Trói buộc cả đời
Chương 1 : Trói buộc cả đời
Edit: Heulwen
Thời tiết cuối tháng chín vẫn còn nóng nực, oi bức như giữa hè. Nhưng khi màn đêm buông xuống, gió thu mát lạnh từ bên ngoài lùa vào nhà, nhiệt độ trong phòng mới bắt đầu giảm xuống.
Nhưng mà người bên trong phòng lại không rảnh mà bận tâm đến việc thời tiết đang dần chuyển lạnh, bởi vì bọn họ đang bị đốt cháy bởi thứ gọi là ‘tình dục’.
Dưới ánh đèn phòng, chỉ thấy một người đàn ông đang gập hai tay của cô gái ra sau lưng và nắm gọn trong lòng tay trái của mình.
Tháo cà vạt bằng tay phải, nhẹ nhàng buộc cổ tay cô lại, buộc chặt theo vòng tròn, động tác của anh vô cùng nhanh nhưng vải cà vạt mềm mại nên cũng không gây ra đau đớn.
Sau khi cột chắc hai tay, Thẩm Hoán mới dừng lại mọi động tác, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó anh đẩy cô nằm xuống tấm nệm êm ái, cúi người đặt tay lên hai bên tai rồi cần thận hôn lên trán, lông mày, lông mi, sống mũi và cuối cùng là đôi môi, cũng chỉ là một nụ hôn nhẹ không quá thâm nhập sâu.
Cô gái có vẻ hơi khẩn trương, hai tay nắm chặt lấy nhau, ngẩng cổ đáp lại nụ hôn này.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh…” Lời còn chưa nói hết đã bị anh đặt ngón trở lên miệng không cho cô nói nữa.
“Gọi anh là gì?” Anh cười nhìn cô, nụ cười mê hoặc lấy tâm hồn cô, bất giác cô thốt ra:
“Thẩm Hoán…”
Đã từng gọi anh là học trưởng, là tổng giám đốc Thẩm nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày gọi tên anh thân mật như vậy.
“Ngoan, với tư cách là người ban thưởng, anh cho em một lần cực khoái được chứ?” Anh hôn vành tai cô, khẽ liếm mút.
Phần lưỡi ướt át liếm mút, hôn vành tai cô, vừa nóng lại vừa mềm, hơi thở khẽ phả vào làm cô không khỏi run rẩy, từ tai, thậm chí là gò má cũng đã ửng hồng.
Một tay cởi cúc quần cô, ngón tay linh hoạt cởi bỏ quần lót, dò xét đi vào…
“A…” Lâm Noãn đã không còn sức lực suy nghĩ vấn đề của mình là gì, cô chỉ có thể thở dốc để duy trì sự tỉnh táo.
Ngón tay anh xoa nắn nơi riêng tư của cô, khẽ chạm vào nụ hoa, từ từ vân vê.
“Ah….” Cô cong người lại, khoái cảm dần đánh úp tới, theo từng động tác vuốt ve của anh cơ thể cô run rẩy.
Trong cơ thể dường như trào ra một dòng nước, cô muốn kẹp chặt hai chân lại nhưng bị anh dùng sức banh ra.
Nghe thấy tiếng cười khẽ, ngón tay dưới thân bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Cơ thể của cô run rẩy kịch liệt, tất cả sự mẫn cảm tập trung hết nơi đầu ngón tay kia.
Trong vô thức, hai tay cô siết chặt cà vạt, làn da dưới lớp cà vạt đã lấm tấm mồ hôi.
Khi cô giãy dụa, chiếc cà vạt bị cô xoắn lại thành một sợi dây ghì đau tay mình.
Hô háp ngày càng dồn dập, cô cắn chặt môi không cho tiếng rên của mình thoát ra, cơ thể vặn vẹo, run rẩy.
Lâm Noãn vô lực cong người, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng làn sóng khoái cảm khiến đầu óc cô trống rỗng, cơ thể bắt đầu co rút, trước mắt chỉ còn khoảng trắng.
Sau khi đầu óc trống rỗng một lúc, cô mới nghe rõ những gì anh nói: “Đây là cao trào, em hiểu chưa?”
Cô cố gắng mở ra đôi mắt ướt át, cố nhìn rõ nét mặt của anh qua tầng nước mắt. Cô gật đầu một cách yếu ớt, ngón tay dưới thân lúc này mới dần chậm lại.
Tiếng thở hổn hển phả vào ga giường, vầng trán hơi ẩm ướt, , hơi thở ấm áp phả ngược lại lên khuôn mặt ửng hồng.
Cơ thể đổ mồ hôi ẩm ướt, vài sợi tóc ướt quấn quanh cần cổ trắng nõn như dây leo.
Đôi môi sưng đỏ, ướt át khẽ phát ra tiếng thở gấp,thân thể mềm oặt vùi trong lớp chăn bông mỏng, cô thầm nghĩ ‘Hóa ra đây là…. Cực khoái sao?’
Nhìn vẻ mặt đáng thương như bị người khác chà đạp, anh bất lực rút tay ra, thở dài, sức lực của cô gái này quá yếu sau này làm sao có thể làm mạnh hơn được?
Thẩm Hoán tiếc nuối lắc đầu, từ bỏ ý định tiếp tục, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực. Chỉ trong vài phút mà cô đã toát mồ hôi đầm đìa.
Anh từ từ dỗ dành cô, đợi cô dịu lại sau cơn cực khoái.
Truyện khác cùng thể loại
216 chương
34 chương
15 chương
431 chương
113 chương
368 chương
20 chương