Mười Ba Lời Nguyền

Chương 60 : Nguồn Gốc Của Nhân Diện Hồng Hoa

Ninh Tiêu khi nhìn thấy nhân diện hồng hoa kia nhất thời trong tim run rẩy một cái. Rồi hình ảnh tên mắt chuột ôm chặt lấy động thủy tinh , cái động đầy những gương mặt quỷ, xác chết những phụ nữ mang thai … …tất cả những hồi ức đáng sợ kia cùng lúc ập về với anh ta. Phải cố gắng lắm anh ta mới nhịn được xuống ý niệm muốn lập tức đập nát bông hoa kia, đem hoa và gương đồng cùng cầm xuống phòng khách, định tìm Bách Phú hỏi cho rõ ràng. Nhưng còn chưa đợi Ninh Tiêu ra khỏi cửa, Bách Phú đột nhiên xuất hiện trở lại, hóa ra là vì cô để quên một thứ, cho nên muốn quay lại lấy. Nhìn những thứ trong tay Ninh Tiêu, Bách Phú hơi ngây ra, không hiểu gì đã bị hỏi : “Cô làm gì đây ? Lấy trộm đồ sao ?” Dịch Đạo và Trương Dương theo lên gấp phía sau cũng không hiểu được mà nhìn Ninh Tiêu. Trải qua một hồi giải thích, Trương Dương và Dịch Đạo mới hiểu được Ninh Tiêu sao lại căng thẳng đến vậy. Bách Phú đỏ hết cả gương mặt nói : “Tôi thực sự là vì quá thích loài hoa này, cho nên mới lén lấy về ít hạt giống, chỉ là muốn trồng mà thôi, tôi không nói với mọi người một tiếng, đây hoàn toàn là lỗi của tôi, cho nên thực lòng rất xin lỗi … … Nhưng cái gương đồng kia không phải là tôi lấy từ trong cổ mộ ra đâu ! Là tôi mua của cô bé tiểu Đào ở Bách Linh thôn đấy ! Tôi đã bỏ ra 1000 tệ mà … … Kỳ thực, tôi cũng thấy cô bé ấy rất đáng thương… … ” Bách Phú có chút ủy khuất, Ninh Tiêu hóa ra lại cho rằng cô lấy trộm đồ trong cổ mộ hay sao chứ ! Mặc dù đúng là cô rất nghèo, nhưng trước giờ cũng chưa từng trộm bất cứ thứ gì ! Cô chỉ là không nói với ai, tự ý cầm về ít hạt giống mà thôi, nhưng giờ lại bị nghi là kẻ trộm thế này, cũng thực làm người ta buồn bực quá đi mất … … Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Bách Phú, Ninh Tiêu ý thức được lời nói vừa rồi của mình quả thực đã có chút nặng nề, bèn vội vàng an ủi : “Tôi là vì lo lắng cô sẽ giống cha tôi cũng bị quỷ ám thế kia, bản thân làm gì cũng không biết được. Tôi chỉ là vì quan tâm cô thôi mà ~ ” Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt thành thực của Ninh Tiêu, trong tim Bách Phú đã cảm thấy dễ chịu hơn chút ít. Dịch Đạo lại đang cầm lấy bông hoa cao đến một thước kia, không ngừng tỉ mỉ đánh giá, trong miệng còn đôi lúc phát ra lời khen ngợi : “Woa … …woa woa … …thực là có thứ này … …xem ra những gì được ghi chép trong sách đều là thật cả… …” “Rốt cuộc là cái gì chứ , anh có thể nói rõ ràng ra không !” Trương Dương trước giờ luôn nóng vội cuối cùng không thể nhịn được nữa trước bộ dạng như sắp chảy cả nước miếng kia của Dịch Đạo bực mình nói. Lúc này, Bách Phú và Ninh Tiêu cũng mang gương mặt đầy tò mò chăm chú nhìn Dịch Đạo . Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của mọi người, Dịch Đạo trong tim vô cùng mãn nguyện, anh ta cố ý hắng hắng giọng, sau đó mới nói : “Mọi người đều biết tôi luôn đọc nhiều sách vở, học phú ngũ xa … …” “Đừng nói vớ vẩn nữa, nói vào trọng tâm đi !” Trương Dương không hề khách khí ngắt lời Dịch Đạo đang đắc ý kia. Dịch Đạo ai oán trừng mắt với Trương Dương một cái, sau đó nói tiếp : “Tôi đã từng nhìn thấy một quyển sổ ghi chép của sư phụ có tên là , từng có nhắc đến loài hoa này. Nó gọi là — quỷ diện linh hoa , nghe nói chỉ có một bộ lạc cổ xưa mà thần bí mới có !” “Bộ lạc này được xây dựng ở một nơi rất bí hiểm ít người biết đến, cần phải dùng phương pháp đặc biệt mới tìm thấy được. Hơn nữa, người trong bộ lạc cũng không bao giờ giao tiếp với người ở thế giới bên ngoài, cho nên cũng chẳng có ai biết được nó nằm ở đâu cả.” “Trong sách có miêu tả loài hoa này thế này .” “Trên sách còn nói, nếu dùng máu của xử nữ để tưới cho loài quỷ diện linh hoa này, linh hoa sẽ lại càng có sức lực mạnh hơn.” “Giống như nhân sâm có thể tăng cường được dược tính mà cũng có thể tăng cường độc tính vậy. Quỷ diện linh hoa này khi đã có được sức mạnh, có thể dùng để tăng linh lực của đại phật đạo pháp khí, cũng có thể dùng để gia tăng pháp lực của yêu ma quỷ quái.” “Vì vậy nên loài linh hoa này bị coi như sức lực hóa thân của thần cũng như ma, như chính cũng là như tà .” “Truyền thuyết còn nói , quỷ diện linh hoa còn có năng lực không thể tưởng tưởng được, nếu như biết vận dụng tốt, thậm chí còn có thể làm cho người ta khỏi hết được bách bệnh, kéo dài được tuổi thọ ! Điều này có thật hay không thì cũng chưa biết được .” “Do quỷ diện linh hoa là thánh vật của bộ lạc thần bí kia, cho nên có rất nhiều quốc gia đều chăm chăm vào bộ lạc này, vọng tưởng có thể cướp được loài hoa đó. Nhưng , do bộ lạc này cực kỳ khó tìm, hơn nữa lại còn có pháp sư với sức mạnh cực lớn bảo hộ, vì thế mà ai ai cũng chỉ đành ngậm ngùi quay về.” “Sau đó không biết là vì lý do gì, mà bộ lạc này bỗng nhiên mất tích, còn quỷ diện linh hoa này cũng không còn ai được nhìn thấy lại nữa … …” “Sau đó không biết là vì lý do gì, mà bộ lạc này bỗng nhiên mất tích, còn quỷ diện linh hoa này cũng không còn ai được nhìn thấy lại nữa … …” ~ “Câu chuyện hay quá … …” Bách Phú mơ màng nói , “Tôi thích nghe những câu chuyện thần bí lắm … …đúng rồi, lúc tôi còn ở Bách Linh thôn, cũng được nghe môt câu chuyện như thế này.” “Hạ Thành Quốc.” Ninh Tiêu cũng sực nhớ ra, lúc đó anh ta còn nói muốn đưa Bách Phú đi tìm kiếm cổ quốc bị biến mất đó cơ mà ! Ninh Tiêu cười dịu dàng với Bách Phú một cái, rồi kể lại câu chuyện kia cho Dịch Đạo và Trương Dương. Trương Dương cau mày suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói : “Kỳ thực, hai câu chuyện này đều rất giống