Đến lúc rồi, cô nghĩ. Như khi vừa chạm vào nấm cửa, cô nhớ trở lại về ngày hôm đó, cái ngày mà cách đây gần hai tháng, khi mà cô đứng thẳng trước mặt Stefan trong lớp Lịch Sử Châu Âu. Cảm giác của cô lúc này gần giống như lúc đó, có một sự mong đợi, một sự kích động và căng thẳng. Mình mong là mọi việc sẽ trở lại tốt hơn so với cái kế hoạch cũ, cô suy nghĩ. Một tuần rưỡi vừa qua, cô luôn trong mong đến giờ này, đến đêm nay. Nếu như cô và Stefan không đến bên nhau vào đêm nay thì họ sẽ không bao giờ có thể ở cùng nhau được nữa. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, cô bước ra ngoài nhìn xuống, tự thân cô thấy một cảm giác nhút nhát, e thẹn để nhìn vào gương mặt của Stefan.Ngay khi cô cảm thấy hơi thở của Stefan như đang nín lặng, cô nhanh chóng nhìn lên- và cảm thấy trái tim cô như đang trở nên lạnh đi. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô trong nỗi kinh ngạc.Nhưng đó không phải là sự hân hoan ngạc nhiên mà cô đã thấy trong đôi mắt anh vào cái đêm đầu tiên trong phòng anh. Lần này giống với bị shock hơn. “Anh không thích nó à?”. Cô thì thầm, một sự đau nhói khủng khiếp hiện ra trong mắt cô. Anh tỉnh lại ngay, như thường lệ, anh chớp mắt và lắc đầu. “Không, không, rất đẹp. Em rất đẹp.” Vậy tại sao anh lại đứng đó và nhìn em như thể em là bóng ma vậy? Cô suy nghĩ. Tại sao anh không ôm em, hôn em- hay làm một việc gì đó! “Trông anh tuyệt lắm”, cô nhẹ nhàng nói. Và điều đó là sự thật, anh rất bảnh bao và đẹp trai trong bộ lễ phục và một cái áo khoác không tay. Cô rất ngạc nhiên khi anh đồng ý mặc nó, nhưng khi cô đưa ra một gợi ý thì anh dường như là bị thích thú với cái ý tưởng đó nhiều hơn bất cứ cái gì khác. Ngay lúc này, anh trông thanh lịch và thoải mái, như thể những thứ quần áo này cũng bình thường như những bộ đồ thường ngày ấy. “Chúng ta nên đi thôi”, anh nói, một cách công bằng và nghiêm túc. Elena gật đầu tán thành và cùng đi với anh đến chiếc xe hơi, và bây giờ thì trái tim cô không còn lạnh nữa, nó đã như đá vậy. Anh đang cách xa cô hơn lúc nào hết, và cô chẳng biết làm sao để kéo anh về lại. Tiếng sấm rền lớn bên ngoài khi cả hai đến trường, và Elena thoáng nhìn ra ngoài với cái vẻ dần dần mất can đảm. Mây dầy đặc và trời tối đen,mặc dù trời vẫn chưa mưa. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, cảm giác như có luồng điện,và tiếng sấm tím rên rĩ bên ngoài làm bầu trời như trong một cơn ác mộng vậy. Không khí thật thích hợp cho buổi lễ Halloween, đầy u ám và một cái gì đó của thế giới khác, nhưng nó cũng đã đánh thức sự sợ hãi của Elena.Từ cái đêm đó ở Bonnie,cô đã thật sự đánh mất khả năng nhận thức sâu sắc của cô về những điều kỳ quái và huyền bí, mơ hồ. Nhật ký của cô vẫn chưa được tìm ra, dù cho họ có tìm kiếm từ trên xuống dưới trong nhà Bonnie.Cô cũng không thể nào tin rằng nó thật sự đã bị mất, và cái ý nghĩ một người kỳ lạ nào đó đọc được hết cái suy nghĩ của cô cũng đủ làm cô cảm thấy phát điên lên rồi. Vì lẽ đó, tất nhiên, nó đã bị lấy mất đi; còn lời giải thích nào khác chứ? Nhiều hơn một cánh cửa đã để mở trong đêm hôm đó ở nhà McCullough; vài người có thể đã đi vào. Cô muốn giết bất cứ ai làm điều đó.