ta cũng khuyên hắn ảnh mất rồi thì thôi, nhưng nghe nói, mẹ hắn có lần tự ý dọn dẹp phòng cho hắn, đem tất cả ảnh hồi xưa vứt hết, cho nên chỉ còn cái ảnh cuối cùng đó, vì vậy hắn vô cùng quý trọng nó. Trọng Hải có lần uống say ảo não nói với ta, người nhặt được cái ví của hắn lấy cái gì đáng giá bên trong cũng được. Nhưng vì cớ gì lại lấy đi thứ quan trọng nhất của hắn?”
Nghe nam nhân kể, sắc mặt Cốc Diên càng lúc càng cứng lại, có chút ngẩng đầu lên.
“Sau ta nghĩ lại, có thể người trong ảnh là một vị nữ sinh hồi chúng ta học trung học. Không thể nào? Hắn đâu có si tình như vậy? Tuy thế, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán của ta, dù sao bây giờ ảnh đã mất, tất cả bí mật cũng chìm vào hư không mà thôi.”
Chiêm Nghị Quyết liếc nhìn đồng hồ, không chú ý tới Cốc Diên đang có chút run rẩy, nói tiếp: “Ôi, ta không thể nói chuyện tiếp với ngươi được, đến giờ làm việc rồi.”
“Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết.”
“Đừng khách khí, sau này đưa hoa đến công ty thì nhớ tạt qua phòng thăm bọn ta nhé. Ta nghĩ mọi người rất hoan nghênh ngươi đấy.” Dù sao mọi người rất thích nhìn vẻ mặt tươi cười của nam hài đáng yêu này.
“Được, cảm ơn.”
Cốc Diên lễ phép tạm biệt hắn, rồi lại quay ra nhìn Đàm Trọng Hải đang chăm chú nhìn màn hình vi tính, sau đó mới đi ra khỏi phòng làm việc tiến về phía thang máy, cảm giác tội lỗi không ngừng lan tràn trong lòng.
Hắn hít một hơi thậy sâu, vô ý thức nhét tay vào túi sờ sờ cái ảnh, rồi vội vàng đi ra khỏi công ty.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
47 chương
70 chương
31 chương
87 chương
195 chương
92 chương