Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1802 : Tô Thiếu Hiệp Uy Vũ 57
Lấy đâu ra thời gian đi quản tin tức bên ngoài.
Một đám Phó tướng thay nhau thở dài.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.*
*Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao.
Từ đó trở đi, quân vương không còn lên triều sớm nữa (Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)
Vương Gia quả thực là ví dụ sống sờ sờ đây a.
Ba ngày sau.
Giữa trưa, gã Phó tướng canh giữ bên ngoài lều, bên trong lại truyền tới âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập.
"Cởi ra.
Để bổn vương nhìn xem."
Nửa ngày sau mới có tiếng đáp lại
"Chàng đã nhìn rất nhiều lần rồi."
"Xem một lần nữa."
Không nghe thấy tiếng đáp lại.
Chỉ nghe thấy xoẹt một cái, tiếng vải dệt bị xé vang lên.
Gã Phó tướng tới hội báo thở dài.
Từ khi con tin này tới đây,.
Vương Gia liền bị hắn ta mê hoặc đến mụ mị đầu óc rồi.
Không chịu đánh trận, đến cả hội nghị cũng không chịu mở.
Thế này còn ra thể thống gì??
Một nam tử có bản lĩnh mê hoặc nhân tâm.
Phì.
Quả thực làm người ta muốn phỉ nhổ.
Đường đường là một nam nhi chinh chiến tứ phương, thế này cũng được gọi là bản lĩnh sao?
Không sợ khiến liệt tổ liệt tông của hắn ta mất mặt hay sao??
Còn vị nam tử trong phòng đang bị cả quân doanh phỉ nhổ kia, tóc tai rối tung, da thịt tinh tế, tuy rằng vẫn mặc quần áo của nam tử, nhưng ngực tấn công, mông phòng thủ, mắt long lanh ánh nước, vừa nhìn liền biết đây là một nữ nhân.
Tô Yên lộ ra nửa bả vai.
Hiên Viên Quân Ngọc còn đang bận rộn hôn hôn lên miệng vết thương của nàng.
Chờ hắn hôn xong rồi, hắn ngẩng đầu lên nói một câu
"Dù có để lại sẹo, ta cũng không chê."
Vì sao Hiên Viên Quân Ngọc lại cường điệu như vậy?
Còn không phải do mấy tên Phó tướng cứ liên tiếp tìm tới khoe rằng nhà mình có muội muội vô cùng xinh đẹp.
Còn nói, nếu muội muội mình mà có một vết sẹo to dài như vậy trên người, sợ là khóc đến chết.
Cái gì mà nữ tử để ý nhất chính là thân thể của mình, cái gì mà có sẹo sẽ vô cùng xấu xí.
Cho nên hắn mới nói như vậy.
Băng gạc của Tô Yên không biết bị hắn tháo ra bao nhiêu lần, cũng không biết hắn đã hôn vết thương này bao nhiêu lần.
Nếu không phải ánh mắt hắn trịnh trọng lại nghiêm túc như vậy, sợ là Tô Yên sẽ nghĩ hắn cố tình chiếm tiện nghi của nàng.
Hiên Viên Quân Ngọc nói xong, thấy Tô Yên không nói lời nào.
Lại bồi thêm một câu
"Nàng cũng không được tự ghét bỏ mình."
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm, được rồi."
Nàng cũng không muốn tự ghét bỏ mình.
Rốt cuộc thấy thái độ của Tô Yên khá tốt, người nào đó mới chịu dừng hôn.
Lại cẩn thận bôi thuốc rồi băng bó lại cho nàng.
Từ sau khi nàng tháo tóc, bỏ nịt ngực, Hiên Viên Quân Ngọc ôm nàng liền không muốn buông ra.
Hắn nhìn nàng chỗ nào cũng thấy thích.
Lúc trước Tô Yên còn tưởng phải mất một thời gian dài mới có thể bẻ Hiên Viên Quân Ngọc từ cong thành thẳng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Không nghĩ tới nàng khôi phục thân phận nữ nhi, hắn liền tự động khôi phục trạng thái bình thường.
Tô Yên nhìn động tác băng bó vết thương của hắn.
Lên tiếng hỏi
"Chàng vẫn định tấn công Thịnh Nguyên quốc sao?"
Hiên Viên Quân Ngọc ngước mắt lên
"Sao? Muốn cầu tình?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta chỉ đang nói tình hình thực tế"
"Sao?"
Tô Yên nghiêm túc.
"Quân đội của Kim Ngọc quốc đã rút về một nửa, một nửa quân ở lại cũng đang dần rút về, xác suất lớn là sẽ không tiếp tục tấn công."
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên một cái,
"Nàng quan sát rất cẩn thận."
Tô Yên
"Ừm."
Hiên Viên Quân Ngọc nói xong lời này liền im lặng.
Giống như là ngầm thừa nhận, trận này sẽ không đánh nữa.
Căn cứ theo thể cục phát triển Tiểu Hoa đã nói.
Năm đó, quân đội Kim Ngọc quốc sau khi thành công chiếm được thành, nhanh chóng đánh tới kinh thành, đóng quân ngay bên ngoài kinh thành.
Hoàng đế Thịnh Nguyên quốc phải cắt đất đền bù, ký kết điều ước, Kim Ngọc quốc mới chịu rút quân.
Thịnh Nguyên quốc lại khôi phục an bình, Kim Ngọc quốc cũng không thâu tóm Thịnh Nguyên quốc.
Hiện giờ, có khả năng cao Hiên Viên Quân Ngọc không tính toán tiếp tục tiến công nữa.
Cũng có lẽ là đã ngầm ký kết hiệp ước ngưng chiến với gã Tướng quân bất tài vô dụng kia, hoặc là với Hoàng đế Thịnh Nguyên quốc..
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
35 chương
40 chương
54 chương
212 chương
137 chương
70 chương
257 chương
115 chương