Phong Nguyệt Hiểu, một gã biên tu chuyên tu sửa sổ sách trong Hàn Lâm viện, làm quan cũng được hai năm.
Có thể nói chức quan của hắn cũng chỉ là nhỏ nhoi, thấp kém không ai thèm để ý.
Làm tốt cũng không ai khen mà làm sai cũng chẳng ai trách phạt gì.
Trong khi hắn còn dặm chân tại chỗ, ngày ngày làm bạn với sách vở thì đám bạn đồng liêu lúc trước cùng hắn nhập quan trường lúc này cứ thăng quan tiến chức, một bước lên mây.
Với hắn, một chức biên tu nho nhỏ trong Hàn Lâm viện đã đủ lắm rồi.
Không phải hắn không có chí cầu tiến, đơn giản trong lòng hắn đã có chủ ý từ trước.
Thật sự việc thi lấy công danh tiến nhập quan trường chỉ vì hắn muốn biết làm quan là như thế nào, muốn thử nghiệm cái cuộc sống mà bao kẻ cứ khổ cực mười năm đèn sách để tiến vào trong đó.
Mà trong mấy năm nay hắn cũng có nhiều thu hoạch, cuối năm hắn sẽ xin từ quan, sau đó trở về nhà làm một người có tiền có bạc, nhà cửa sung túc, sống cuộc sống phú quý không nghĩ không lo.
Vốn nghĩ mọi chuyện cứ như thế suôn sẻ trôi qua, ai ngờ một đạo thánh chỉ ban ra phá hủy hết tất cả kế hoạch của hắn.
Thật sự tức chết hắn mà!!!
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tứ hôn cho Phong Nguyệt Hiểu và Thần Hi quận chúa, ngay sau đó thành hôn, khâm thử.
" Một gã công công cười ha hả tuyên đọc thánh chỉ, nhưng lúc này đây Phong Nguyệt Hiểu phát giác hắn đã chết lặng không thể nhúc nhích được.
Cả người hắn cứ cứng như tượng vậy, hắn còn có thể cười được sao???
"Phong đại nhân thật là có phước, phải tu mấy kiếp mới được như vậy, có thể cưới được quận chúa Thần Hi, người được thế nhân ca ngợi không tiếc lời, thật đáng chúc mừng.
"
Phong Nguyệt Hiểu cười đến có chút cứng ngắc: "Đúng vậy, không biết Phong mỗ có tài có đức gì.
.
.
" Đời trước hắn đã làm chuyện gì thất đức hay ác ôn gì để ngày hôm nay ông trời lại tự dưng đem chuyện này đến chơi đùa hắn chứ?
Chờ công công đi rồi, bên cạnh Phong Nguyệt Hiểu bỗng xuất hiện một tỳ nữ - Thị Nguyệt, vẻ mặt nàng lo lắng, sốt ruột muốn cùng hắn nói chuyện, thương lượng xem trước mắt nên làm thế nào mới đúng: "Chủ tử, chuyện này ngài nói phải làm thế nào mới tốt đây?"
"Còn có thể làm sao bây giờ? Ta chỉ có thể lấy quận chúa thôi.
"
"Điều này sao có thể cơ chứ? Ngài cũng phải biết thân phận của mình sao có thể.
.
.
.
" Việc này cũng không thể nói giỡn được đâu!
"Kháng chỉ là tội chết, đào hôn sẽ liên lụy đến người nhà, ta chỉ có thể phụng chỉ hành sự mà thôi.
Haizzz.
.
.
" Phong Nguyệt Hiểu thật sự cảm thấy đầu óc của hắn lúc này trống rỗng, không nghĩ ra được biện pháp gì, cũng chẳng biết làm gì mới thỏa đáng.
Thị Nguyệt á khẩu không nói được lời nào, nhất thời cũng không có chủ ý.
"Nhưng ngài là một nữ tử! Chuyện hôn nhân này làm sao có thể cơ chứ, có bao giờ một nữ tử cưới một nữ tử đâu?"
Không sai, Hắn kỳ thực là Nàng! Nữ tử cưới vợ, hoang đường thật! Thiên hạ to lớn có ai có thể biết chứ! Nhưng vì để tự bảo vệ mình cùng người thân, hắn chỉ có thể đi một con đường mà thôi.
Lúc trước nàng bất chấp cãi lại ý định của mọi người trong nhà, cố ý nữ phẫn nam trang đi thi khoa cử, hôm nay tai vạ đến nơi, càng không thể để người thân của nàng vì nàng mà dính dáng vào được.
------------------------------------------------------------
"Lượng Vũ, con thật sự muốn tuyển hắn làm quận mã của con sao?" Sở quận vương nhăn mặt, nhíu chặt hàng chân mày, khuôn mặt hắn bây giờ có thể nói là không thể nào tức tối hơn được nữa.
