Nghịch tử đế thần
Chương 1
Tôi run rẩy nhìn cảnh tượng biển máu trước mắt, xác người nằm chất chồng cao như núi , những tên tay sai quái vật hình dáng to lớn như một cây cột đèn, da thịt đen nhẻm sần sùi , nhớt nháp , tay chân gân guốc gồ ghề , cặp mắt lồ lộ và răng ranh nhọn hoắt nhiễm đầy máu .Tay chúng liên tục ngắt cổ từng người nô lệ , chúng làm không ngừng nghỉ khiến tôi liên tưởng tới những cái máy chế biến đồ ăn .
Rắc rắc
Tôi bịt chặt hai tai lại , cố không nghe những âm thanh âm tì đó , nhưng tiếng khóc lóc van xin cứ len lổi qua những kẻ tay truyền vào màn nhĩ , tôi hận không thể điếc ngay lập tức.
Những người nô lệ đáng thương , họ chẳng khác gì một cành hoa tàn chỉ cần ngắt nhẹ sẽ lìa khỏi cây , nhưng đây là một mạng người , tại sao chỉ cần móng vuốt sắc bén kia lướt nhẹ là đầu lìa thân xác. không bao lâu nữa sẽ đến lượt tôi , không thể được , tôi không thể chết một cách man rợn như vậy !
Ý nghĩ chợt lóe, tôi lại dập tắt nó ngay , đúng , tôi thừa nhận mình là con thỏ đế chính cống , có gan nghĩ không có gan làm , nhưng ai dám bỏ trốn khi xuyên qua nơi này hơn nữa tháng rồi không một ai kiếm tìm , bóng dáng cảnh sát càng không.
Liếc nhìn cái xác kế bên cửa giam, do bọn quái vật lười nhác làm sơ sài nên một cái xác không may còn bị xót nơi này , cái đầu không còn nữa ,chẳng biết đã lăn đi đâu . Thịt non cùng ruột và máu chen nhau trồi ra ngoài lênh láng , do chết quá lâu nên đã thối rữa , ruồi và giòi bắt đầu xuất hiện bò lúc nhúc gặm nhắm , hình ảnh cộng mùi hôi thối cứ lảng vảng khiến tôi liên tục nôn mửa , nhưng tôi cố nhịn xuống cơn mửa lại , nếu nôn ra chẳng khác nào tự khiến mình đói và phải ăn cái món cám heo kia lần nữa .
Giữa xã hội hòa bình chủ nghĩa lại có nơi tăm tối , xác chết chất đống thế này , đâu đâu cũng chỉ toàn những con quái thú to xác kia , quả thật tới giờ tôi vẫn không tin được.
Nghĩ vậy tôi khóc nấc lên , tại sao lại như vậy , tôi đã làm gì nên tội .
Tôi nhớ rất rõ , hôm đó rời mưa rất lớn , vừa tan trường về tôi ghé qua mua chút bánh kem làm quà mừng thọ bà , do gấp rút chạy nên giữa đường làm rớt thẻ học sinh, trong lúc tìm nhặt thì vô tình bắt gặp một cây cổ thụ. Thật ra tôi sinh sống ở thành phố A này được mười lăm năm rồi nên mọi thứ từ nhà cửa, cây cỏ ở đây tôi đều quen thuộc và tất nhiên cây tùng cổ thụ này tôi sao có thể không biết chứ , kể cả lời đồn về nó .
Không một ai trong thành phố này chưa nghe qua danh Tùng bất tùng *, vì ba chục năm về trước từng có vụ án mất tích hơn chục người , họ biến mất đi như một làn khói, không một lý do , cảnh sát dốc sức tìm kiếm nhưng rốt cục chẳng được gì ngoại trừ thông tin trước khi biết mất những nạn nhân đều đi tới cây tùng cổ thụ. Chẳng có gì chứng minh nên cứ thế những tin đồn bắt đầu lan truyền rộng rãi như : lảng vảng gần cái cây thì sẽ mất mạng hay ma ám , bị ăn thịt này nọ .
Đối với một đứa một đứa nhút nhát như tôi thì cây tùng đó chẳng khác gì con quái vật cả , lúc nhỏ tôi thậm chí không dám liếc nhìn nó vì sợ sẽ bị ăn thịt , nhưng tôi không ngờ rằng có ngày mình lại ở gần tới cái cây này tới vậy , không phải vì cái cây mà vì ánh sáng xanh đen giữa thân cây kia , luồng khí xanh như ngọn lửa bập bùng giữa cơn mưa tầm tã, như phát hiện có người nó loé lên một chút ,mở ra một lỗ hổng nhỏ sâu hun hút, càng ngày càng lớn, nó như hố đen vũ trụ vậy , xinh đẹp nhưng đầy nguy hiểm .
Tôi sợ sệt ngã ngồi ra sau trố mắt nhìn cái ánh sáng huyền ảo kia đang dần " mở miệng ", lấy lại tinh thần tôi bò dậy muốn chạy đi nhưng chân không nhanh bằng lực hút phía sau , nó hút ngược tôi về , tay theo bản năng níu lấy cái cây kế cạnh , khàn giọng kêu la mong ai đó đến cứu , đáng buồn thay , chưa đầy một phút gốc cây nhỏ không chịu nổi sức giằng co lôi kéo trồi cả rễ lên , chẳng còn gì bám víu thân thể tôi như quả bong bóng bay vào lỗ đen kia . Tôi vô vọng ngước nhìn quê nhà lần cuối rồi biến mất , ánh sáng xanh theo đó cũng vụt tắt , mưa vẫn rơi nặng hạt như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mở mắt ra , cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy là một cái đầu , chính xác , tôi rơi xuống ngay bãi đầu lâu , và tôi đang đối diện với đôi mắt vô hồn , dù không còn nguyên vẹn nhưng tôi mơ hồ cảm nhận được cái biểu cảm đau đớn và sợ hãi của tử thi này.
Tôi kinh sợ, nước mắt càng thi nhau dâng trào vì khắp nơi ngoài xác chết thì chẳng còn gì cả , nếu không phải bị bọn quái vật bắt lại , tôi còn cho rằng mình đang ở bãi rác của nhà xác .
Khi bọn quái vật đánh hơi thấy mùi thơm lạ , chúng nó lập tức truy tìm , tiếng gầm rú thay nhau kêu vang càng ngày càng lớn , chẳng mấy chốc tụi nó đã tụ hợp quanh tôi .
Tôi hét lớn , bật dậy định bỏ chạy nhưng một tên quái vật chìa tay ra búng nhẹ một cái , tôi liền như chú chim mới biết vỗ cánh , bay lên rồi rớt mạnh xuống đất . Chúng thấy tôi hơi bất động nên xù xì bàn luận , tên đầu đàn trong đó gật đầu vài cái , mấy tên còn lại nghe lệnh liền kéo lê tôi tiến về phía nhà giam .
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
67 chương
199 chương
79 chương