Vickie rên rỉ, vẫn nhìn thẳng về phía trước. Rồi cô ta bất thần như nhận ra Meredith, và chộp lấy cô, ấn những móng tay của cô ta vào cánh tay của Meredith. “Đi khỏi đâu mau,” Cô ta nói, đôi mắt chứa đầy xúc cảm dữ dội, giọng cô ta khản đặc và kì lạ, như thể có thứ gì đó chặn trong mồm. “Tất cả các người... mau chạy khỏi đây! Nó đang đến đấy.” “Cái gì đang đến chứ? Vickie, Elena đâu rồi?” “Chạy khỏi đây ngay đi...” Meredith nhìn xuống đường, rồi dẫn cô gái vẫn đang run lẩy bẩy quay trở lại xe. “Bọn mình sẽ đưa cậu đi,” Cô nói, “nhưng cậu phải nói cho chúng mình biết chuyện gì đã xảy ra. Bonnie, đưa ình mượn áo choàng của cậu. Cậu ấy đang lạnh cóng đây này.” “Cô ấy hẳn bị thương,” Matt nói dứt khoát. “Và cô ấy đang bị sốc hay gì đó nữa. Câu hỏi là, những người khác đâu? Vickie, chẳng phải Elena đi cùng cô sao?” Vickie nức nở, úp tay lên mặt khi Meredith choàng tấm áo khoác màu hồng óng ánh của Bonnie lên vai cô ta. “Không... Dick,” cô ta nói một cách mập mờ. Dường như cô ta rất đau đớn khi nói chuyện. “Chúng tôi ở trong nhà thờ... Nó thật khủng khiếp. Nó đến... giống như sương mù xung quanh. Sương mù tối đen. Và đôi mắt. Tôi nhìn thấy đôi mắt nó trong bóng tối ở đó, rực cháy. Chúng đốt cháy tôi...” “Cô ấy đang mê sảng,” Bonnie nói. “hoặc hoảng loạn, hay bất cứ cái gì người ta gọi nó.” Matt nói từ từ và rõ ràng. “Vickie, xin cô đấy, hãy nói cho chúng tôi một điều thôi. Elena đâu rồi? Chuyện gì xảy ra với cô ấy?” “Tôi không biết.” Vickie ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên trời. “Dick và tôi... chúng tôi ở một mình. Chúng tôi đang... và sau đó đột nhiên nó vây quanh chúng tôi. Tôi không thể chạy được. Elena đã nói là cái nhà mồ đã mở ra. Có lẽ nó chui ra từ đó. Nó thật khủng khiếp...” “Họ đã ở trong nghĩa trang, trong nhà thờ bỏ hoang.” Meredith giải thích. “Và Elena có đi cùng họ. Và nhìn này.” Trong ánh sáng, họ có thể nhìn thấy những vết trầy xước sâu còn mới chạy suốt từ cổ Vickie xuống đến vạt trên của chiếc áo lót. “Chúng trông giống vết cào của động vật,” Bonnie phán. “Giống như vết mèo cào, có lẽ vậy.” “Không có con mèo nào làm thế với ông già dưới chân cầu,” Matt nói. Khuôn mặt anh tái nhợt, và những cơ bắp săn lại dưới lớp vải áo. Meredith nhìn theo ánh mắt anh ra đường và sau đó lắc đầu. “Matt, chúng ta phải đưa cô ấy quay trở lại trước đã. Chúng ta phải làm thế,” Cô nói. “Nghe mình này, mình cũng lo cho Elena như cậu vậy. Nhưng Vickie cần đến bác sĩ, và chúng ta cần báo cho cảnh sát. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Chúng ta phải quay lại thôi.” Matt nhìn lại con đường một lần cuối thật lâu, rồi thở hắt ra trong một tiếng rít. Đóng sập cửa xe lại, anh vào số và quay xe, mỗi cử chỉ đều rất kích động. Suốt quãng đường quay về thị trấn, Vickie rên rỉ liên tục về những con mắt.