Vương triều Phong Vận, năm thứ ba.
Đất nước này được Phong đế trải qua nam chinh bách chiến, thu phục nhiều tiểu quốc mới lập thành. Nhưng khi thống nhất được giang sơn thì lại gặp vấn đề lớn, loạn lạc khắp nơi...
Sắc cảnh mùa thu vốn thấm nhuộm nỗi buồn man mác nay lại bị khí tức nặng nhọc thời chiến làm cho sầu não, bi ai. Khắp giang sơn Phong Vận nơi thì loạn lạc, dân chúng lầm than, kia là đổ máu như sông như suối,...
Tại lúc này, chiến tranh bên hướng đông đã đi đến cao trào, người dân chỉ cần có cơ hội đều bán sống bán chết chạy đi tản cư. Viễn cảnh loạn lạc thật u sầu.
- Mẫu thân, chúng ta đi đâu a? - Một bé gái chừng năm tuổi khuôn mặt tựa như trăng rằm, hướng người phụ nhân kế bên hỏi.
Người phụ nhân toàn thân thanh y đạm bạc dịu dàng vuốt đầu bé gái:
- Tiểu Băng ngoan a. Cả nhà ta sẽ về phía tây, chuyển việc làm ăn qua đó, sẽ không can dự đến chiến tranh nữa. Như vậy, tiểu Băng có thể học hành, có bạn bè vui chơi. Chịu không?
Nghe được đáp án, cô bé nở nụ cười ngây ngô thực đáng yêu. Bé không hiểu chuyển đi là thế nào, nhưng chỉ cần không phải nhìn thấy mấy thúc thúc, thẩm thẩm hay đến nhà bé ngày trước từng người một gục xuống là được.
Tâm trí cô bé chợt nhớ lại cảnh huyết nhục mơ hồ của vị thúc thúc hiền lành ngày trước. Một trận buồn nôn trào dâng. Người phụ nhân lo lắng vuốt lưng giúp nữ nhi của mình bình tĩnh lại, trong ánh mắt vẫn là thần sắc mù mịt, mệt mỏi.
Cả đoàn xe đi tới khi trời tối cũng không ngưng nghỉ, phải biết đây là lúc loạn lạc, họ lại là thương gia a, nếu dừng lại nghỉ ngơi có khi lại gặp cướp. Tuy nhiên, đi như vậy thì đối với người lớn còn đỡ, Lệ Băng là một tiểu hài tử lại khác, cô bé cảm thấy mông mình cũng sắp đứt khỏi cơ thể rồi. Bỗng xe ngựa lắc lư, có tiếng cha bé từ ngoài truyền tới: "Xin hỏi, các vị là ai?".
Đáp lại câu hỏi chính là từng trận nhốn nháo. Có vẻ bên ngoài đã xảy ra việc gì. Nhưng Lệ Băng lúc này đã vô cùng mệt mỏi, chẳng buồn quan tâm tới mà muốn đi ngủ. Có điều, tấm chăn mềm còn chưa lấy, tay cô bé liền bị mẫu thân nắm chặt.
Lệ Băng định bả0 "Đau." Nhưng nhìn sắc mặt mẫu thân sao lại vô cùng hoảng sợ.
Tiếng động ở ngoài ngày càng dữ dội. Bên tai bé oanh một tiếng kêu thảm thiết, xe ngựa bỗng nhiên bị chấn động mạnh rồi sau đó lật sang một bên, cỗ xe tan nát bị con ngựa kéo lê thêm vài đoạn mới dừng hẳn.
Đầu bị va đập thật mạnh nhưng Lệ Băng chả thiết kêu đau, tiếng khóc lớn của bé hoàn toàn dành cho thân sinh trước mắt. Mẫu thân nàng thanh y nhuộm huyết sắc, mùi máu tanh nồng. Đôi tay từ mẫu dịu dàng kia vẫn giữ chặt lấy bé trong lòng, mong muốn bảo vệ nữ nhi yêu quý.
Rồi cửa xe bị mở ra, một nam nhân thô bạo lôi bé ra ngoài. Mặc kệ tiếng khóc của trẻ con, hắn vẫn cười trào phúng:
- Mấy người coi này. Nhìn chỗ này có đến ba xe hàng mà chủ nhân chỉ là một đôi phu thê cùng một đứa nhỏ có phải là quá giàu hay không?
- Hầy! Ngươi cái đồ chỉ thích động tay động chân. Cướp của được rồi, ngươi cướp mạng làm gì?
- Coi như luyện tập đi. Đây là thời gian thoải mái cho đạo tặc chúng ta đó, không cần trốn tránh quan binh. Ha ha ha!
Lệ Băng không hiểu chuyện gì cả, chỉ khóc thật lớn. Sao bọn họ còn cười? Sao lại không cứu phụ mẫu nó? Họ là người xấu. Bất quá, tiếng khóc lúc sau liền triệt để trở thành tiếng thét thảm thiết. Nó nhìn thấy... đám người kia...
- Kia, ngươi coi, hắn còn ác hơn ta, ngươi đừng chỉ trách cứ ta chứ?
Hình ảnh phụ thân trước mắt thật sự doạ Lệ Băng hoảng sợ. Một thanh đao lớn lạnh lẽo vô tình cắt ngang cổ người, dòng huyết cũng theo đó mà lan ra mặt đất khô cằn.
- Đồ ngu. Chả phải có cáo thị nói có tên tướng quân gì đó phản bội, làm lộ mật thư gì đó khiến triều đình xém mất nước sao? Ta nhớ hắn nhìn giống tên này.
- Nhìn thân thể thư sinh yếu ớt đó chắc chắn không phải. Chỉ là người giống người thôi.
- Bởi vậy mới chặt đầu hắn ra đem nộp lấy thưởng. Đồ ngu!
Lệ Băng dường như cự tuyệt hết thảy mọi thanh âm bên tai, đầu óc trống rỗng, tầm mắt mơ hồ. Nó muốn mở mắt thật to để nhìn kĩ lại tất cả, để chứng minh mọi thứ ban nãy đều là ác mộng, nhưng cơ thể lại đau đớn, oanh một tiếng trước mắt liền một màu tối đen.
Ra là tên đạo tặc đang giữ Lệ Băng đã chém nó một nhát sau lưng. Máu tươi vấy bẩn cả thân hình yếu ớt của một nữ hài tử nhỏ bé.
- Ngươi lại!
- Thôi nào, cái này được coi là tích đức đấy. Chẳng lẽ ngươi muốn cho nó tự sinh tự diệt, chết cũng không thể thành ma no hả?
- Ha ha. Làm thế mới gọi là ác.
- Im hết đi. Về thôi.
Lệ Băng đau đớn, ý thức mất dần, nằm yên lặng trên mặt đất. Xung quanh là những cổ xe đã đứt mất dây cương. Thời gian chẳng biết qua bao lâu, chỉ rõ màn đêm sớm đã bao trùm không gian tiêu điều và hoang vắng này.
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
61 chương
55 chương
309 chương
47 chương
1 chương