nhau, như đều là những ghi chép về quỷ diện linh hoa, cũng nói về một quốc gia đột nhiên mất tích … …” “Cũng có chỗ không giống .” Dịch Đạo không hiểu mà nói : “Tôi vừa rồi đã nói, trồng loại quỷ diện linh hoa này là một bộ lạc, chứ đâu phải một quốc gia ; hơn nữa, bộ lạc này vô cùng thần bí và bí ẩn, người bình thường không thể tìm được, căn bản không có khả năng làm thương mại mậu dịch .” “Nếu như không phải là một quốc gia, thì Hạ Thành quốc làm sao có thể có được quỷ diện linh hoa được ghi chép trong sách này ? Anh cũng đã nói, chỉ có bộ lạc đó mới có quỷ diện linh hoa cơ mà ! Nếu như bộ lạc thần bí đó và Hạ Thành quộc không phải cùng là một chỗ, thì không phải là có đến hai nơi có quỷ diện linh hoa sao ? Điều này rõ ràng là mâu thuẫn quyển kia còn gì.” “Điều này … …” Đến cả Dịch Đạo cũng cảm thấy mâu thuẫn, cho nên chẳng tìm ra được lời để nói. “Tôi cảm thấy, Hạ Thành quốc biến mất kia có thể chính là nơi làm ra cái bình sứ hút máu. Cho nên, khi cha tôi mang bình sứ đến chỗ các chuyên gia để xem, bọn họ đều không cách nào nói được xuất xứ của nó. Bởi vì, nó căn bản được làm ra từ một quốc gia đã bị biến mất, hơn nữa lại còn không được ghi chép lại trong bất cứ sách sử nào.” Ninh Tiêu cẩn thận dò đoán. “Ừm.” Bách Phú cũng gật đầu tán thành : “Tôi cảm thấy, bất luận là gương đồng , quỷ diện linh hoa , bộ lạc mất tích , hay Hạ Thành quốc biến mất kia nữa … …dường như đều có liên quan với nhau … …nhưng, liên quan thế nào, thì tôi không biết được.” “Tôi lại có cảm giác, tất cả những việc này đều có liên quan đến chúng ta.” Dịch Đạo nhẹ nhàng nói, mất đi mấy phần táo bạo nhưng lại tăng thêm mấy phần nghiêm túc nói tiếp : “Cũng rất có thể có liên quan đến lời nguyền mà tôi và Bách Phú cùng bị trúng, và cả đại kiếp nạn kia nữa.” Bầu không khí ngưng đọng lại. Không sai, trong lòng mỗi người lúc này như đang có một tảng đá lớn đè nặng xuống. Trước mắt rõ ràng đang có một sợi dây như ẩn như hiện, song lại chẳng ai có thể tóm được nó ! Tạm thời đặt xuống nghi vấn trong lòng, Bách Phú nhìn Dịch Đạo hỏi : “Như vậy … …tôi có thể trồng cây quỷ diện linh hoa này không ?” “Có thể chứ.” Dịch Đạo nghiêm túc đáp lại : “Không có máu xử nữ tưới vào linh hoa, thì sẽ chẳng có bất cứ sức mạnh nào cả. Hơn nữa, ở đây tôi cũng đã bày trận, không có bất kỳ yêu ma tà khí nào cả, không có vấn đề gì.” “Vậy thì tốt rồi.” Bách Phú cười vui vẻ, bên khóe miệng lại xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, “Tôi thực sự thích loài hoa này lắm, chúng cũng giống như người bạn lâu năm của tôi vậy. Nếu phải cần dùng đến máu tươi để tưới cho nó, vậy thì phải dùng đến bao nhiêu máu chứ !” Ninh Tiêu nghe nói như vậy, trong lòng run lên, dường như trong tim có chấn động gì đó, nhưng lại không thể nghĩ được ra