Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1803 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 58

Tô Yên nhớ tới Lý Đại Bạch. Mở miệng dò hỏi "Lý Đại Bạch đâu?" Hiên Viên Quân Ngọc sửa sang lại y phục cho nàng, lên tiếng "Ai?" Tô Yên "Lý Đại Bạch." "Không biết." Hắn không có ấn tượng gì với người này. Tô Yên "Chính là người đi cùng chúng ta, từng bị chàng hành hạ mấy ngày khi còn ở trong thôn." Nói vậy, Hiên Viên Quân Ngọc mới thấy có chút ấn tượng. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên "Hỏi hắn làm chi?" Tô Yên "Lý Đại Bạch cùng ta tới nơi này. Hắn ta không sao chứ?" Hiên Viên Quân Ngọc lười biếng lên tiếng "Hẳn là vẫn còn sống." "Ta muốn gặp hắn." Tô Yên vừa dứt lời, động tác sửa sang y phục của Hiên Viên Quân Ngọc liền khựng lại. "Hình như nàng rất để tâm tới tên lỗ mãng kia." Khi nói chuyện, Tô Yên đã sửa soạn xong, lần nữa khôi phục bộ dáng ngày thường. Tóc búi cao, y phục nam tử che đi dáng người quyến rũ. Trước kia nàng cố ý để cho da mình đen đi một chút. Nhưng từ khi tới đây, làn da lại càng ngày càng trắng. nhìn qua giống như một kẻ ăn cơm mềm. Hiên Viên Quân Ngọc ôm nàng không buông tay "Hắn ta cũng biết nàng là nữ nhi?" Tô Yên lắc đầu "Chàng là người duy nhất biết việc này." Hiên Viên Quân Ngọc đột nhiên nghe thấy lời này, tâm tình cực kỳ cực kỳ tốt. "Chờ xử lý xong công sự, ta bế nàng đi tìm hắn." Tô Yên đáp "Ta có thể tự đi." Hiên Viên Quân Ngọc không tán đồng "Sẽ ảnh hưởng đến vết thương." "Ta không dùng đến tay." "Vậy cũng sẽ ảnh hưởng." Tô Yên "Sẽ không ······" Từ khi Hiên Viên Quân Ngọc chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đại phu khâu vết thương lại cho Tô Yên. Hắn liền bắt đầu để ý, quan tâm Tô Yên tới một đẳng cấp gọi là biến thái. Đừng nói là ra khỏi lều trại, nàng muốn ra ăn cơm hắn cũng nhất quyết phải bế nàng từ trên giường ra đó. Bình thường cấp dưới của hắn tới hội báo nhiệm vụ, Tô Yên liền ngồi ngay đơ bên cạnh hắn. Khát nước, muốn uống nước, còn chưa kịp giơ tay ra thì người nào đó đã bưng tách trà tới trước mặt nàng. [Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ] Chỉ trong 3 ngày, Tô Yên liền trở thành người bị cả quân doanh chán ghét, mạnh mẽ lên án. Tô Yên còn nghe được đám người bên ngoài lều trại đánh giá nàng cái gì mà ăn cơm mềm, cái gì mà nam hồ ly tinh, thông đồng với Vương Gia nhà bọn họ. Khó khăn lắm Hiên Viên Quân Ngọc mới chịu thả Tô Yên ra ngoài. Tô Yên vừa đi ra liền gặp Phó tướng canh giữ bên ngoài lều trại. Thậm chí nàng còn nghe thấy hắn ta hừ lạnh một tiếng. Còn nói một câu "Yêu nam!!" Nói xong, Phó tướng đi thẳng vào trong lều. Vừa bước vào, đối diện với con ngươi u ám đen xì của Hiên Viên Quân Ngọc, trong lòng Phó tướng rơi bộp một tiếng. Hiên Viên Quân Ngọc cười, chậm rãi nói "Vừa rồi, Phó tướng nói cái gì? Bổn vương nghe không rõ." Những người tham gia quân ngũ tính tình đều thẳng thắn. Nỗi uất nghẹn đã lâu như vậy, vừa nghe thấy Vương Gia hỏi chuyện, nhịn không được liền nói thẳng "Vương Gia, người quá phóng túng tên tù binh kia rồi. Hắn ta chính là hoạ thuỷ. Có lẽ chính là người Thịnh Nguyên quốc cử tới dụ hoặc Vương Gia. Mong Vương Gia cân nhắc kĩ càng." Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, gật gật đầu. Hai mắt Phó tướng sáng quắc, cho rằng đã khuyên nhủ được Hiên Viên Quân Ngọc "Vương gia!" Hiên Viên Quân Ngọc rũ mắt, mở sổ con trong tay ra "Đây là ngươi viết?" Gã Phó tướng lập tức gật đầu "Đúng vậy, thuộc hạ viết kế hoạch tấn công Thịnh Nguyên quốc." Hiên Viên Quân Ngọc chậm rãi nói tiếp "Chẳng lẽ ngươi không biết Hoàng đế bệ hạ đã ký hiệp ước ngăn chiến với Hoàng đế của Thịnh Nguyên quốc sao? Ngươi dâng sổ con này, chẳng lẽ cố ý muốn dẫn chiến?? Đến lúc đó toàn dân thiên hạ đều cho rằng Hoàng đế bệ hạ của chúng ta là bạo quân, phải nhận một cái thanh danh tàn bạo, vô lương tâm hay sao?".