Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1804 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 59
Gã Phó tướng kia sửng sốt
"Vương Gia, chuyện này, chuyện này...."
Đây chính là kế sách mà hai ngày trước Vương Gia muốn gã viết cơ mà.
Hiên Viên Quân Ngọc ném sổ con lên bàn, lên tiếng
"Người đâu!"
"Có thuộc hạ!"
"Hai mươi đại bản."
"Tuân lệnh!"
Sau đó, vị phó tướng kia bị kéo ra ngoài.
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn theo thân ảnh Phó tướng kia bị lôi đi, chậm rãi lên tiếng
"Bổn vương thấy ngươi rất có tiềm lực làm họa thủy."
Gã Phó tướng kia nghe thấy lời nói của Hiên Viên Quân Ngọc, lập tức liền minh bạch.
Gã không nhịn được nói một câu
"Vương Gia, hắn ta là nam nhân, người không thể cưới, hà tất người phải như vậy??"
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Cưới nàng sao?
Chủ ý không tồi nha.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Tô Yên mặc áo cưới.
Khóe môi nhẹ câu lên
"Ừm, chủ ý không tồi."
Hiên Viên Quân Ngọc vừa mở miệng, liền dọa gã Phó tướng kia sửng sốt.
"Vương, Vương gia??"
Hiên Viên Quân Ngọc lại nói thêm một câu
"Miễn mười đại bản."
Sắc mặt gã Phó tướng thay đổi liên tục.
Chẳng nhẽ Vương Gia thực sự định cưới tên nam nhân tên Tô Yên kia?
"Vương....!Vương Gia....!người....!người thế này là đại nghịch bất đạo a!!!"
Tiếng nói của gã càng lúc càng xa.
......!
Tô Yên đi tới phòng giam.
Trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao đã sáng lên!"
Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên liền sửng sốt.
Sao đột nhiên lại sáng?
Hắn lại suy nghĩ cái gì rồi?
Vừa nghĩ, binh lính dẫn đường phía trước đã lên tiếng
"Người ở chỗ này, ngươi tự xem đi!"
Lý Đại Bạch ngồi trong nhà giam.
Vẫn là bộ quần áo hắn ta mặc lúc tới đây.
Nhìn qua có vẻ cũng không phải chịu khổ.
Hơn nữa, Lý Đại Bạch......!béo lên??
Dáng người hắn ta càng thêm cường tráng.
Lý Đại Bạch vừa nhìn thấy Tô Yên đến, lập tức bật dậy chạy tới
"Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ??"
Tô Yên lắc đầu
"Không sao"
Lý Đại Bạch nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhíu mày dò hỏi
"Tại sao bọn họ lại bắt cậu tới đây?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Sau đó lại tự trả lời
"Hay là bọn họ muốn ép cung cậu nói cơ mật quân sự của Thịnh Nguyên quốc? Hay là muốn cậu hàng phục bọn họ?"
Lý Đại Bạch liên tục nói.
Tô Yên cẩn thận suy nghĩ lại.
Bắt nàng tới đây làm gì ư??
"Xem vết thương, ăn cơm."
Hình như không còn việc gì khác nữa.
Tô Yên vừa dứt lời, Lý Đại Bạch liền yên tĩnh lại.
Hắn ta dán đầu vào cây cột gỗ, hạ giọng đè thấp âm thanh
"Tiểu huynh đệ, là có liên quan đến vị Vương Gia kia sao?"
Tô Yên nhàn nhạt đáp
"Ừm."
Lý Đại Bạch càng thêm khẩn trương.
"Ta nghe đám thủ vệ trong này nói, Vị Vương Gia đó ở Kim Ngọc quốc không hề tầm thường.
Thủ đoạn vô cùng lợi hại."
Tô Yên hỏi lại
"Ngươi muốn nói gì?"
"Cậu đè nặng Vương Gia người ta, vị Vương Gia đó không những không giết ngươi, còn đối xử với cậu tốt như vậy, hóa ra thật sự là coi trọng cậu.
Dù sao....!dù sao....!cậu cũng là người ở bên trên.
Chắc sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Lý Đại Bạch nghĩ, Tiểu huynh đệ võ công cao cường như vậy, trước tiên cứ giả vờ thuận theo.
Dù sao tiểu huynh đệ cũng ở bên trên, người bị thiệt khẳng định là vị Vương Gia kia.
Chờ ra khỏi quân doanh, theo Vương Gia trở về kinh thành.
Đến lúc đó, với võ công của tiểu huynh đệ, không phải muốn đi đâu thì đi sao.
Đám người đó sao có thể giữ được chân Tô Yên chứ.
Đây là biện pháp duy nhất mà Lý Đại Bạch nghĩ ra trong ba ngày ở trong đại lao.
Nghe có vẻ rất khả thi.
Tô Yên nghe xong, trầm mặc.
Chỉ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, rời đề tài
"Nghe nói Thịnh Nguyên quốc và Kim Ngọc quốc đã ngưng chiến.".
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
35 chương
40 chương
54 chương
212 chương
137 chương
70 chương
257 chương
115 chương