Hình ảnh của những đôi mắt tối đó hiện lên trước mặt cô. Gã đó, cái gã mà cô đã gặp ở nhà Bonnie, kẻ làm cho cô quên đi Stefan. Có phải hắn làm không? Cô đã tự đánh thức cô khi mọi người kéo tới trường và cô cố mỉm cười như là chính họ đã làm cho cô cười trong phòng đại sảnh. Phòng tập thể dục thường trống không đã được sắp xếp hỗn độn.Trong lúc Elena đi khỏi, mọi thứ đã thay đổi. Khi đó, nơi này đã đầy các bậc đàn anh: thành viên của Hội học sinh, hội bóng đá, câu lạc bộ Key,tất cả đang tập trung vào những đồ dùng sân khấu và cảnh trí.Bây giờ thì nó đặc nghẹt toàn là người lạ, hầu hết họ còn không phải là người nữa. Vài thây ma sống đã quay lại khi Elena bước vào, cái đầu lâu của họ cười toe toét có thể nhìn thấy xuyên qua những thớ thịt thối rữa của khuôn mặt họ. Một người lưng gù gương mặt bị biến dạng rất lố bịch đi khập khiểng về phía cô,bên cạnh là một thi hài sống với một làn da trắng thâm tím và một đôi mắt quỷ. Từ hướng khác là một con ma sói đang gầm gừ với cái mõm thú đầy máu, và phù thủy bóng tối rất ấn tượng. Elena thấy là, cùng với sự ngạc nhiên đến choáng váng, rằng cô không nhận ra gần một nửa số người này trong trang phục của họ. Và họ đang vây quanh cô, có tiếng ngưỡng mộ cái áo màu xanh đá, có tiếng thông báo là có vấn đề gì rồi. Elena vẫy tay ra hiệu lặng lẽ và cô quay hướng về phía phù thủy, mái tóc đen dài trải dọc xuống chiếc váy đen. “Cái gì vậy, Meredith?” cô nói. “Huấn luyện viên Lyman bệnh rồi”, Meredith trả lời dứt khoát, “nên ai đó để cho thầy Tanner thay thế”. “Thầy Tanner á?” Elena kinh ngạc. “Ừ, và ông ấy đã gây rắc rối rồi. Tội nghiệp, Bonnie vừa mới bị đó. Cậu tốt hơn hết là qua đó đi.” Elena nhìn và gật đầu tán thành, rồi đi men theo đoạn đường của Ngôi nhà ma. Khi cô đi xuyên qua Căn Phòng Tra Tấn khủng khiếp và Phòng Chém Điên Loạn kinh tởm, cô suy nghĩ là mọi người đã làm mọi thứ quá tốt. Nơi này làm cho ánh sáng cũng phải sợ. Phòng Của Người Tu Sỉ gần lối ra. Ở đó, có một tấm cạc ton được dựng sẵn để làm một cái Stonehenge . Nhưng có một nữ tu sĩ nhỏ dễ thương , người mà biết khá rõ giữa hiện thực và những gì từ xa xưa nhất, mặc áo choàng màu trắng và vòng hoa lá sồi đang nỗ lực tranh cãi gần như khóc. “Nhưng thầy phải bôi máu lên nữa,” cô nói như một lời van nài. “Nó là một phần của màn kịch. Thầy là vật tế.” “Mặc cái áo choàng lố bịch này là đủ tệ lắm rồi,” Tanner trả lời ngắn gọn. “Không một ai cho tôi biết tôi phải bị những đốm bẩn màu xi-ro này từ trên xuống dưới hết.” “Thật sự thì nó đâu có dính lên người thầy đâu.” Bonnie nói. “ Nó dính trên chiếc áo choàng và trên bệ thờ ấy chứ. Thầy là vật tế.”. cô lặp lại lần nữa, như là bằng một vài cách để cố thuyết phục thầy.