Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 54
Có một khoảng lặng dài, quá lâu đến mức Elena nghĩ anh sẽ không trả lời cô. Nhưng cuối cùng anh nói, “Cô ấy chết rồi.”
Elena thở ra một hơi thở run rẩy. Một chút giận dữ cuối cùng của cô cuộn lại và biến mất từ sâu bên trong cô. “Chuyện đó chắc phải đau buồn lắm,” cô nói nhỏ nhẹ, nghĩ về ngôi mộ trắng của bố mẹ cô giữa cánh đồng lúa mạch đen. “Tôi rất tiếc.” Anh không nói gì cả. Khuôn mặt anh lại khép chặt, và anh dường như đang nhìn vào một điều gì đó xa xôi, điều gì đó kinh khủng và tan nát con tim mà chỉ mình anh nhìn thấy được. Nhưng không chỉ có nỗi thương tiếc trong biểu hiện của anh. Xuyên qua những bức tường, vượt qua tất cả sự kiềm chế run rẩy của anh, cô có thể nhận thấy cái nhìn đau đớn ghê gớm của sự dằn vặt tội lỗi và sự cô đơn đến không thể chịu đựng nổi. Một cái nhìn đầy mất mát và ám ảnh đến mức cô đã di chuyển lại bên cạnh anh trước khi cô kịp nhận ra mình đang làm gì.
“Stefan,” cô thì thầm. Anh dường như không nghe thấy cô; dường như anh đang phiêu dạt trong cái thế giới đau khổ của bản thân anh.
Cô không thể ngừng bản thân mình đặt một bàn tay lên cánh tay anh. “Stefan, tôi biết nó có thể đau đớn đến mức nào...”
“Cô không thể biết được đâu,” anh bùng nổ, tất cả sự bình lặng của anh trào lên trong một cơn cuồng nộ màu trắng. Anh nhìn xuống bàn tay cô như thể mới vừa nhận ra nó ở đó, như thể tức điên lên vì cô dám chạm vào anh. Đôi mắt xanh của anh giãn ra và tối lại khi anh hất tay cô ra, vung một bàn tay lên để ngăn cô lại chạm vào anh lần nữa...
... nhưng không hiểu sao, thay vào đó, anh lại đang nắm tay cô, những ngón tay anh đan chặt với những ngón tay cô, như đang bám lấy sự sống. Anh nhìn xuống đôi tay họ đan vào nhau trong sự hoang mang. Sau đó, từ từ, ánh mắt anh di chuyển từ những ngón tay đang siết chặt lên khuôn mặt cô.
“Elena...” anh thì thầm.
Và sau đó, cô nhìn thấy nó, nỗi đau đớn làm tan vỡ cái nhìn của anh, như thể đơn giản là anh không thể đấu tranh với nó lâu hơn nữa. Sự thất thủ như những bức tường cuối cùng cũng sụp đổ và cho cô thấy được những gì bên trong.
Và rồi, một cách vô vọng, anh cúi đầu xuống đôi môi cô.
“Chờ đã... dừng lại đây đi,” Bonnie nói. “Mình nghĩ mình thấy thứ gì đó.”
Chiếc xe Ford cũ mèm của Matt chậm dần lại, dịch sát vào lề đường, nơi những cây mâm sôi và bụi rậm mọc dày đặc. Có thứ gì đó màu trắng chập chờn ở đó, đang hướng về phía họ.
“Ôi, lạy chúa,” Meredith kêu lên. “Đó là Vickie Bennett.”
Cô gái loạng choạng trong luồng ánh sáng đèn pha ô tô và đứng đó, lưỡng lự, khi Matt dẫm phanh. Mái tóc màu nâu sáng của cô ta rối tung và lộn xộn, và đôi mắt cô ta nhìn đờ đẫn trên khuôn mặt đầy những vết dơ và bụi bẩn. Cô ta chỉ mặc duy nhất một cái váy lót trên người.
“Đưa cô ấy vào xe đi,” Matt nói. Meredith đang mở cửa xe. Cô nhảy ra và chạy về phía cô gái đang mụ mẫm.
“Vickie, cậu có ổn không? Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
185 chương
14 chương
75 chương
43 chương