Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Chương 1 : Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Edit: Thiên Hi   Đây là đợt tuyết rơi nhiều nhất từ trước tới nay ở thành phố A. Trên đường đèo vắng vẻ ở Tần Sơn, Tô Giản đánh tay lái, phía trước lại là một khúc cua nguy hiểm khác. Dưới chân mới vừa dùng một chút lực, trong tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, xe chạy quá nhanh, mắt vừa thấy liền đụng phải! Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Shit!” Cô lập tức đạp phanh. Âm thanh chói tai vì phanh khẩn cấp vang vọng trong núi, cũng may Tô Giản đã thắt dây an toàn nên không bị văng ra khỏi xe theo quán tính. Cô sững sờ cầm vô lăng, trời rất lạnh nhưng cô lại toát mồ hôi đầm đìa. Cô đâm chết người rồi! Thật vất vả lấy hết can đảm, Tô Giản xuống xe, trên lốp xe có tuyết nhưng không có máu, Tô Giản thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông ngã cách xe khoảng nửa mét, nhìn dáng vẻ là tự ngất xỉu, không có dấu vết bị nghiền áp, là ăn vạ? Ý niệm này vừa mới dâng lên, Tô Giản liền chú ý tới vết máu trên người đối phương, cô giật mình, nhíu mày lại, có nên cứu người này không? Nửa giờ sau, Tô Giản nửa kéo nửa dìu người đàn ông vào khách sạn, bà chủ có vài phần cảnh giác, do dự nhìn cô:“Hai người làm sao vậy?” Tô Giản bị ép tới cổ cứng đờ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Ở trên đường cứu được, bị hôn mê bất tỉnh, đành phải vào đây nghỉ ngơi một chút.” Bà chủ đánh giá một hồi, bỗng nhiên kinh ngạc che miệng, “Cô có phải là nữ phụ số hai trong phim Bình Quả Đài Nhiệt Bá?” Điều xấu hổ của minh tinh tuyến ba là thường có người nhận ra họ nhưng lại không nhớ tên của họ. Tô Giản cười gượng hai tiếng rồi chụp ảnh cùng bà chủ. Hai người phụ nữ cố hết sức đưa người đàn ông về phòng, người đàn ông vẫn hôn mê, không nhúc nhích, nếu không phải tim hắn đập bình thường, hô hấp cũng không có khác thường, Tô Giản còn tưởng rằng đây là một người đã chết . Hai tay cô xoa eo, bởi vì mỏi mệt, hai má Tô Giản đều đỏ ửng. Cô vuốt mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai, không hề có phong thái như trên màn hình. Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bà chủ dựa vào khung cửa, giương mắt nhìn cô, sau đó lại nhìn khuôn mặt tuấn tú, dáng người cực phẩm của người đàn ông: “Đại minh tinh, sao tôi càng nhìn càng thấy cô giống người đang bỏ trốn thế?” Tô Giản cười cười, cũng không để ý. Cô rút từ trong ví một số tiền lớn đưa cho bà chủ, “Có thể giúp tôi tìm bác sĩ không? Hình như anh ta bị thương.” Bà chủ liếm môi, đưa tay nhận tiền, “Nơi này rừng núi hoang vu tìm đâu ra bác sĩ, nhưng tôi có hộp y tế ở đây.” Tô Giản suy nghĩ một chút rồi nói: “Như thế cũng được.” Bà chủ mang hộp y tế tới, sau đó rời đi với ánh mắt ái muội, nhân tiện đóng cửa lại. Tô Giản bật máy sưởi ở mức lớn nhất rồi mới đến bên giường. Người đàn ông ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trừ bỏ đôi mắt đang nhắm chặt kia, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng cùng đôi mày sắc bén đều thập phần dẫn người tán thưởng. Cô đã từng thấy nhiều mỹ nam trong làng giải trí nhưng không ai có thể so sánh với người trước mặt. Tô Giản đánh giá một phen, quần áo của anh ta không phải là nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng cô cảm thấy người đàn ông này không đơn giản. Núi sâu trời tuyết, đột nhiên anh ta chạy ra từ trong rừng rồi té xỉu ở trên đường, cô nhớ lại hình ảnh đó rồi nhìn cổ tay người đàn ông, trên cổ tay áo sơmi có vết máu. Chỉ sợ đó là một rắc rối. Nhìn người đàn ông đang hôn mê, Tô Giản thở dài, cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Cởi tây trang của hắn ra, Tô Giản thở phào nhẹ nhõm,trên cổ tay chỉ có vết máu, xem ra hắn không bị thương nặng. Nhưng nếu vẫn nằm ở trên tuyết thì không mất máu mà chết cũng sẽ bị đông chết. Cô nhẹ nhàng vén tay áo sơmi lên để lộ cổ tay của người đàn ông. Trên cổ tay hắn có một vết thương đang chảy máu, vết thương vừa sâu vừa dài, cô chỉ có thể băng bó đơn giản. Sau khi sát trùng và bôi thuốc, Tô Giản quấn băng gạc vào. Tay cô phảng phất run rẩy, trong lòng Tô Giản căng thẳng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nhưng lại thấy hắn vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường. Cô nhẹ nhàng thở ra rồi tiếp tục công việc, không rõ vì sao lại sợ người đàn ông này tỉnh lại. Tuy nhiên, giây tiếp theo. Cổ tay bị thương của hắn cử động, đảo khách thành chủ bắt lấy tay Tô Giản. Trời đất quay cuồng, Tô Giản chưa kịp kêu một tiếng đã bị thân thể cao lớn đè lên trên giường. Cô kinh hoàng mở to hai mắt, hơi thở người đàn ông phả vào mặt cô, đồng tử đen xoáy sâu thẳm chăm chú nhìn cô, con ngươi trầm tĩnh của hắn phản chiếu vẻ mặt hoảng hốt của cô, giống như một con nai đang sợ hãi. Hắn đã tỉnh!