là cái gì, chỉ đành bất đắc dĩ buông suy nghĩ xuống. “Được rồi ! Vậy còn chuyện các anh muốn siêu độ cho nữ quỷ, cũng là lừa tôi sao ?” Bách Phú trừng mắt nhìn ba người kia, đột nhiên lật lại nợ cũ. Trương Dương cứng đờ người cười khan nói : “Siêu độ nữ quỷ là thật … … có điều, không cần gấp mà thôi. Ha ha ha ha … …” Bách Phú cũng chẳng chút do dự nào gõ lên đầu Trương Dương và Dịch Đạo mỗi người một cái, để trừng phạt sự lừa dối của họ đối với mình. “Ninh thiếu còn muốn ở lại siêu độ cho vong hồn nữ quỷ không ?” Dịch Đạo xoa đầu hỏi. “Muốn chứ.” Ninh Tiêu khó mà trốn được, cười đáp lời : “Tôi còn có chuyện muốn hỏi cô ta.” “Được ! Trương Dương thu dọn đồ đạc, chúng ta bây giờ chuẩn bị đi làm.” “Được rồi, tiểu Mập này, anh liệu có khắc chết hoa của tôi không thế ? Không phải anh trồng xương rồng mà cũng để chết hay sao ?” “… …” — Không biết nói gì, chán nản vô cùng. “Được rồi, tôi vẫn là nên chuyển lên trên tầng. Không được phép của tôi, không cho anh đến gần cây hoa của tôi đấy !” “… …” — Thương tâm, khổ sở vô cùng. +++ +++ +++ +++ +++ Trong khu nhà Ngân Loan, Anh Đào gương mặt như ráng mây đỏ chín e thẹn dựa trên bả vai của Tô Vi Tín, đang làm nũng với ông ta. “Anh đừng về nhà có được không ? Em không muốn rời xa anh đâu!” Tô Vi Tín thỏa mãn ôm Anh Đào vào trong ngực nói : “Anh cũng không nỡ rời em, bảo bối !” “Được rồi, có phải anh nói gì đó với Diêu Diệp hay không ?” Anh Đào đột nhiên hỏi. Tô Vi Tín liếc mắt nhìn Anh Đào một cái kỳ quái rồi hỏi ngược lại : “Làm sao ? Cô ta lại bắt nạt em sao ?” Anh Đào cười duyên nói : “Không phải , cô ta bây giờ nhìn thấy em liền lập tức cúi đầu xuống, không như trước đây nữa. Có phải là anh giúp em dạy dỗ cô ta không thế ?” “Vậy sao ?” Tô Vi Tín chỉ nhàn nhạt cười. Kỳ thực ông ta cũng không hề giáo huấn gì với Diêu Diệp cả. Diêu Diệp vốn là một người phụ nữ thông minh, đương nhiên sẽ không bao giờ trước mặt ông ta có yêu cầu gì. Đối với loại phụ nữ đúng mực như thế, Tô Vi Tín luôn luôn hoan nghênh. “Thời gian này em cũng không phải lo sẽ bị cô ta làm gì nữa đâu.” Tô Vi Tín vỗ về làn da mịn màng của Anh Đào nói. “Vì sao chứ ?” Anh Đào hỏi. “Cô ta xin nghỉ một tháng, để về quê có việc rồi.” “Hả ?” Anh Đào đắc ý cười, Diêu Diệp này là đang nhận thua đây mà ? Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế làm gì chứ ? Chỉ là đồ nhà quê mà cũng muốn đấu với mình sao ? Thế nhưng Tô Vi Tín đang ôm Anh Đào lại không hề nghĩ như vậy, ông ta hiểu rất rõ Diêu Diệp. Mặc dù chuyện Diêu Diệp là vì chuyện của mình và Anh Đào mới tạm thời rời đi, song không thể có chuyện chịu thua dễ dàng như thế được. Có điều, dù như thế nào, cũng không thể làm hại đến ông ta được. Bởi vì , ông ta hiểu rất rõ, địa vị của mình ở trong lòng Diêu Diệp, thực sự rất lớn. ~