Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 53
Anh lắc đầu, nhưng giọng anh rất nhỏ nhẹ. “Tôi không hề ghét cô.”
“Ngay từ đầu, anh đã tránh né tôi như thể tôi là... con hủi vậy. Tôi đã cố tỏ ra thân thiện với anh, và anh thì ném trả nó lại vào mặt tôi. Đó có phải là thái độ của một quý ông khi ai đó muốn chào đón anh ta không?”
Anh như đang muốn nói điều gì đó, nhưng cô đang bị cuốn theo cảm xúc, không chú ý đến. “Anh hắt hủi tôi trước mặt mọi người hết lần này đến lần khác; anh làm bẽ mặt tôi ngay ở trường. Anh chắc hẳn sẽ không thèm nói chuyện với tôi như bây giờ nếu nó không liên quan đến chuyện sống chết. Có phải như thế mới khiến anh mở miệng nói? Phải là một người gần như sắp bị giết đúng không?”
“Và thậm chí ngay lúc này,” cô tiếp tục một cách cay đắng, “anh không muốn tôi ở bất cứ đâu gần anh. Có chuyện gì với anh vậy, Stefan Salvatore, việc gì mà khiến anh phải sống theo lối này? Khiến anh phải dựng lên những bức tường để giữ mọi người không lại gần? Khiến anh không thể tin bất cứ ai? Anh bị làm sao thế hả?”
Anh im lặng, khuôn mặt anh quay đi. Cô hít một hơi thở sâu và thẳng vai lên, giữ cho đầu cô ngẩng lên mặc dù đôi mắt cô nhức nhối và bùng cháy. “Và có chuyện gì không phải với tôi?” Cô nói thêm, bình tĩnh hơn. “Điều gì làm anh thậm chí không thể nhìn tôi, nhưng lại có thể để Caroline Forbes ngã nhào vào anh? Ít nhất tôi cũng có quyền được biết về điều đó chứ. Tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, thậm chí tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh ở trường nữa, nhưng tôi muốn biết sự thật trước khi đi. Tại sao anh căm ghét tôi đến thế, Stefan?”
Một cách chậm rãi, anh quay lại và ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh ảm đạm, hoang vắng, và có điều gì đó cuộn lên trong Elena khi cô nhận thấy nỗi đau đớn trên gương mặt anh.
“Đúng,” anh nói, “Tôi nghĩ cô có quyền được biết. Elena.” Anh liếc cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, và cô nghĩ, tệ thế sao? Cái gì khiến nó tệ đến mức ấy chứ? “Tôi không hề ghét cô,” anh tiếp tục, phát âm từng từ một cách cẩn thận, rõ ràng. “Tôi chưa bao giờ ghét cô. Nhưng cô gợi cho tôi nhớ đến một người khác.”
Elena bị dội lại. Nó không hề giống với bất cứ điều gì cô mong đợi. “Tôi khiến anh nhớ đến một người khác mà anh quen sao?”
“Một người mà tôi từng quen,” anh nói một cách lặng lẽ. “Nhưng,” anh nói thêm một cách chậm rãi, như thể đang suy nghĩ để tìm ra lời giải đáp, “cô thực ra không hoàn toàn giống cô ấy. Cô ấy trông giống cô, nhưng mỏng manh, yếu đuối hơn. Dễ bị tổn thương. Bên trong cũng như bên ngoài.”
“Còn tôi thì không chứ gì.”
Anh tạo ra một âm thanh có thể phần nào giống như một tiếng cười nếu có bất cứ sự hài hước nào trong đó. “Không. Cô là một chiến binh. Cô là... chính cô.”
Elena im lặng trong một lúc. Cô không thể tiếp tục cơn giận được nữa, khi nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của anh. “Chắc anh rất thân với cô ấy?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
185 chương
14 chương
75 chương
43 chương