Ánh mắt nhìn chằm chằm con gái cưng của mình.
"Bát tự số mệnh của Phong Nguyệt Hiểu và bát tự của phu quân nữ nhi do sư phụ tiên đoán có rất nhiều điểm tương đồng, hay nói đúng hơn là hoàn toàn giống nhau, không lẽ phụ vương không tin những tiên đoán của sư phụ?" Trầm Lượng Vũ chậm rãi từ tốn đem nguyên nhân việc nàng lựa chọn Phong Nguyệt Hiểu làm phu quân của mình nói cho Sở quận vương nghe.
Sở quận vương đương nhiên tin tưởng những tiên đoán của sư phụ Lượng Vũ, tài tiên đoán của ông ấy đã vượt qua cái gọi là thầy tướng số hay hạng lang băm giang hồ thông thường.
Thần toán tử - danh tiếng của ông ấy cùng sự tài tình trong việc chiêm tinh đoán mệnh khiến Sở quận vương không thể nào không tin được.
"Phụ vương đương nhiên tin những tiên đoán của sư phụ con nhưng ta không tin cái tên Phong Nguyệt Hiểu kia, hắn chỉ làm một chức biên tu nhỏ nhoi ở Hàn Lâm viện, trước nay không người biết tới, nếu không phải con nói muốn kết hôn với hắn, ta thật sự chẳng biết trong triều còn có người này tồn tại.
Hắn như vậy làm sao xứng với con gái của Sở quận vương ta chứ.
"
Hắn đường đường là một quận vương gia, đương nhiên những thông tin về Phong Nguyệt Hiểu hắn đã cho người điều tra rõ ràng, người này sao có thể xứng đôi với con gái bảo bối của hắn cơ chứ.
Hắn chỉ có thể nói một câu, Phong Nguyệt Hiểu.
.
.
Không thể trông cậy được gì!
"Phụ vương, ý của nữ nhi đã quyết, cho dù người có nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi được.
Đừng nói thêm nữa.
"
Sở quận vương nhìn vẻ lạnh nhạt mang theo chút xa cách của nữ nhi, chỉ có thể cuối đầu thở dài đầu hàng: "Vậy thì tùy ý con quyết định đi!"
Nói đi nói lại hắn dù tốt xấu gì cũng là quận vương, đương nhiên hắn không tin hắn đấu không lại một cái biên tu nhỏ nhoi của Hàn Lâm viện.
Mà lúc này Trầm Lượng Vũ lại nhớ đến nội dung những lời sư phụ nàng nói lúc chia tay.
"Sư phụ, đồ nhi muốn cùng người vân du thiên hạ, cứu trợ thế nhân, có thể chứ?"
Ánh mắt của thần toán tử ôn nhu nhìn vào đồ nhi bảo bối mà nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn: "Vũ nhi, con quên chuyện vi sư từng nói với con hay sao, kiếp trước con nợ tình cảm của một người, kiếp này nhất định phải trả lại phần tình cảm này.
"
"Đồ nhi biết.
.
.
" Nàng đương nhiên nhớ, trước đây có một khoảng thời gian, sư phụ từng nói cho nàng biết việc này, nhưng mà thật sự lúc nghe đến việc này nàng chỉ cảm thấy rất phiền phức.
"Người ta nói nhân quả nhân quả, có nhân mới có quả.
Dù là con theo ta vân du tứ hải, tế thế cứu người nhưng cũng không trốn thoát được nhân này do định mệnh an bài.
Đã là như vậy sao không đi đối mặt đi? Huống hồ trách nhiệm mà con mang trên người còn chưa làm xong !"
Trầm Lượng Vũ lo lắng suy nghĩ một lúc, sau cùng mới có quyết định: "Như vậy nếu đồ nhi giải quyết hết mọi ân tình con thiếu người khác, thì có thể theo sư phụ vân du?"
"Chỉ sợ nha đầu như con đến lúc đó trong thâm tâm chỉ để ý đến phu quân của mình, sớm quên đi sự tồn tại của sư phụ rồi.
"
"Sẽ không như vậy đâu!" Lời nói của Trầm Lượng Vũ tràn đầy tự tin.
Chỉ cần nàng hoàn trả lại phần tình cảm mà kiếp trước nàng nợ, thì nàng có thể theo sư phụ vân du rồi! Đối với việc trả nợ này, nàng tin rằng rất nhanh có thể hoàn thành!
Bởi vì từ nhỏ tính tình của nàng đã lãnh đạm, không thích thân cận với ai, đối với bất kì chuyện gì đều không có một chút hứng thú, hơn nữa nàng cũng từng gặp qua Phong Nguyệt Hiểu, trong đầu nàng chắc chắn, nàng nhất quyết sẽ không yêu hắn!
.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
61 chương
188 chương
44 chương