Nó cứ như những suy nghĩ của họ đang được kết hợp lại, trở thành một. Anh có thể cảm thấy sự vui sướng của Katherine khi uống máu anh. Sự vui thích của cô trong việc hút những dòng máu ấm đã cho cô sự sống. Và anh biết cô có thể cả thấy sự thích thú của anh trong lúc trao cho cô điều đó. Nhưng sự thật đã bị đẩy lùi, ranh giới giữa những giấc mơ và sự tỉnh táo càng trở nên mờ nhạt hơn. Anh không thể nghĩ một cách rõ ràng nữa, anh không thể suy nghĩ được gì cả. Anh chỉ có thể cảm nhận, và những cảm giác của anh cứ tăng dần và tăng dần, ngày càng cao hơn, phá vỡ sợi dây ràng buộc giữa anh và trái đất. Một khoảng thời gian sau, anh không biết tại sao mình có thể ở đó, trong vòng tay cô. Cô nâng niu anh như một người mẹ đang ẵm đứa con còn bé vậy, hướng đôi môi anh nghỉ ngơi trên cái cổ trần trong bộ đồ ngủ của cô ấy. Có một vết thương nhỏ ở đó, một vết cắt tối màu đối lập với làn da nhợt nhạt. Anh không còn cảm thấy sợ hải hay ấp úng, và khi cô vuốt ve mái tóc anh để khích lệ, anh bắt đầu uống. Lạnh lùng và tỉ mỉ, Stefan phủi sạch vết bùn đất trên đầu gối. Thế giới con người đã say ngủ, biến mất trong sự sững sờ, nhưng những giác quan của anh thì trở nên sắc bén hơn. Anh nên cảm thấy thỏa mãn, nhưng anh lại đói; ký ức đánh thức sự ham muốn trong anh. Mũi anh đánh hơi thấy mùi xạ hương của một con cáo, anh bắt đầu đi săn. Chương 12 (Bản dịch của Ruby và Aoi Gin) Elena chậm rãi quay tròn trước tấm gương lớn trong phòng của dì Judith. Margaret thì ngồi trên cạnh chân chiếc giường to bằng bốn tấm ap-phich ghép lại, cùng với một đôi mắt nâu to và một cái nhìn đầy thán phục. “Em ước em có một cái váy như thế này cho trò ‘cho kẹo hay bị ghẹo’ đó,” cô bé nói. “Chị thích nhìn em trông giống như một con mèo trắng nhỏ cơ,” . Elana nói và hôn nhẹ lên đôi tai màu tím trắng đính trên dải băng buộc đầu của Margaret, rồi cô quay lại nhìn dì mình, dì đang ở bên cửa với kim đan và sợi len được chuẩn bị sẵn. “Nó rất hoàn hảo”, dì nói một cách ấm lòng. “Chúng ta không phải thay đổi một cái gì cả.” Cô gái trong chiếc gương có thể bước ra khỏi một trong những cuốn sách vào thời kỳ Phục Hưng ở Ý của Elena. Chiếc váy màu xanh đá ôm sát cơ thể cô đã phơi ra một vòng eo thon nhỏ cùng với cái cổ và một đôi vai trần.Những cái tay áo dài có một đường dài chẻ ra đủ để lộ ra bên dưới một lớp lụa trắng của chiếc áo lót nữ, chiếc váy quét dài trải xuống hết trên sàn xung quanh cô. Chiếc váy lộng lẫy, màu xanh nhạt đủ để làm nổi bật đôi mắt xanh đậm của Elena. Khi Elena quay đi, cái nhìn của cô liếc nhanh cái đồng hồ quả lắc cổ phía trên cái tủ quần áo. “Oh-Đã bảy giờ rồi. Sefan sẽ ở đây trong vài phút nữa.” “Đó có lẽ là xe của cậu ta”, dì Judith nói và dì bước ra cửa. “Dì sẽ xuống và mời thằng bé vào”. “Được rồi ạ”. Elena nói một cách ngắn gọn. “Con sẽ xuống gặp anh ấy. Tạm biệt dì, chúc mọi người có một đêm vui vẻ với trò chơi ‘cho kẹo hay bị ghẹo’ “. Cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang.