Nếu
Chương 2 : Ánh mắt ác quỷ
* Ở nơi nào đó *
- Giờ cô về được rồi.
- Em không về.
- Tùy cô.. – Cậu con trai cất giọng trả lời một cách ngắn gọn, khuôn mặt mệt mỏi hiện rõ.
- Tại sao anh lại đổi thái độ như thế chứ? Em đã theo đuổi anh, tỏ tình, làm mọi chuyện vì anh, tại sao anh lại không thích em.
- Cô biết lí do.
- Anh đừng đem chuyện đó ra làm lí do, cô ta chết rồi. Anh nên chấp nhận nó đi.
- Ra ngoài.
-Anh đừng thế với em được không, anh nên nhìn vào thực tế đi chứ?
- Tôi bảo ra ngoài – Tiếng hét chói tai vang lên khắp phòng.
- Anh sẽ hối hận vì đuổi em đi, để xem anh yêu cô ta đến bao lâu.
Tiếng trách móc của Giang Ly sau đó là tiếng giày cao gót lọc cọc bước ra ngoài và tiếng đóng cửa vang lên khô khốc.
.
.
Từ ngày Linh My mất, chẳng ngày nào Anh Phi sống vui vẻ, người con gái cậu yêu trước lúc nhắm mắt cũng chẳng thể được nhìn cậu lần cuối, lúc đó cậu vẫn đang ở Mỹ. Điều khiến cậu ta hối hận nhất đó là trái tim của người con gái cậu yêu không còn ở trong cơ thể đã nguội lạnh, cô đã hiến tặng cho người một người khác. Nếu như cậu về sớm thì có lẽ đã ngăn được chuyện cho tim. Cái chết của cô khiến Anh Phi mãi chẳng thể có một cuộc sống như trước nữa.
.
- Chuyện tôi giao cho anh sao rồi?
- Tôi vẫn chưa tìm ra người.
- Cậu yên tâm . Tôi sẽ cố gắng tìm nhanh nhất có thể . – Lâm Ninh nói thêm.
Anh là người làm thân cận nhất Anh Phi và anh cũng hiểu rõ nhất tính tình của cậu chủ mình như thế nào.
- Anh ra ngoài đi.
– Tôi biết rồi. - Lâm Ninh biết ý nên không nói gì thêm, xoay người bước đi.
Căn phòng bây giờ chỉ còn lại mình cậu, không tiếng nói cũng chẳng tiếng động. Điều cậu nghĩ là trái tim của người cậu yêu bây giờ đang ở đâu? Câu hỏi đó cứ hiện lên hàng trăm lần, làm cậu chẳng thể nào ngừng suy nghĩ được, cậu gầy đi rất nhiều. Từ khi chuyện đó xảy ra ba cậu cũng không bắt cậu qua mỹ nữa. Có lẽ ông không tàn bạo như những lời đồn.
Nguyên Anh Phi, cậu con trai 22 tuổi đầy ngạo mạn, thân là con trai độc nhất của Nguyên Anh Phùng, người có quyền lực nhất và sở hữu tập đoàn đá quý lớn nhất vùng, dù tuổi còn nhỏ nhưng tính tình cậu ta như một người không có cảm xúc, nếu điều người khác thích nhất thì chắc chắn đó chính là điều cậu ta ghét nhất, vì một lần làm trái lời ba mình cậu đã bị buộc đưa ra nước ngoài dạy dỗ, nhưng chưa đầy một tháng thì tin bạn gái Linh My qua đời vì tai nạn xe, khiến cậu trở nên cay độc hơn bao giờ, tính cách cậu khiến ai cũng phải sợ , nhưng dù có làm gì quá đáng hay tàn bạo thì trong mắt những cô gái cậu ta luôn là một chàng trai đầy ma mị và hoàn hảo.
Còn đối với cậu từ nay trở đi chẳng thể nào tìm được một ngày vui vẻ nữa, cậu cũng đã tự hứa sẽ không tha thứ cho kẻ lấy đi trái tim đó, thứ mà thuộc về người cậu yêu.
Cốc cốc... tiếng gõ cửa vang lên.
– Mời cậu chủ xuống dùng cơm trưa. - Tiếng cô giúp việc vang lên.
Cậu nghe thấy thì liền mở mắt, không nói bước ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu ăn cơm ở nhà từ khi cậu ở mỹ về. Đồ ăn rất thịnh soạn, nhà quyền quý lúc nào cũng thể hiện ra bên ngoài mà.
– Đồ này là do ai nấu? – sau một lần ăn thì tiếng Anh Phi lại vang lên.
– Là..là do tôi thưa cậu chủ - Tiếng người phụ nữ trung niên, dù biết cậu nhỏ tuổi nhưng cũng không thể giấu được nỗi sợ hãi trên khuôn mặt mình.
– Ngày mai thay đầu bếp khác – Cậu bỏ đũa rồi bước ra ngoài, bởi ngày nào chưa tìm ra được trái tim đó thì cậu chẳng thể nuốt trôi được. Nghĩ đến đó, khuôn mặt bỗng chốc biến đổi một cách quái dị.
– Cũng không đến nỗi nào – Lâm Ninh gắp một miếng lên thử khi cậu chủ đã khuất sau cánh cửa
– Thưa cậu tôi....
- Không sao, lần sau cô cứ phụ bếp tôi sẽ tìm một người nấu chính khác - Anh lại gắp một miếng nữa bỏ vào miệng.
– Rất ngon mà, Dì không cảm thấy thế sao?
Anh nhe răng cười nhìn người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình, bà đã ở đây rất nhiều năm rồi nên cậu không thể để bà mất việc trong nhà này được.
- Cám ơn cậu Lâm Ninh. - Bà mừng rỡ cuối đầu cám ơn anh lia lịa, thật lòng bà chẳng biết đi đâu nếu bị đuổi khỏi đây.
- Không có gì, Dì không cần phải vậy đâu! – anh lại cười, khoe cái răng khểnh dễ thương của mình.
Lâm Ninh là người thân cận của Anh Phi nhưng tính cách của anh lại khác hẳn Anh Phi. Anh Phi độc đoán, tàn bạo bao nhiêu thì anh lại có tính cách trẻ con, dễ thương bấy nhiêu, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng đến sự tin tưởng của Anh Phi dành cho mình, lạ thay Lâm Ninh chưa bao giờ thấy sợ Anh Phi dù cậu ta là cậu chủ, đơn giản anh hiểu tính cậu nhóc này hơn cả bố của cậu ta. Vì lớn hơn mình ba tuổi nên Anh Phi luôn gọi Lâm Ninh là anh. Họ không thường xuyên ở cùng nhau nhưng có chuyện ắt sẽ xuất hiện trước mặt nhau..
.
.
Làn tóc không còn giữ được nếp khi người con trai trong xe bắt đầu tăng tốc, chỉ như vậy Anh Phi mới có thể thoát ra mớ hỗn độn đang ngự trị trong lòng, cậu lái xe nhưng chẳng biết là mình muốn đi đâu? Hình ảnh Linh My cứ thế ùa về khiến cậu không tự chủ bàn tay xiết chặt vô lăng hơn.
.
.
Hình bóng người con gái rất quen đang đứng bên vỉa hè...
Khuôn mặt vã mồ hôi...
Tay dính bẩn vì phải lôi nguyên chiếc xe trên đoạn đường dài.
Người con gái đó khiến cậu rất giận dữ khi thấy mặt dù là lần đầu tiên. Lại xuất hiện trước mặt cậu lần nữa.
Xuyên qua tấm kính đen cậu có thể thấy người con gái ấy.
.
.
- Cuối cùng cũng lôi mày về được.. hờ hờ! – Lim phủi tay vui vẻ với thành quả của mình..
Lim ngồi bệt xuống bậc thềm nhà mình thở hổn hển, trời lạnh mà người cô đổ cả lít mồ hôi.
Ánh nắng chiều chiếu rọi cả khuôn mặt xinh đẹp Lim, cứ thế cô cứ nhắm mắt tận hưởng thời gian cuối ngày khép lại.
.
Nhưng Lim đâu biết có một khuôn mặt cứ nhìn cô như muốn đòi nợ phía sau cánh cổng.
.
Lúc người con trai vô tình bước chân tới nơi này.
.
Cũng đồng nghĩa với lúc định mệnh của họ được bắt đầu bằng sợi dây vô hình.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
137 chương
85 chương
40 chương
9 chương
20 chương
39 chương